Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 187



“Cậu Chu”
Lan Huyên vô cùng kinh ngạc nhìn Chu Văn Triệt, con dao cắm vào lưng anh ta, máu tươi lập tức chảy ra thấm đẫm toàn bộ lưng.

Người phụ nữ rút dao ra, máu tươi cũng theo đó mà tóe ra.

Cả người Chu Văn Triệt gục ngay trước mặt Lan Huyên, cô đưa tay ra đỡ cũng không đỡ được.

“Cô mau đi đi.”
Chu Văn Triệt hô lên, dùng tay túm chặt lấy chân người phụ nữ.

Nếu không có Chu Văn Triệt đỡ nhát dao đó thì Lan Huyên cũng chạy rồi, nhưng bây giờ làm sao cô có thể chạy được.

Lan Huyên cô không phải người không có nghĩa khí như vậy đâu.

Chu Văn Triệt ôm chặt lấy chân người phụ nữ kia không buông, cô †a cũng rất nôn nóng, giơ dao lên định đâm Chu Văn Triệt một nhát nữa Lan Huyên đưa tay ra chặn tay cô ta, dùng lực đánh rơi con dao trong tay cô ta, nhân lúc cô ta không phòng bị mà tung một cước đạp cô ta ra.

Lan Huyên nhanh chóng dùng hai tay đỡ Chu Văn Triệt lên, hét to: “Có ai ở đây không, giết người rồi, cứu mạng”
Có người lập tức chạy đến chỗ đó, người phụ nữ kia biết không thể đạt được ý đồ liền chạy về hướng ngược lại.

“Cô Tô”
“Cô Tô”
Người đến là vệ sĩ ngầm mà Lục Đồng Quân phái tới bảo vệ Lan Huyên – Vệ Tây, Vệ Đông.

Chỉ cần Lan Huyên không gặp nguy hiểm, hai anh em họ sẽ không xuất hiện.

Lan Huyên đang ăn ở bên trong, hai anh em họ cũng không ngờ chỗ này sẽ có nguy hiểm, bọn họ đều đợi ở ngoài cửa.


Nghe thấy động tĩnh, bọn họ liền lập tức chạy đến.

“Hồ Ly của Địa Sát chạy sang bên kia rồi” Lan Huyên chỉ về một hướng, nói: “Nhất định phải bắt được người cho tôi”
“Vâng thưa cô Tô.

Hai anh em liền đuổi theo, Lan Huyên quay đầu lại thì thấy Chu Văn Triệt đã ngất rồi.

Người làm trong Bếp Nhà Vườn cũng bị kinh động mà chạy đến, Lan Huyên lập tức kêu người giúp cô dìu Chu Văn Triệt lên xe, đưa đến bệnh viện.

Từ lúc gặp phải sự ám sát của Hồ Ly Địa Sát đến lúc đưa Chu Văn Triệt đến bệnh viện, Lan Huyên đều rất bình tĩnh.

Cô cũng có lúc từng hoảng loạn, nhưng cũng đã nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Cô biết hoảng loạn sẽ chỉ khiến bản thân trở nên nguy hiểm hơn.

Đi được nửa đường Lan Huyên đã nhận được điện thoại của Lục Đồng Quân.

“Lan Huyên, em có bị thương không? Bây giờ em đang ở đâu?”
Giọng Lục Đồng Quân hiện rõ sự căng thẳng.

“Em không sao, người bị thương là Chu Văn Triệt, em sắp đến bệnh viện rồi”
Lan Huyên cũng không nói gì nhiều, lúc đến bệnh viện, Lục Đồng Quân đã đứng ở cổng bệnh viện đợi.

Hai người đưa Chu Văn Triệt vào phòng phẫu thuật trước.

Nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Lan Huyên đang định lên tiếng thì Tân Nhã Viên lại tới.

“Đồng Quân, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Tân Nhã Viên thấy máu trên người Lan Huyên, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Cô Tô, cô bị thương à, xảy ra chuyện gì vậy? Cô vừa mới rời đi một lúc sao đã biến thành bộ dạng này rồi?”
Máu đều là máu của Chu Văn Triệt, Lan Huyên không hề bị thương.

Cô nhìn chằm chằm vào Tân Nhã Viên, nhất thời không phân biệt được là rốt cuộc Tân Nhã Viên đang diễn kịch hay là do bản thân cô nghĩ nhiều.

Tân Nhã Viên đang ở đây, vậy người ám sát cô trong Bếp Nhà Vườn không phải là cô ta rồi.

