Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 211



Câu hỏi này của Tần Chấn Đông đã đánh lên hồi chuồng trong lòng Tô Lan Huyền.

“Ông hỏi mấy việc này làm gì? Chẳng lẽ ông là cha ruột của tôi à? Làm ơn, nghìn vạn lần đừng là thật nha.

Tôi thật sự không muốn lại có thêm hai chị em cùng cha khác mẹ đầu, trong lòng tôi có bóng ma đấy!”
Tô Lan Ninh chính bóng ma hồi thơ ấu của Tô Lan Huyên.

Đừng trách sao Tô Lan Huyền lại nghĩ như vậy, kịch bản mấy bộ phim Hàn cô xem trong lúc chính là như thế đó.

Tần Chấn Động vốn đang vô cùng kích động, vừa nghe thấy những lời này của Tô Lan Huyên, nhất thời ông ta có hơi… cạn lời, không biết phải đáp lại như thế nào.

“Tôi chỉ hỏi một chút thôi.”
Tô Lan Huyên vỗ ngực một cái, thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Dọa tôi sợ gần chết, ông hỏi thì cứ hỏi, đừng có làm ra bộ dạng kinh hoảng như vậy chứ.

Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi, sinh vào tháng mười hai”
“Hai mươi lăm tuổi, sinh vào tháng mười hai.” Tần Chấn Đông nhẩm lại một lần, sau đó nghiêng người, hai mắt nhìn chòng chọc vào bình hoa, tựa như đang nhớ lại chuyện gì đó, miệng khẽ lẩm bẩm: “Tính tình của bà ấy vẫn quật cường như vậy.”
“Mẹ tôi á hả?” Tô Lan Huyền tức khắc khá tò mò: “Tần lão đại, có phải ông thích mẹ tôi hay không?”
Nghe vậy, Tần Chấn Đông hệt như bị ai đạp trúng đuôi, lập tức xù lông nổi giận, vô cùng kích động hét: “Ai thích bà ta chứ? Tần Chấn Đông tôi cả đời này muốn dạng phụ nữ gì mà không có, cần chi phải thích cái người đàn bà tự cho mình là đúng kia? Đúng là nực cười.”
Âm lượng của Tần Chấn Đông cực lớn, Tô Lan Huyền xoa xoa lỗ tai, trợn mắt nhìn Tần Chấn Đông: “Không thích thì không thích, tôi chỉ hỏi thử thôi.

Mẹ tôi có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, tính tình dịu dàng lại thông minh.


Ông bảo mẹ tôi tự cho mình là đúng là vì mắt ông mù, không biết thưởng thức.

Dám chửi mẹ cô, xin lỗi, cô không thích.

“Cái người có tính tình hung tợn như mẹ cô mà nói là dịu dàng? Đây chắc chắn là chuyện hài hước nhất trên đời.”
Tần Chấn Đông chợt như biến thành một người khác, bắt đầu mở miệng lải nhải, nói xấu mẹ cô: “Mẹ cô á hả, cái người phụ nữ đó tính tình vừa xấu vừa cứng nhắc, chẳng có chút gì gọi là dịu dàng hết.

Nói tới mới thấy, tính cách này của cô giống hệt như mẹ mình, thích giương nanh múa vuốt, nhanh mồm nhanh miệng, trắng cũng có thể nói thành đen, còn cố chấp bảo thủ nữa.

Không tin thì cô gọi mẹ cô tới đây, ba chúng ta ba mặt một lời.

Tô Lan Huyên nhẹ nhàng cắt ngang lời Tần Chấn Đông: “Mẹ tôi đã chết mười mấy năm rồi, ông tính bảo tôi chui xuống dưới đất mời bà ấy lên sao?”
Tần Chấn Đông vốn đang kích động không thôi bằng như một cái máy móc đang hoạt động ngon lành thì bị cắt đứt nguồn điện vậy, cả người ngày đơ ra.

Tô Lan Huyên lặp lại một lần nữa: “Vừa nãy tôi nói rồi đấy, mẹ tôi đã qua đời, chắc phải sáu mươi, bảy mươi năm nữa tôi mới xuống dưới đoàn tụ với mẹ được.

không thì ông có thể xuống trước hỏi thăm?”
“Bà ấy… chết thế nào?” Hơn nửa ngày Tần Chấn Đông mới tìm lại được giọng nói của “Bệnh chết”
“Sao bà ấy có thể chết được, sao có thể chết chứ.” Tâm trạng của Tần Chấn Đông lại trở nên kích động, gần như rơi vào trạng thái điên cuồng: “Sao bà ấy có thể chết trước tôi, bà ấy từng nói muốn nhìn Tần Chấn Đông tôi thân bại danh liệt.

Mục đích tôi ra sức phát triển Địa Sát ngày càng thịnh vượng là để cho bà ấy nhìn, để cho bà ấy biết lựa chọn của Tần Chấn Đông tôi là đúng.

Sao bà ấy lại chết được?”
Phản ứng của Tần Chấn Đông cực kỳ giống với Hoàng Sơn, rồi lại có chỗ nào khang khác.

