Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 32

Ừm… Ấm áp, dưới thân có đệm giường trên người có chăn, coi như mềm mại, có thể nghe thấy tiếng lốp bốp của củi lửa đang thiêu đốt, ừm, hình như còn có mùi đồ ăn?

Vừa nghĩ vậy, bụng tôi liền đói kêu vang, vì thế lập tức mở mắt.

Trong phòng không có ai, phòng hôn ám, nguồn sáng duy nhất là bếp lò cách đó không xa, cửa sổ và rèm cực kỳ có phong cách của dân tộc thiểu số, bên cạnh giường có một cái bàn bày vài tách trà có nắp, mùi hương của đồ ăn chính là từ nơi đó bay ra.

Tôi nhìn lại mình, là một chiếc áo bông màu xanh thẫm, trên người hiển nhiên đã được lau sạch, vết thương trên tay phải cũng được băng bó tốt, thậm chí ngay cả mái tóc không gội một tháng cũng được gội sạch.

Vì thế… có lẽ nơi này chính là sào huyệt của Liên minh Bóng tối, nữ Mặt Sẹo hẳn cũng là thủ hạ của đại sư Ra’s al Ghul. Nhưng vì sao cô ta muốn cứu tôi? Còn Bruce bây giờ đang ở đâu? Anh cũng đã đến tu viện này rồi sao?

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên cửa ‘cạch’ mở một tiếng, người vào đúng là nữ Mặt Sẹo, trong tay ôm một đống bó củi gỗ, ngồi xuống vừa chỉnh bếp lò, vừa nói: “Tỉnh rồi? Đi ăn cơm đi, cơm nước xong nghỉ ngơi nửa giờ bắt đầu huấn luyện.”

“Ừm… Tôi có thể hỏi thật ra thì cô là ai không…” Tôi có chút phát điên, còn có một đống vấn đề đấy huhuhuhu.

Nữ Mặt Sẹo lắc lắc đầu, thở dài ngồi ở ghế tựa, vẻ mặt “Đúng là phế vật quả thực không có thuốc nào cứu được vấn đề đơn giản như vậy mà còn hỏi”, ngẩng cằm mở miệng : “Cô có thể bảo tôi là Mặt Sẹo 【 à đúng vậy, tôi luôn gọi cô như vậy】, nơi này là tu viện của đại sư Ra’s al Ghul, chúng tôi đều là thành viên Liên minh Bóng tối, đúng vậy, không cần bày ra cái bộ mặt ngu xuẩn kia để trừng tôi, cô sẽ nhanh biết Liên minh Bóng tối là cái gì thôi. Phải biết rằng, đại sư và đám Ducard không đồng ý lưu cô lại, bởi vì bọn họ cảm thấy cô quá quan trọng với cái thằng nhóc họ Wayne kia, cô biết đây, điều này rất dễ dàng trở thành nhược điểm của một người đàn ông. Nhưng tôi lại cảm thấy… không sai, nữ Ninja trong tu viện nên có thêm luồng máu mới không phải sao, cho nên tôi đã cam đoan với bọn họ, nếu cô có thể trốn khỏi hai con lợn giám ngục kia, thì họ sẽ phải đồng ý cho cô tham gia huấn luyện…”

Tôi ngây người một lúc, cuối cùng mới định thần lại, thế này là thế nào chứ, trong phim đâu nghe nói Liên minh Bóng tối còn có cái gì mà “Nữ tu Ninja”, chẳng lẽ là một chi nhánh của đội quân tóc dài?

“Vậy… bây giờ tôi xem như đã qua được cuộc thử nghiệm?” Tôi vội vàng đặt câu hỏi, “Nhưng vì sao cô cũng vào tù? Như thế… có tính là gian lận không…”

“Quả thực ngu không ai bằng…” Mặt Sẹo thở dài nói, “Tôi và cùng vào ngục giam là muốn quan sát biểu hiện của cô. Nhưng loại phụ nữ như cô quả nhiên chính là phế vật, tuy rằng cuối cùng coi như là trốn được, nhưng mà quá trình và thủ đoạn quả thực vô cùng thê thảm… Cư nhiên lại làm mình chảy máu, hành động đó không phải là của một Ninja đủ tư cách.” Cô ta lấy một cái tiền xu không biết lấy từ đâu ra tung lên vài cái, mặt trên còn có vết máu màu đỏ sậm khô dính lên, hẳn chính là cái đã giúp tôi trốn thoát, “Hey, heo mẹ, ý của tôi là muốn cho cô dùng thứ này để rạch yết hầu hai tên kia, mà không phải là mạch máu của chính cô, hiểu không?”