Lục Đồng Quân nói: “Nhã Viên, cô đi chăm sóc mẹ tôi trước đi, tôi ở đây với Lan Huyên”
“Được” Tân Nhã Viên tỏ ra vô cùng hiểu chuyện, nói: “Anh cứ yên tâm giao bác gái cho em, anh cứ ở bên cạnh cô Tô là được rồi”
Sau khi Tân Nhã Viên rời đi, Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân, nói: “Người ám sát em là người phụ nữ đeo mặt nạ hồ ly, Hồ Ly Địa Sát, lúc trước em đã đoán sai rồi”
“Nhã Viên vẫn luôn túc trực ở bệnh viện” Lục Đồng Quân ôm Lan Huyên vào lòng, nói: “Lan Huyên, em không sao là tốt rồi.

Chuyện còn lại cứ giao cho anh”
Ánh mắt Lục Đồng Quân lóe lên một tia sát ý, Địa Sát năm lần bảy.

lượt hại Lan Huyên, làm sao anh có thể dễ dàng bỏ qua được.

Trong lúc tiến hành phẫu thuật, Lục Đồng Quân nhận được tin tức là Vệ Đông và Vệ Tây đã bắt được người.

Anh không đi thẩm vấn và giải quyết ngay mà gọi điện thoại cho.

Vạn Hoài Bắc, bảo anh ta qua đó trước, còn anh ở lại bệnh viện với Lan Huyên, đợi người của nhà họ Chu đến.

Lúc Chu Đức Độ và bà Chu đến, cuộc phẫu thuật cũng đúng lúc kết thúc.

Bác sĩ: “Không có vết thương chí mạng, nếu con dao lệch hướng đi một chút, làm tổn thương đến cột sống, bệnh nhân sẽ bị bại liệt”
Nghe vậy, trong lòng Lan Huyên thấy rất áy náy.


Nếu Chu Văn Triệt thật sự xảy ra chuyện thì cả đời này cô cũng không thể an tâm được.

Chu Văn Triệt được đến vào phòng bệnh, Chu Đức Độ bắt đầu hưng ỏi tội: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao con trai tôi lại bị thương?”
Lục Đồng Quân nắm một tay Lan Huyên, nói: “Trưa hôm nay vợ sắp cưới của tôi gặp phải chút chuyện.

Chu Văn Triệt thấy việc nghĩa nên ra tay cứu giúp nên mới bị thương.

Ân tình này Lục Đồng Quân tôi nhất định sẽ báo đáp.

Sau này tổng giám đốc Chu có việc gì cần đến Lục Đồng Quân này thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ không khước từ”
Một lời hứa hẹn lớn như vậy khiến Chu Đức Độ vô cùng choáng váng.

Lời Lục Đồng Quân nói cũng rất cẩn thận, chặt chẽ.

Anh đang thay Lan Huyên trả ơn, anh không muốn cô dính dáng đến bất cứ người đàn ông nào.

Đặc biệt là loại ơn cứu mạng này.

Lan Huyên nghe ra được dụng ý của Lục Đồng Quân.

Nếu là lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ oán thán Lục Đồng Quân quá nhỏ nhen, ghen tuông như phụ nữ vậy.

Nhưng hôm nay cô không nói gì cả.

Lục Đồng Quân đã nói đến nước này rồi, Chu Đức Độ cũng không tiện chất vấn hỏi tội nữa.

Đối với người làm kinh doanh, thứ họ quan tâm nhất vẫn là lợi ích.

Chu Văn Triệt bị thương là sự thật, nhưng không nguy hại đến tính mạng.

Bây giờ phải lấy được một chút bồi thường trong khả năng có thể mới là điều quan trọng nhất.

Cần phải khiến cho lần bị thương này có giá trị, tối đa hóa lợi ích thực tế.

Chu Đức Độ không thiếu tiền.

Nếu là người khác, nói không chừng ông ta sẽ ăn miếng trả miếng, nhưng đối phương là Lan Huyên, Lục Đồng Quân đã đứng ra hứa hẹn rồi, đương nhiên ông ta sẽ không truy cứu nữa.

Chu Đức Độ nói: “Được, có câu này của tổng giám đốc Lục, tôi cũng yên tâm rồi”
Bà Chu còn muốn nói gì đó, nhưng Chu Đức Độ đã liếc mắt nhìn vợ một cái, bà ta cũng không nói gì nữa.

