Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi

Chương 73

Đợi đến khi chúng tôi ‘làm’ xong, đã là hơn một giờ sau, đương nhiên sớm đã quá thời gian ăn cơm trưa.

Thể lực của Bruce đã vượt xa trước kia, tôi phỏng chừng nếu thời gian thích hợp thì anh còn có thể thêm bảy, tám lần ‘như vậy’ nữa, nhưng mà tôi lại không chịu được, không ngừng xin khoan dung, Người Dơi mới tạm thời buông tha cho tôi.

Người Dơi thần thanh khí sảng đi ăn cơm trưa, còn tôi ở trong phòng tắm rửa, rồi đi đến nhà ăn, khi đi ngang qua phòng ông Geller, nhìn thấy cửa phòng khép hờ, bên trong lại có tiếng khóc nhẹ nhàng truyền ra.

Tôi nhất thời chấn kinh, cái ông trẻ con luôn hoạt bát vô tư ấy cũng sẽ khóc sao?

Đứng ở cửa do dự vài giây, nghe được tiếng khóc bên trong vẫn không ngừng lại, đành phải nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

“Ai thế? Mời vào.” giọng mũi của Geller dày đặc.

Tôi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Geller ngồi trước bàn làm việc rộng rãi, tay cầm một bức ảnh được đóng khung, nhìn thấy tôi vào, ông ấy khịt khịt mũi, gắng gượng mỉm cười: “Là phu nhân Người Dơi à! Lát nữa sẽ thôi miên, hai người vẫn chưa ăn cơm phải không?”

Tôi gật đầu, chần chờ một chút, nói: “Ông Geller, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi nghĩ, vừa rồi tôi đã nghe được tiếng ngài đang khóc…”

Geller sửng sốt, ông lão trẻ con lại bất tri bất giác mím môi lại, quay đầu nhìn khung ảnh trên bàn, một lát sau mới nói: “Là… Là con gái của tôi.”

Con gái? Tôi nhớ tới tư liệu có viết ông ấy có cô con gái mười bốn tuổi bị lạc đường, vì thế tôi đi đến, nhìn thiếu nữ mỉm cười vui vẻ ngồi ở ghế tựa trong bức tranh được đóng khung tinh xảo.

Gương mặt người châu Á, tóc đen da vàng, khuôn mặt thanh tú, tuy rằng không thể nói là đại mỹ nhân, nhưng thắng ở điểm cực kỳ thanh xuân, cho nên cũng có vẻ xinh đẹp đáng yêu.

Nhưng ở mi bên trái của cô ấy có một vệt sẹo nhỏ, phân cách lông mày của cô ấy, trông có vẻ không được hoàn mỹ cho lắm.

“Nó là cô công chúa nhỏ của tôi, đúng vậy, từ nhỏ đến lớn… tôi có thể vì nó mà làm bất cứ chuyện gì” ông Geller từ ái nhìn ảnh chụp, giọng nói lại như đang khóc nức nở, “Vợ tôi đặt tên nó là là ‘Scarlett’, một cái tên thật đẹp không phải sao? Nhưng mà… ngay tại mười mấy năm trước, nó… không biết nó đã chạy đi đâu… Huhu…”

Dứt lời, ông ấy lại khóc lên.

Mà lòng bàn tay tôi đã lạnh toát.

Không, phải nói là toàn thân đều như đang ở trong hầm băng.

Scarlett, Scarlett… Scarlett, Scar!

Scar, chẳng phải có nghĩa là vết sẹo sao!

Cô bé này cũng chính là người trong bức ảnh chụp mà tôi nhặt được của Michelle hơn bốn tháng trước, diện mạo này, dáng người này, cảm giác này…

A a a chẳng phải là tôi đã nói dù cô ta có hóa thành tro thì tôi vẫn nhận ra được sao!

Đây tuyệt đối là Mặt Sẹo! Không thể chạy vào đâu được!

Nếu… nếu vậy thì…

Geller còn đang thao thao bất tuyệt những lúc còn ở cạnh con gái, trong lòng tôi lại xẹt qua ánh mắt của Michelle nhìn như khiêm tốn nhưng lại cực kỳ âm u lạnh lẽo, bỗng nhiên cảm thấy người này… người này…

“Giáo sư, thời gian sắp đến rồi… phu nhân Wayne?” Michelle bỗng đẩy cửa đi vào, thấy tôi cũng ở đây, không khỏi hơi sửng sốt.

Đôi mắt Geller đỏ bừng, tôi vẫn đang cực kỳ kinh ngạc, hai người nhất thời chưa định thần lại được.

Michelle liếc mắt một cái liền nhìn thấy ảnh chụp trong tay Geller, tôi tinh tường nhìn thấy đồng tử mắt anh ta chợt co rút, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi xoay chìa khóa, cửa bị khóa trái lại.

“Anh khóa cửa làm gì?” Tôi lập tức cảnh giác, bước lên vài bước chắn ông Geller ở sau lưng, theo dõi anh ta chặt chẽ.

“Phu nhân Wayne đúng là người thông minh… Có một số việc, tôi nghĩ là rất khó giấu diếm được cô.” Michelle mỉm cười, “Xem kìa, chẳng phải là cô đã phát hiện ra rồi sao.”

“Anh có ý tứ gì?” Cả người tôi đều căng cứng lên, cực kỳ đề phòng. Sợ anh ta là cao thủ cấp BOSS thâm tàng bất lộ, ngộ nhỡ một mình tôi không đánh bại được thì sự tình sẽ tệ hơn, nhà ăn cách nơi này khá xa, nếu kêu cứu thì Bruce không nhất định sẽ nghe thấy.

