Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 315



Tô Lan Huyên vội vàng hỏi: “Lục Đồng Quân, phía Hạ Đình, Hạ Vân có tin tức gì không?”
Lục Đồng Quân lắc đầu: “Tạm thời chưa có.

Nơi cuối cùng Tô Hạo Trần.

biến mất là bên ngoài đường vành đai ba, vùng ngoại thành bên đó không có camera giám sát, nếu muốn tìm ra được thì phải mất thời gian.”
Vùng ngoại ô công nghiệp bỏ hoang bên đó có gần một trăm nhà, còn có khu dân cư, thôn trần, muốn tìm ra được thật sự rất khó khăn.

“Thời điểm nên xuất hiện, em ấy sẽ xuất hiện” Tô Lan Huyên cảm thấy không thể quá lo bò trắng răng:
“Được rồi, hôm nay em gặp Lục Minh Húc, anh ta mở tiệm bánh ngọt, phát tờ rơi ở ven đường”
“Ừ, anh biết.” Lục Đồng Quân nói: “Buổi chiều Lục Tử Việt đưa bánh ngọt tới cho ông nội nếm thử, ông nội rất vui vẻ, nghe ý của Lục Tử Việt thì Lục Minh Húc đã có bạn gái, làm cô giáo ở trường học, sắp có chuyện tốt rồi.”
“Thật hả?” Tô Lan Huyên cảm thấy không thể tin nổi: “Trước hai cha con này chuyên tâm gây dựng sự nghiệp, nghĩ làm thế nào để giết chết anh, thừa kế tập đoàn Đại Lục, anh trừng trị bọn họ một trận như vậy, bọn họ đàng hoàng lại thật rồi à, an phận bắt đầu cuộc sống của người bình thường”
Lục Đồng Quân thủ đứng lên đi mấy bước: “Nếu biết sớm bọn họ thích ăn đòn đã chỉnh đốn bọn họ từ lâu rồi”
Thấy Lục Đồng Quân đứng lên, Tô Lan Huyên huýt sáo: “Tổng giám đốc Lục, biểu diễn một khúc nào, trình diễn một vài kỹ thuật nhảy gợi cảm lẳng lơi của anh đi.”
Lục Đồng Quân: “..”
“Vợ à, em không sợ chồng em dẫn Hoa Đào đến hở?”
“Không sao, tới một bông bà đây bóp một bông, tới hai bông bóp một đôi luôn.” Tô Lan Huyên nhớ đến một việc bèn nói: “Đúng rồi, áo tắm hai mảnh em mua cho anh về rồi, chồng có muốn thử không?”
Tô Lan Huyên lấy áo tắm hai mảnh ra, vẫn là màu đỏ vô cùng gợi cảm,

nếu mặc vào thứ này, một là xinh đẹp vô song, hai là sẽ bị cay mắt.

“Vợ à, em đang âm mưu hãm hại chồng đấy.” Lục Đồng Quân nhìn thoáng qua, sợ run cả người, không thể tưởng tượng nổi mặc lên sẽ thành hình ảnh thế nào nữa.

“Chồng thử xem.” Tô Lan Huyên cười nói: “Em muốn xem, mau đi đi, anh Lục, yêu anh lắm.”
Mẹ ơi, đây đúng là không thể nào từ chối mà.

Một tiếng anh Lục làm cho trái tim Lục Đồng Quân tan chảy.

Lục Đồng Quân nhéo cằm Tô Lan Huyên, vừa cưng chiều vừa dung túng: “Yêu tinh nhỏ, thua em rồi, anh mặc vậy.”
Đúng là cầu được ước thấy.

Tay Lục Đồng Quân ôm áo tắm hai mảnh đi vào phòng thay đồ thay đổi.

“Chồng à, anh tốt nhất.” Tô Lan Huyên tràn ngập chờ mong đợi bên ngoài.

Đợi vài phút vẫn chưa ra, Tô Lan Huyên không chờ nổi nữa, đứng trước cửa phòng thay đồ giục giã:
“Chồng ơi, anh Lục, xong chưa?”
“… Xong rồi”.