Bị cô ta mắng hết phế vật rồi ngu xuẩn rồi lại heo mẹ, tính tình của tôi dù có tốt đến mức nào cũng không nhịn được có chút tức giận, rốt cục không chịu nổi đề cao giọng: “Nhưng bọn chúng có súng! Mà tôi bị còng tay! Điều này căn bản không thể thực hiện được!”

“Bitch…” Mặt Sẹo nhếch môi mắng một câu, sau đó tươi cười nguy hiểm, “Nếu cô có thể sống sót ở trong tay tôi, sẽ chẳng bao lâu sau cô sẽ hiểu được cô bây giờ ngu xuẩn đến mức nào, hơn nữa còn khiến người ta xem thường… Đúng vậy, tôi khinh thường nhất loại phụ nữ như cô, đầu óc của các cô chỉ toàn đống bột nhão, mà trong não của các cô ngoài chuyện khanh khanh ta ta với đàn ông ra thì chẳng có gì hết! Cách cái tên đàn ông, cô có thể làm được cái gì chứ? Hả? Nhìn cô một cái đi, chỉ mới tách ra khỏi cái Wayne kia chưa được bao lâu, thế mà đã suýt chết bao nhiêu lần!”

“Còn nữa, cái lần cô vừa vào ngục giam, lại bị vấp ngã, bị vài thằng đàn ông kia cười nhạo vài câu, ồ, bảo bối của tôi, nhìn đôi mắt nhỏ đáng thương của cô một cái đi! Sắp muốn khóc phải không? Ôm búp bê vải của cô về nhà tìm mẹ? Cô như thế này, thế mà còn mơ tưởng trở thành chiến hữu của tên Wayne kia?”

“Sau khi bị tách ra khỏi cô, Wayne ở trong ngục giam có thể một mình đánh ngã bảy người, hắn còn thành thạo với Ducard đối chiến, còn không ngừng tiến bộ! Còn cô thì sao? Ngẫm lại xem sau khi cô và hắn tách ra, cô đã làm được cái gì? Suốt ngày cau mày yểu điệu nhớ nhung bạn trai thân ái của cô? Bó tay hết cách đối với cái song sắt nhỏ yếu ớt bẻ cái liền gãy kia? Ha ha ha, bây giờ tôi bắt đầu có chút hiểu tâm tình của đám Ducard khi không muốn cho cô sống rồi.”

Tôi kinh ngạc nghe cô ta nói như pháo liên hoàn, tâm tình từ phẫn nộ đến mờ mịt đến bi ai đến tán thành lại mờ mịt… Đúng vậy, những lời nói của cô ta có điểm cực đoan, nhưng tôi không thể phản bác cô ta, bởi vì tôi quả thực đúng như cô ta nói.

Bưu hãn cắn xé rách lão đại da đen muốn cưỡng bức tôi, điều này có thể chứng minh tôi khác đám con gái yểu điệu yếu ớt chỉ biết dựa vào đàn ông sao? Ồ, nếu sau đó không có Bruce luôn luôn ở bên cạnh tôi, thì một cô gái một thân một mình như tôi sao có thể lẩn trốn khỏi thế lực ngầm của Cape Town đuổi bắt?

Ngoan cường chịu đau dùng máu tươi trơn trượt để thoát còng tay trốn thoát… ồ, thật buồn cười, đến cuối cùng thể lực tôi sớm đã cạn kiệt, nếu không có Mặt Sẹo trợ giúp, tôi đã sớm chết mấy trăm lần.

Nói đến cùng, tôi kỳ thực chỉ là một đứa tiểu bạch không có ‘bàn tay vàng là không sống nổi.

