Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 330



Tô Lan Huyên oán trách: “Thật là hời cho anh rồi, khi nào anh xong việc trở lại, em ở đây đã mệt chết đi sống lại, anh thì ngược lại nhàn nhã”
Trong video, Lục Đồng Quân thoải mái nhấp một ngụm trà, trên miệng nở nụ cười: “Lan Huyên, đây là em kêu người đưa anh tới đây trong đêm, Tân Kiều Lam còn chưa cần câu, đêm qua chỉ câu được một con cá nhỏ”
“Có chuyện gì vậy?” Tô Lan Huyên gác hai chân lên bàn, uống cà phê.

“Chu Á dẫn người đến, có điều đã bị anh giải quyết hết rồi, tiện thể lừa người của anh ta qua sau đó thu nạp luôn” Lục Đồng Quân sờ chiếc nhẫn trên ngón út: “Đồ vật Lan Huyên đưa, quả thật có ích”
Tô Lan Huyên giơ ngón cái lên, vô cùng khâm phục.

Nhìn thấy chiếc nhãn, Tô Lan Huyên liền nhớ lại cảnh Tân Chấn Đông khóc bù lu bù loa trong xe.


Tô Lan Huyên nhíu mày khổ sở, dù Tô Lan Huyên nhíu mày mím môi một cái, Lục Đồng Quân đều quan sát kĩ lưỡng, hiểu thấu tâm tư của Tô Lan Huyên.

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Phía đồng chí lão Tân xảy ra chút chuyện” Tô Lan Huyên khá là đau đầu nói: “Tân Huệ Mẫn thật sự là em gái của đồng chí lão Tân, vừa nãy còn ở chỗ em khóc một trận, chơi chiêu thông cảm”
“Cái này quả thật có chút đau đầu” Lục Đồng Quân lại uống một ngụm trà: “Lan Huyên, em nghĩ thế nào, anh đều nghe theo em hết”
“Anh Lục à, anh không thể như thế” Tô Lan Huyên ôm mặt, chống tay lên mặt bàn: “Anh nuông chiều em vô điều kiện như thế, em sắp mất phương hướng rồi, anh phải đưa ra ý kiến cho em”
Lục Đồng Quân cười cười: “Lan Huyên mà anh quen là một người p tự chủ, có chính kiến, sao có thể mất phương hướng được “Bớt trêu chọc em lại” Tô Lan Huyên môi: “Đúng rồi, chuyện đó của Hồng Hoa, nhanh chóng tìm ra nơi c chuyển đi, Lâu Yến Vy rất lo lắng, kéo dài thời gian nữa thì em lo là Lâu Yến Vy sẽ không giữ được bình tĩnh”
“Đã có manh mối rồi, đợi quyết định cuối cùng” Lục Đồng Quân nói: “Em giữ chặt Lâu Yến Vy là được rồi, việc còn lại giao cho anh”
Câu nói này khiến cho người ta nghe rất yên lòng.

Tô Lan Huyên uống hết ly cà phê, tiện miệng nói một câu: “Người yêu cũ đến công ty rồi, tìm em bàn về dự án hồ phía bắc, em đã mặc kệ anh ta hơn một tiếng”
Nghe vậy, Lục Đồng Quân chấn động: “Còn chưa chết tâm”
Tô Lan Huyên cười: “Mị lực của lão nương đây so với năm đó không hề suy giảm”
Đang nói, Tô Lan Huyên nhìn thấy có người đến, ni: “Em đi họp đây, không nói nữa”
Tô Lan Huyên nói xong, trực tiếp cúp máy, không cho Lục Đồng Quân lấy một cơ hội nói thêm vài câu.

Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm màn hình đã tắt, đặt ly trà xuống, hét một tiếng: “Hạ Đình, Hạ Vân”
“Lão đại”
Hạ Đình từ nhà bếp đi ra với khuôn mặt xám xịt, quầng mắt đỏ au, đó là bị khói hun.


Vừa nãy anh chuẩn bị nấu cơm, củi lửa quả thật quá khó khống chế, nửa ngày rồi mà ngay cả ngọn lửa cũng chưa nhóm lên được.

“Lão đại, có việc gì?” Hạ Vân từ trong nhà chính đi ra, một tay cầm cây lau nhà, một tay cầm giẻ lau, lúc nãy anh ta bị đại sư Viên gọi đi dọn dẹp nhà vệ sinh.

Hai người lao động miễn phí, không dùng cũng uổng.

Lục Đồng Quân nhìn dáng vẻ lúng túng của hai người, ánh mắt sáng liền trầm xuống: “Hai người chuẩn bị một chút, xuống núi.

“Lão đại, nhanh như vậy đã đi rồi?” Hạ Đình mờ mịt: “Đừng nói là muốn dụ Tân Kiều Lam ra nha?”
“Còn không đi, Tân Kiều Lam không dụ ra được, còn mất vợ hao binh”
Hạ Vân vội vàng nói: “Lão đại, tôi đi lấy xe ngay”
Mấy người thu dọn một chút, nửa tiếng sau xuất phát.

Ba người đi thẳng vào thành phố.

Đi được nửa đường, Hạ Đình nhìn thấy có một chiếc xe đậu ven đường, nhìn lại lần nữa thì thấy có hai người đang ngỡ đường, từ phía sau nhìn rất quen thuộc.

Hạ Đình hỏi: “Lão đại, anh nhìn thử người đó có giống anh Vạn không?”
Tâm tư Lục Đồng Quân đều đặt trên việc người yêu cũ đến tìm Tô Lan Huyên, căn bản không hề nhìn.


Hạ Vân nhìn một cái: “Cũng có chút giống thật, đến vị trí bó bột cũng đồng nhất nữa”
Chiếc xe không dừng lại, lái thẳng từ bên xe của Vạn Hoài Bắc và Lâu Yến Vy lái đi.

Lúc này Vạn Hoài Bắc quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy chiếc xe rất giống xe của Lục Đồng Quân, người trong xe thì không nhìn rõ, cũng không nghĩ nhiều.

Chiếc xe chạy đi xa rồi, Vạn Hoài Bắc hỏi Lâu Yến Vy đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh: “Cô định ở đây bao lâu? Còn không đi nữa thì có thể bắt kịp xem mặt trời lặn rồi”
“Anh quản tôi được chắc” Lâu Yến Vy chính là tâm trạng không vui, vừa yên tĩnh được một chút, Vạn Hoài Bắc lại ổn ào bên tai.

Lâu Yến Vy từ ghế đá bước xuống, nói: “Này, gọi điện hẹn đội trưởng Lãnh ra đi, tôi mời anh ta ăn cơm”
“Cô hại tôi còn chưa đủ, còn muốn hại luôn Cục Đá Lạnh” Vạn Hoài Bắc vội lắc đầu: “Bây giờ cậu ấy bị đình chức rồi, chắc chắn đang bị giám sát, lúc này hẹn cậu ấy ra, không chỉ cậu ấy gặp nguy hiểm, cô cũng gặp nguy nữa”.

Ngôn Tình Hay
“Anh chỉ cần nói một câu, cuộc điện thoại này anh có gọi hay không” Lâu Yến Vy quả thực hết cách rồi, cô cũng không thể cứ ngồi chờ như thế này được.

Quá sức giày vò..


Bình Luận (0)
Comment