Lục Đồng Quân lề mề chậm chạp mở cửa đi ra, trong khoảnh khắc cửa được mở ra, Tô Lan Huyên nhìn thấy Lục Đồng Quân mặc áo tắm hai mảnh màu đỏ lập tức cười như được mùa.

“Ha ha.” Tô Lan Huyên cười nghiêng ngả.

Lục Đồng Quân: “..”
Vóc dáng Lục Đồng Quân tương đối vạm vỡ, đường nhân ngư với tám múi cơ bụng.

Đây chính là mọi thứ đều đầy đủ, lộ ra vài phần buông thả và quyến rũ.

Vẻ đẹp dũng mãnh của người đàn ông chân chính.

“Vợ” Lục Đồng Quân ôm eo Tô Lan Huyên, có để chọc cho cô cười thì dứt khoát vứt hết liêm sỉ, liếc mắt quyến rũ với Lục Đồng Quân, giả vờ nũng nịu nói:
“Em thấy anh có đẹp không?”
“Phụt!” Tô Lan Huyên cười to không ngừng: “Anh giá trang chẳng giống
con gái tý nào, cô gái nào mà vạm vỡ như anh sợ là không gả đi được.”
“Em đừng nói vậy chứ, người ta xấu hổ lắm.” Một tay Lục Đồng Quân che nửa mặt, diễn ra vẻ thẹn thùng của con gái đúng là giống được mấy phần.

Tô Lan Huyên cười đau cả bụng: “Lục Đồng Quân, sao trước đây em không phát hiện ra anh biết pha trò vậy nhở, em quyết định anh chỉ có thể nhảy kiểu múa nội y này cho một mình em xem, không được cho bọn họ xem, thiệt thòi quá mà.”

“Lan Huyên” Một tay Lục Đồng Quân ôm eo Tô Lan Huyên: “Để chồng đây uống một ngụm canh giải cơn thèm nào.”
“Lục Đồng Quân anh lại nữa.” Tô Lan Huyên chợt cảm thấy hối hận, đang đầu lại trêu chọc Lục Đồng Quân.

Nếu nửa năm sau, thân thể hồi phục tốt rồi, Lục Đồng Quân còn để cô xuống giường sao?
Tô Lan Huyên nhanh trí: “Chồng, hình như Tam Bảo và Tứ Bảo khóc rồi, em đi xem, anh ngủ sớm đi”
Nói xong, Tô Lan Huyên chạy nhanh như chớp.

Chạy ra khỏi phòng, cô thở dài một hơi, may mà có con trai làm bùa hộ mệnh.

Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Tô Lan Huyên, khóe miệng Lục Đồng Quân hơi cong lên, tay gãi gãi chân, sắp được rồi, khoảng cách được ăn thịt không còn xa nữa.

Tô Lan Huyên ôm hai con trai ngủ một đêm, em bé muốn uống sữa đêm, bảo mẫu sẽ vào ôm hai bé đi uống sữa.

Tô Lan Huyên ngủ một giấc đến sáu giờ sáng, cô rời giường rửa mặt, hôm nay tiện đường đưa Hạ Lăng, Hạ Bảo đến trường rồi đến công ty.

Hạ Lăng, Hạ Bảo được sắp xếp ở lớp học khác nhau, chủ nhiệm lớp của Hạ Lăng họ Lê, tên là Lê Cẩm Tú, là một cô gái, dáng vẻ xinh đẹp nhã nhặn, gọn gàng sạch sẽ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là kiểu người khi người ta nhìn vào có cảm giác rất thoải mái.

Hạ Bảo vào lớp trước, Tô Lan Huyên dẫn Hạ Lăng đến cửa lớp thì chạm mặt Lê Cẩm Tú.

“Chào buổi sáng, cô giáo Lê.” Hạ Lăng lễ phép chào hỏi.

“Chào trò Lục Cảnh Lăng” Lê Cẩm Tú cũng cười chào lại, sau đó mới nhìn về phía Tô Lan Huyên, Lê Cẩm Tú từng thấy Tô Lan Huyên trên tivi, tiệc rượu của tập đoàn Huyện Quân, ảnh chụp chung của hai người lên top tìm kiếm tin tức.