Nhất thời Tô Lan Huyên không thể suy đoán ra mối quan hệ giữa mẹ mình và Tần Chấn Đông là gì, giữa hai người có ân oán gì.

Cô cảm thấy tình cảm Tần Chấn Đông dành cho mẹ cô không hề bình thường, nhưng trong đó lại xen lẫn chút hờn giận.

Tay Tần Chấn Đông cầm bình hoa, ánh mắt ông ta nhìn nó đong đầy đủ loại cảm xúc phức tạp đạn xen.

Bồng, không hiểu sao bình hoa lại vỡ tan.

“Lệ Thu Uyển.”
Cả người Tần Chấn Đông chợt cứng đờ, qua một lúc lâu, ông ta mới chầm chậm ngồi xổm xuống nhặt nhặn những mảnh nhỏ, “Trong lúc lâm chung mẹ cô có nói cái gì không? Hoặc là có đề cập đến… tôi không?” Tần Chấn Đông vươn tay nhặt từng mảnh vỡ lên.

Trong lúc đó, vẻ mặt ông ta đã khôi phục như thường, tựa như người mới nãy cực kỳ kích động điên cuồng không phải là ông ta.

“Không có.” Khi đó Tô Lan Huyên còn ghi âm lại những gì mẹ cô nói.

Cho nên cô vô cùng chắc chắn, mẹ cô không hề nhắc gì tới Tần Chấn Đông, dù chỉ một câu “Đúng là giống với tính cách của bà ấy” Tần Chấn Đông đặt mấy mảnh vỡ vào trong một tấm vải, bọc lại, sau đó xoay người bước lại gần cái kệ cổ.

Tại thời điểm ông ta xoay người, không biết là do Tôi Lan Huyên bị ảo giác hay sao, nhưng hình như cô nhìn thấy khỏe mắt Tần Chấn Đông ươn ướt.

Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên một giọng nói: “Ngài Tần, bữa ăn khuya đã được chuẩn bị xong.”
Tần Chấn Đông nói: “Mang vào!”

Người hầu bưng hai chén đồ ăn tiến vào, lại cung kính lui ra ngoài.

Tần Chấn Đông cất xong bọc vải chứa mảnh vỡ thì đi tới ngồi xuống: “Chỗ này còn một chén, cô nếm thử xem.”
Tô Lan Huyền nhìn thoáng qua, là súp ngọt.

“Mẹ tôi cũng thường xuyên ăn loại súp ngọt này.”
Nghe vậy, động tác trên tay Tần Chấn Đông hơi ngừng lại, đáy mắt ông ta thoáng hiện nỗi bị thương.

Tần Chấn Đông bưng chén súp ngọt hớp một hớp cạn sạch, ông ta cũng thường xuyên ăn loại súp ngọt này.

Ăn xong, thấy Tô Lan Huyền không động vào chén, Tần Chấn Đông bèn nói: “Ăn đi, không có bỏ thuốc đầu
Tần Chấn Đông cũng ăn, chắc món này an toàn, không có gì lạ.

Bởi vì mang thai nên Tô Lan Huyền cũng thường ăn bữa khuya.

Vốn đêm nay Lục Đồng Quân tự mình xuống bếp nấu bữa khuya cho cô, cuối cùng chưa kịp ăn đã bị bắt tới đây.

Lúc này bụng cô cũng hơi đói, mà Tô Lan Huyện không phải người bạc đãi chính mình, nên cô bèn ngồi xuống ăn.

“Chừng nào ông mới thả tôi ra?”
Tô Lan Huyền nghĩ rằng, ngay cả mẹ cô cũng bị đưa ra làm lá chắn rồi, nể mặt mẹ, ắt hẳn Tần Chấn Đông sẽ thả cô ra thôi.

Ai ngờ đâu câu trả lời của Tần Chấn Đông lại là: “Tôi quyết định sẽ cưới cô về làm vợ bảy”
“Khụ khụ!”
Tô Lan Huyên bị súp ngọt trong miệng làm cho sặc: “Tại sao ông vẫn còn muốn cưới tôi? Tuổi của ông đáng làm cha tôi đó.

Ông không thể vì cưới không được mẹ tôi nên muốn cưới tôi đấy chứ? Đó là biến thái đấy, biết không?”
“Ai nói tôi muốn cưới mẹ cô.” Phản ứng của Tần Chấn
Đông vô cùng mãnh liệt: “Tôi nói rồi, tôi không thích Lệ Thu Uyển, tôi mãi mãi cũng sẽ không thích bà ấy.”
Tô Lan Huyền nhìn Tần Chấn Đông đang nổi trận lôi đình: “Đàn ông các ông cũng khẩu thị tâm phi giống phụ nữ hả?”
Tần Chấn Đông nhìn chằm chằm Tô Lan Huyên, nhất thời nói không nên lời.

Tô Lan Huyền nói: “Nhìn phản ứng của ông đi, không phải giấu đầu lòi đuôi sao? Tôi nghe cậu tôi nói rằng, năm đó mẹ tôi từng tới tìm ông, sau đó lại rời khỏi Thiên Dạ.