Đây là chỗ bất đồng giữa tôi và Bruce sao… Bruce có dũng khí không sợ hãi gì cả, nghị lực kiên cường, vì chính nghĩa mà không tiếc hy sinh hết thảy phẩm chất, nhất định dù anh ở đâu trên thế giới này cũng sẽ đều trở thành người vĩ đại, cho dù không phải là Người Dơi, không phải là siêu cấp anh hùng, thì cũng sẽ là khác nhân vật đáng giá được tất cả mọi người tán dương.

Mà tôi… tôi yếu đuối tham lam, nhát gan sợ phiền phức, thích ứng trong mọi tình cảnh, dù là tốt nghiệp đại học có hai môn trượt lại không nghiêm túc học, tôi không chịu nỗ lực đạt tiêu chuẩn, mà lại đi suy nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng giáo sư, làm thế nào để đưa tiền tặng quà để đỗ… Tôi hiểu tôi như vậy kỳ thực cũng không đáng chỉ trích, bởi vì đó là thói hư tật xấu của đại bộ phận người thường, nhưng mà… một người thường như vậy, có thể trở thành chiến hữu của Bruce, có thể cùng anh sóng vai đứng chung một chỗ sao?

Thật hiển nhiên, không thể. Có lẽ tôi từng cùng anh có quan hệ rất tốt, thích nhau, thậm chí cũng từng đứng chung một chỗ với anh, nhưng nếu lâu ngày, thời gian sẽ khiến hết thảy những thứ xấu xí bị bại lộ ra. Có lẽ đến lúc đó, Bruce sẽ cảm thấy tôi chung quy chỉ là một cô gái bình thường, mà tôi cũng sẽ cảm thán siêu anh hùng chỉ có thể coi là thần tượng để sùng bái chứ không thể coi làm người yêu để yêu. Dù quan hệ cho chúng tôi vẫn tốt như trước, nhưng lại không thể thân mật khăng khít đứng ở một độ cao.

Bây giờ nghĩ đến, dù tôi từng rất chán ghét Rachel, nhưng trên người cô ấy cũng có những điểm sáng không thể bỏ qua. Cô ấy xinh đẹp, hiền lành hào phóng, quan trọng hơn là cô ấy kiên trì đối với công lý và chính nghĩa, coi ác như cừu hận đến mức thậm chí ngay cả Bruce cũng có thể bị cô ấy vung một cái tát. Tôi từng khinh bỉ trào phúng cô ấy thánh mẫu, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại… Loại phẩm đức này đâu thể là người thường có thể làm được? Mà có lẽ chính là vì cô ấy có những phẩm chất đáng quý đó, cho nên trong phim, Bruce mới luôn luôn yêu cô ấy, đúng vậy, đến chết cũng vẫn yêu cô ấy, cho dù sau này có Miranda và Miêu Nữ, cũng không thể lay động địa vị của cô ấy ở trong lòng anh.

… Nhưng mà! Nhưng mà!

Vừa nghĩ vậy, tôi lại nhịn không được muốn cào tim mình trăm cái, thế giới này không phải là điện ảnh! Mà là thế giới chân thật! Điều này chứng minh rằng hết thảy đều có thể thay đổi, hiện tại, người bên cạnh Bruce là tôi, anh không thể lại thích Rachel, người trong lòng anh phải là tôi!

Mà tôi, cũng thích Bruce, rất rất rất thích, cho nên tôi muốn cùng anh đứng ở trên cao, cả đời cũng đứng cạnh nhau, tôi không muốn rất nhiều năm sau mới đột nhiên phát hiện mình không thích hợp với đối phương!

Người đứng ở bên cạnh Bruce, vĩnh viễn cũng không thể là người thường.

… cho nên, cho dù một tia hi vọng cũng không có, tôi vẫn muốn thử một lần.

Tôi nghĩ mà nhiệt huyết sôi trào chỉ kém lăn lộn ra đất, bỗng nhiên một trận đau nhức ở tay phải làm tôi bừng tỉnh, mới phát hiện là suy nghĩ quá kịch liệt, không tự chủ được nắm chặt tay, làm miệng vết thương vỡ toang…

Hình như Mặt Sẹo nhìn ra điều gì, giọng điệu của cô ta nhu hòa hơn, chỉ chỉ bát trên bàn: “Từ giờ trở đi, kể cả thời gian ăn cơm, cô tổng cộng có 30 phút nghỉ ngơi, thời gian này, cô có thể đi dạo xung quanh… Đúng ba mươi phút sau, trở lại đây, tôi sẽ dạy cô chương trình huấn luyện thứ nhất.”