Ban đầu Lê Cẩm Tú tưởng rằng trên ti vi đã đủ đẹp rồi, ai ngờ người thật còn xinh đẹp hơn trên tivi nữa.

Lê Cẩm Tú nở nụ cười chào hỏi với Tô Lan Huyên: “Xin chào cô Lục, tôi là Lê Cẩm Tú, chủ nhiệm lớp của trò Lục Cảnh Lăng.”
Tô Lan Huyên khiêm tốn đáp: “Tôi biết, con tôi khá nghịch ngợm, làm phiền cô giáo Lê”
Hạ Lăng lạnh nhạt liếc Tô Lan Huyên, mẹ thật sự biết trợn mắt nói mò mà.

Thiếu nhi thiên tài như bé còn cần hao tâm tổn trí á?
Lê Cẩm Tú cười: “Trò Lục Cảnh Lăng rất thông minh, không khiến người khác phải bận tâm lo lắng chút nào cả.”
Tô Lan Huyên lễ phép mỉm cười đáp lại, nói với Hạ Lăng: “Mau vào lớp, mẹ phải đến công ty.”
“Vâng, tạm biệt mẹ”.

Tuy Hạ Lăng không cần đưa đón, nhưng cảm giác được mẹ tự mình đưa bé đi học vẫn rất thích.

Tô Lan Huyên rời khỏi trường học, lên xe đến công ty.


Mới đi được nửa đường, cô lại nhận được điện thoại của Lãnh Phú Cường.

Cô đoán là vì chuyện của Tần Kiều Lam theo bản năng.

“Đội trưởng Lãnh” Tô Lan Huyên kết nối bluetooth, vừa lái xe vừa nghe điện thoại.

“Cô Lục, Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa gặp chút chuyện, cần cô ra mặt đến đây một chuyển”
Giọng điệu của Lãnh Phú Cường rất nghiêm túc.

Tô Lan Huyên có dự cảm ấu, thử thăm dò hỏi: “Đội trưởng Lãnh, đã xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng không?”
Nếu chỉ là Tần Kiều Lam vượt ngục, vì sao Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa lại xảy ra chuyện?
“Tần Kiều Lam vượt ngục, mà chuyện này có liên quan đến Bạch Hồng Hoa.” Lãnh Phú Cường nói:
“Hai người bị đưa đi rồi, cô Lục đến đây trước đã.”
Nghe thấy bị đưa đi, Tô Lan Huyên vội vàng nói: “Được, tôi đến ngay”
Đêm qua, Lâu Yến Vy cũng không nói chuyện Tân Kiều Lam vượt ngục có liên quan đến Bạch Hồng Hoa qua điện thoại.

Sao chuyện này lại có liên quan đến Bạch Hồng Hoa được?
Nếu có liên quan, chuyện trước kia của Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa bị bới ra, vậy thì không ổn rồi.

Tô Lan Huyên nhanh chóng chạy đến cục, Lãnh Phú Cường ngồi chờ trong phòng làm việc, một tập tài liệu gửi nặc danh đặt trước mặt anh ta, tất cả bên trong đều là chuyện Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa làm trước đây.

Sau khi anh ta lấy được phần tài liệu này đều giữ trong tay, không mang ra ngoài.

Xem tài liệu xong, thật lâu sau trong lòng Lãnh Phú Cường vẫn khó mà khôi phục.

Đáng ra anh nên giao tài liệu ra ngay lập tức, bắt Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa lại, nhưng hình như lại không có lý do gì, Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa làm những việc đó đều là sát đường biên, không thật sự dính dáng đến pháp luật.

Trái lại, trong lòng hai người này tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, cũng đã làm việc tốt nhiều lần.

“Đội trưởng Lãnh, hình hình hiện tại thế nào?” Tô Lan Huyên vội vã chạy tới, đẩy cửa phòng làm việc ra..


Bình Luận (0)
Comment