Tôi từng rất tò mò rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến mẹ tôi muốn mai danh ẩn tích tới thủ đô sinh sống”
Tần Chấn Đông hả miệng thở dốc, tựa như muốn nói cái gì, cuối cùng lại trả về một câu: “Cô thành thật ngồi đây đợi đi.

Đợi ngày nào đó thích hợp, hai chúng ta lập tức kết hôn.” Sau đó quay người rời đi.

“Nè, tôi chưa đồng ý gả mà… Đáp lại Tô Lan Huyên chính là tiếng đóng cửa vang dội,
Tần Chấn Đông mang theo một thân lửa giận rời khỏi.

Trong phòng dành cho khách, một tay Lục Đồng Quân bị còng vào khung giường.

lúc này, Tần Kiều Lam bưng một chén súp tiến vào.


“Anh Đồng Quân, em mang cho anh một chén súp ngọt này, anh qua đây nếm thử một miếng xem.” Mặt Lục Đồng Quân không hề thay đổi, anh bình tĩnh kéo còng tay.

Tần Kiều Lam vội vàng nói: “Anh Đồng Quân, để em đút anh.”
Cô ta chắc chắn sẽ không thả Lục Đồng Quân, một khi thả ra, muốn bắt lại sẽ khó khăn gấp ngàn lần.

“Đừng uổng phí công sức nữa, tôi sẽ không cưới cô đâu.” Lục Đồng Quân nhắm mắt lại, không thèm nhìn Tần Kiều Lam dù chỉ một lần.

“Không sao, anh sẽ thay đổi ý định thôi.” Tần Kiều Lam bưng chén súp ngọt trong tay, miệng mỉm cười, nói: “Anh Đồng Quân, bây giờ anh không chịu, là vì anh đã bị Tô Lan Huyền đầu độc.

Chờ Tô Lan Huyền kết hôn với cha em rồi, anh sẽ hồi tâm chuyển ý thôi.”
Nghe vậy, hai mắt Lục Đồng Quân trợn lên, ánh mắt lạnh lùng như một thanh gươm sắc bén.

“Tân Chấn Đông muốn kết hôn với Tô Lan Huyền? “Đúng vậy, cha em nhìn trúng Tô Lan Huyền đó.

Đúng rồi, vừa nãy cha em đã cho người mang Tô Lan Huyền tới phòng ông ấy.” Tần Kiều Lam múc một thìa súp, đưa tới bên miệng Lục Đồng Quân: “Anh Đồng Quân, ăn một miếng”
“Buông ra.” Lục Đồng Quân đứng lên, một tay hất đổ chén súp ngọt trong tay Tần Kiều Lam, dùng sức kéo còng tay, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Mở ra”
“Anh muốn đi cứu Tô Lan Huyền? Anh Đồng Quân, anh nghĩ cũng đừng nghĩ.

Anh cho rằng em sẽ để anh đi sao? Đã tới mức này rồi sao có thể để anh trốn thoát được.

nếu anh không kết hôn với em, vậy anh sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong này.

Về phần Tô Lan Huyên, em chống mắt nhìn em cô ta sống được bao lâu.

Thủ đoạn của cha em, ngay cả người qua đường cũng biết.”
Vẻ mặt Lục Đồng Quân càng thêm lạnh lùng: “Nếu các người dám động vào Tô Lan Huyền dù chỉ một một sợi tóc, nhất định tôi sẽ san bằng Địa Sát của mấy người.”
Nhìn thấy bộ dạng tức giận vì Tô Lan Huyên của Lục Đồng Quân, Tần Kiều Lam ghen ghét không thôi: “Rốt cuộc Tô Lan Huyên có gì tốt? Em kém chị em, kém Tô Lan Huyền chỗ nào chứ? Tại sao anh có thể thích bọn họ nhưng lại không thể yêu em? Anh càng thiên vị Tô Lan Huyên, em càng không muốn để hai người có thể sống cùng nhau.

Cho dù có phải trả giá bằng cả nhà họ Tần, em cũng phải khiến Tô Lan Huyền thống khổ.

Đúng rồi, em đã sai người đưa một phần súp ngọt cho cha em và Tô Lan Huyền, em còn bỏ chút thuốc trợ hứng vào trong nữa chắc giờ này hai người họ đã dùng bữa xong rồi.”
Bộ dạng này của Tần Kiều Lam đã hệt như một kẻ điên, nhưng trên đời này còn có người còn điện hơn cô ta.

Ánh mắt Lục Đồng Quân tối sầm lại: “Tôi hỏi lại một lần cuối, thả hay không?”
“Không thả.” Tần Kiều Lam cầm lấy tay Lục Đồng Quân, khẩn cầu nói: “Anh Đồng Quân, anh kết hôn với em đi, được không?”
Lục Đồng Quân giằng tay khỏi Tần Kiều Lam, lấy ra một con dao từ trong túi, vung tay chém về phía cánh tay đang bị công lại..


Bình Luận (0)
Comment