“Được… Cám ơn cô.” Tôi gật gật đầu, mỉm cười xán lạn với cô ấy.

Mặt Sẹo sửng sốt, sau đó lập tức dời mắt đi, miệng lẩm bẩm một câu gì đó, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Tôi không biết ngủ đã bao lâu, ngoài vết thương trên tay ra, trên cơ bản, thể lực đã khôi phục. Vì thế khi xuống giường ăn, may mà bộ đồ ăn là nĩa, nếu không thì tôi thật không biết nên dùng tay trái để cầm đũa kiểu gì.

Thức ăn của cư dân Bu-tan gần dãy núi Himalaya trên cơ bản không khác gì của dân tộc Tây Tạng, trong tách trà đậy nắp là mì lúa mạch xào nóng hầm hập, bên cạnh tách là một khối thịt không biết là của động vật gì và phô mai, còn có một bình rượu lúa mạch nhỏ tỏa mùi hương nhè nhẹ. Kiếp trước, tôi từng du lịch Tây Tạng một lần, lúc đó cảm thấy mấy thứ này không ngon nghẻ gì, nhưng hiện tại có lẽ do đói bụng quá thấy cái gì cũng thơm, cũng cảm thấy vị không tệ.

Rượu chừng cơm no, tôi nấc cục một cái, nhìn thấy góc phòng có cái chậu bằng đồng thau, bên trong còn có điểm nước trong, vì thế đi rửa mặt súc miệng, vừa làm xong, chợt nghe rầm một tiếng, cửa phòng bị mở mạnh ra.

Tôi phát hoảng, nhanh chóng quay đầu nhìn, chỉ thấy người nào đó đang thở hổn hển đứng ở cửa, trên người mặc trang phục Ninja màu đen, hai cánh tay được trang bị bằng kim loại bảo vệ tay, trên lưng còn đeo một thanh kiếm dài ngang lưng, râu trên mặt đã được cạo sạch sẽ, đang đứng ở đó ngơ ngác nhìn tôi, khóe miệng như muốn cười, hai mắt tràn ngập kinh ngạc và vui mừng.

“Hey, Bru…” tôi chưa kịp nói xong, đã cảm thấy một trận gió mạnh thổi qua, cả người bị vùi vào một cái ôm rộng lớn.

Trên người anh còn mang theo khí lạnh đặc hữu của vùng núi cao, chất liệu trang phục thô ráp cọ mặt tôi phát đau, nhưng anh vẫn ôm tôi càng ngày càng chặt, tôi cơ hồ không thở nổi.

“Vera! Em… Em vẫn còn… ôi cảm ơn thượng đế! Thật tốt quá! Vera…” tiếng nói của Bruce vang lên bên tai tôi, mang theo giọng mũi, “Bọn họ nói có khả năng em đã… Ôi trời, anh quả thực không thể tin được, không, cho tới bây giờ anh cũng không hề tin…”

“Hey Bruce, nhẹ chút, anh làm đau em.” Tôi vỗ vỗ bờ vai của anh.

Anh thoáng nới ra tôi một ít, liếc mắt một cái đã thấy được cổ tay phải của tôi có quấn băng vải, vừa định mở miệng hỏi, tôi đã vươn ngón tay ra chặn lên bờ môi của anh: “Đừng hỏi, đã qua rồi, quan trọng là bây giờ chúng ta ở cùng nhau, không phải sao?”

Bruce nắm tay tôi, tươi cười nhu hòa, nhưng lại hơi ảo não nói: “Anh xin lỗi, Vera, anh không kịp thời đi cứu em, bọn chúng trông coi anh rất chặt… Hầu như mỗi thời mỗi khắc anh đều suy nghĩ về em, lo lắng cho sự an toàn của em… Anh gần như nổi điên… À không, anh biết đây không phải là lý do…”

“Đừng tự trách, Bruce thân ái” tôi nói, “Huống hồ chính là vì anh rời đi, khiến em suy nghĩ cẩn thận một chuyện.”