Lục Đồng Quân nói: “Nếu Chu Văn Triệt đã không sao rồi, vậy tôi xin phép đưa vợ sắp cưới của mình về trước.”
Lúc hai người rời khỏi phòng bệnh, Lan Huyên nói: “Lục Đồng Quân, lần này nợ ân tình lớn rồi”
“Vợ chồng là một thể thống nhất.

tình mà em nợ cũng là ân tình mà Lục Đồng Quân anh nợ, để anh trả” Lục Đồng Quân vuốt ve khuôn mặt của Lan Huyên, dịu dàng nói: “Anh sẽ bảo Hạ Đình đưa em về nhà”
“Không được, em còn phải quay về nhà họ Lý”
Lục Đồng Quân còn phải đi giải quyết chuyện sau đó, Lan Huyên cũng không để anh đưa cô về.

Nhưng cô không muốn đến nhà cũ của nhà họ Lục hay biệt thự Nam Sơn.

“Được” Chuyện gì Lục Đồng Quân cũng nghe theo Lan Huyên: “Quay về nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩa gì nữa”
“Ừm” Lan Huyên lơ đãng đáp lời.


Trên đường về, cô gọi điện cho Lâu Yến Vy, hỏi: “Em còn liên lạc với bên Địa Sát không?”
“Có, lúc sáng nay bên đó còn thúc giục em ra tay.

Em rất bận, không có thời gian để quan tâm nên em trực tiếp ngả bài rồi” Lâu Yến Vy nói: “Chị, có chuyện gì vậy ạ?”
Lan Huyên: Hóa ra vấn đề là ở đây.

“Hồ Ly Địa Sát lại đích thân tìm đến chị, cái mạng nhỏ này suýt chút nữa đã không còn Lâu Yến Vy đã “ăn” của người ta một trăm triệu tệ lại không làm việc, vậy thì đối phương đành phải đích thân động thủ, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.

“Suýt chút nữa á, vậy là không sao rồi” Lâu Yến Vy cười trong điện thoại, nói: “Chị, đợi mấy hôm nữa, em giải quyết xong chuyện bên này sẽ đến báo thù cho chị”
Lâu Yến Vy nói như vậy thì chắc hẳn vấn đề của bên Thiên Dạ cũng không nghiêm trọng.

Biệt thự Nam Sơn.

Trong tầng hầm, người phụ nữ ám sát Lan Huyên đang bị trói trên ghế.

Chiếc mặt nạ bị tháo bỏ, Vạn Hoài Bắc hơi thất vọng nói: “Lão đại, không phải Hồ Ly của Địa Sát đều được mệnh danh là sát thủ xinh đẹp nhất sao.

Người này cũng không xinh đẹp, tin đồn sai rồi.

Tôi biết ngay.

mà, ngày nào ra ngoài cũng đeo mặt nạ như vậy chắc chắn là để che đi sự xấu xí, mấy tin đồn đó đều không đáng tin”
Màu da của người phụ nữ này hơn ngăm đen, ngũ quan lại khá sắc nét, không phải là khuôn mặt của người phương Đông.

Người trong giới cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của Hồ Ly Địa Sát.

Cho dù người có bị bọn họ bắt được cũng không thể xác định đó có thật sự là Hồ Ly của Địa Sát hay không.

Lục Đồng Quân chả thèm quan tâm đối phương trông như thế nào, anh bước tới trước mặt người phụ nữ kia, lạnh lùng chất vấn: “Tại sao cô lại ra tay với Lan Huyên?”
Người phụ nữ cười khẩy đáp: “Tôi đã rơi vào tay các người rồi, tôi biết tôi sẽ không thể sống sót trở về.

Nhưng tôi không hối hận vì đã ám sát Lan Huyên, ai bảo cô ta là người phụ nữ của anh, một người phụ nữ yếu đuối như vậy không xứng làm người phụ nữ của anh”
Lục Đồng Quân nhíu mày.

Vạn Hoài Bắc hỏi ác ý: “Lão đại tôi tìm loại phụ nữ nào có liên quan gì đến cô.

Địa Sát và Bóng Đêm không đội trời chung, chẳng lẽ cô thật sự thích lão đại tôi ư?”
Vạn Hoài Bắc vừa dứt lời, người phụ nữ kia đã e thẹn cúi đầu nói: “Chưa từng có người đàn ông nào lọt được vào mắt Hồ Ly tôi, anh là người đầu tiên”
Phụt.

Vạn Hoài Bắc thực sự không nhịn được nữa, lập tức bật cười.

“Lão đại, cô ta thật sự yêu thầm anh kìa”.


Bình Luận (0)
Comment