“… Cái gì? Em suy nghĩ cẩn thận chuyện gì?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, có chút khẩn trương hỏi.

“À… Em nghĩ… Có lẽ…” tôi chậm rãi nói, vừa định ra khỏi vòng ôm của anh, “Có lẽ bây giờ em quả thực còn chưa thích hợp ở bên cạnh anh…”

“Không!” Bruce vội vàng đánh gãy tôi, mày nhăn rất chặt, “Sao em lại nói như thế? Có phải cái tên trên mặt có sẹo kia đã nói gì với em đúng không? Trời ạ đáng chết… Em cách xa cái tên chết tiệt đó ra! Chẳng phải em đã nói muốn đi cùng anh sao? Bây giờ em lại muốn rời khỏi anh sao?”

Tôi cúi đầu không nói gì, đương nhiên không phải là tôi muốn rời khỏi anh, nhưng nếu Mặt Sẹo muốn huấn luyện tôi, nghe cô ta há mồm ngậm miệng là lại nhắc đến luận điệu “Rời khỏi tên đàn ông kia bị thế này thế kia”, khẳng định sẽ không để tôi và Bruce cùng nhau huấn luyện đúng không? Nói không chừng ngay cả gặp mặt cũng khó… Như thế thì cũng không khác gì so với việc tạm thời rời khỏi đúng không?

“Ôi không… Vera… Đừng như vậy…” Bruce nhắm chặt mắt, bỗng nhiên lộ ra một chút yếu ớt, vẻ mặt anh khổ sở, ngực liên tục phập phồng.

Tôi cảm thấy hình như anh hiểu lầm gì đó, hiểu lầm ý của tôi thành “Phải về thành phố” hoặc là “Vĩnh viễn rời khỏi anh và di tình biệt luyến” v.v…, vì thế vừa định mở miệng nói, môi tôi lại đột nhiên bị một thứ gì đó ấm áp ngăn chận.

Bruce vội vàng hôn tôi, nhắm mắt lại, lông mi dài run nhè nhẹ, đầu lưỡi của anh linh hoạt mà lại bừa bãi, vừa càn quét miệng tôi vừa cuốn lấy đầu lưỡi tôi cùng nhảy, răng nanh thường thường cắn đầu lưỡi và môi tôi, mạnh mẽ mút khiến môi tôi vừa tê vừa đau.

“Ưm ưm ưm… Bruce… Chết tiệt anh hiểu lầm… ưm…” Tôi bị anh ôm chặt hơn, bị hôn sắp hít thở không thông, hoàn toàn không nói ra lời. Khó giữ nổi thăng bằng, không đứng vững được, loạng choạng lui ra sau mấy bước, mà hình như anh cũng vui vẻ, vừa mạnh mẽ hôn tôi vừa ôm tôi di chuyển về một phía nào đó. Đi chưa được mấy bước, tôi đã cảm thấy hoàn toàn mất thăng bằng, bị ngã ra phía sau, kết quả cả người đều bị anh đè ở trên giường.

Anh thở hổn hển thoáng rời đi một chút, chóp mũi dán mũi tôi, nhìn chằm chằm tôi, gương mặt đỏ bừng, trong đôi mắt màu trà thâm thúy hình như có hai luồng lửa đang thiêu cháy. Tôi có thể cảm thấy bộ phận nào đó trên người anh cứng rắn dựng đứng lên…

Tình… tình huống này… Mẹ ơi, con còn chưa chuẩn bị tốt bị ‘ăn’ đâu! o(*/////△/////*)o

Spoi:

“Ồ, bỏ vẻ mặt ấy đi tuấn nam, tôi không làm gì tiểu mỹ nhân của anh đâu.” Mặt Sẹo chau chau lông mày, không chút che giấu khinh miệt, đi vào trong nhà, đặt hai cái bao cát trên tay lên bàn, “Tôi nghĩ anh cần phải đi rồi đúng không? Ducard đang tìm anh đấy.”

Bruce vẫn trầm mặc, anh không có thói quen đấu võ mồm với người khác, chỉ cầm tay tôi, “Hãy cẩn thận, Vera, đừng cậy mạnh.” Anh quan tâm lo lắng nhìn tôi.
Bình Luận (0)
Comment