“Scarlett và tôi đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trong lòng tôi, cô ấy là cô gái hoàn mỹ nhất.” Michelle nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn về phương xa, như đang hồi tưởng lại, “Tôi luôn luôn yêu cô ấy, đã nhiều năm rồi… Giáo sư, ông cũng biết đấy.”

Ông Geller cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không bình thường, ông ta đứng lên, định đi đến gần: “Jack, cậu đột nhiên nói những chuyện đó làm gì?”

Tôi bước lên một bước, vẫn bảo vệ ông lão trẻ con ở sau lưng.

Hiện giờ tôi cực kỳ hoài nghi người này có liên quan gì đó với Liên minh Bóng tối… Theo tình hình bây giờ, hẳn là anh ta biết Mặt Sẹo đã chết như thế nào. Tuy rằng không phải tôi trực tiếp giết, nhưng mà có liên quan đến tôi.

Quả nhiên, anh ta bỗng ngừng hồi tưởng, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn tôi: “Phu nhân Wayne, Scarlett chết ở trên tay cô đúng không?”

Tôi lập tức ngừng thở, ông Geller không thể tin nhìn về phía tôi, ngây người ba giây, rồi lắp bắp nói: “Jack, cái này, cái này không thể nói lung tung…”

“Thật là đáng tiếc” Michelle đánh gãy anh ta, ánh mắt giống như rắn độc âm u lạnh lùng bò lên tôi, “Tôi vốn định trực tiếp xử lý mấy người trong đợt thôi miên cuối này, không nghĩ tới lại bị cô phát hiện ra sớm.”

Tôi thở sâu, biết những lúc như thế này nhất định không thể hoảng, phải bình tĩnh, phải tận lực kéo dài thời gian, “Một khi đã như vậy, thì sao anh không giết chết chúng tôi lúc chúng tôi mới đến đây? Ít nhất thì anh có mười cơ hội trong mười lần thôi miên.”

“Ha ha ha ha ha ha!” Michelle điên cuồng cười ha hả, cười ngửa tới ngửa lui, cơ hồ không đứng vững.

Tôi không biết vì sao anh ta lại cười, nhưng tôi biết đó là một cơ hội tốt để chế ngự anh ta, vì thế một giây cũng không chậm trễ, mạnh mẽ vung cú đấm về phía anh ta.

“Không được nhúc nhích!” Michelle đột nhiên rút ra một khẩu súng, họng súng nhắm ngay vào tôi.

Tôi lập tức dừng lại, trong lòng lại trầm xuống, trời ạ cái tên này có súng!

“…Thu lại khẩu súng trước đã, Jack” ông Geller nghiêm túc, vừa nói chuyện vừa bước nhanh đến, “Nếu chân tướng đúng như cậu nói, thì chúng ta hoàn toàn có thể báo cảnh sát… ”

Ông ta đi quá nhanh, tôi bị Michelle chĩa súng lục, không dám vọng động, vì thế…

Ánh mắt Michelle sắc bén, không chút do dự di chuyển họng súng, đoàng một tiếng, ông Geller còn chưa dứt lời đã hự một cái rồi ngã xuống đất.

Tôi quay đầu nhìn, đầu ông lão trẻ con đáng yêu này đã bị bắn thủng một lỗ.

… Trời ạ! Dám giết người ở trước mặt tôi! Cái này cũng có thể nhịn thì đâu còn gì không thể nhịn nữa!

Michelle còn ở bên kia lảm nhảm: “Mày hỏi tao vì sao không giết bọn mày ngay từ đầu sao? Ha ha ha! Mày quá ngu ngốc đấy đồ đàn bà, khi cho bọn mày hi vọng, Người Dơi khôi phục càng ngày càng tốt, thành phố Gotham hồi phục có hi vọng, hung hăng dập nát hi vọng của bọn mày, hủy diệt tín niệm của bọn mày trong ác mộng do thôi miên tinh thần, như thế không phải là càng đã ghiền sao?”

“Chỉ có làm thế mới có thể giải được mối hận trong lòng tao!” Anh ta rốt cục lộ ra biểu cảm dữ tợn, “Đồ hung thủ giết người!”

“Hung thủ giết người là anh!” Tôi nhìn anh ta nói rất ha da, cổ tay cầm súng cũng bắt đầu phát run, cảm thấy đây là cơ hội tốt, vì thế không hề chần chờ, hét to một tiếng, rồi đổ mạnh người xuống mặt đất, tạo quán tính trượt người đến cạnh chân anh ta.

Động tác này chỉ xảy ra trong nửa giây, Michelle không phải là người rèn luyện trường kỳ, mặc dù cực kỳ giỏi trong tâm lý học và thuật thôi miên, nhưng nói đến cùng thì vẫn chỉ là một thư sinh văn nhược, cơ bắp và tốc độ phản ứng của thần kinh hoàn toàn không bằng tôi, động tác của tôi khiến anh ta ngây ra.

Tôi thừa cơ trượt đến phía sau anh ta, rồi xoay người nhảy lên, vươn một cánh tay ghìm cổ anh ta từ phía sau, tay kia nắm chặt lấy cổ tay anh ta đang cầm súng, bắt buộc anh ta giơ ra phía trước.

Anh ta đương nhiên sẽ chống cự lại, đáng tiếc anh ta đâu phải là đối thủ của nữ Hán tử luôn rèn luyện mỗi ngày như tôi, sau đó họng súng chỉ trời, thả phanh một cái, bắn vào trần nhà.

Ngoài cửa đã có tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần.

Vừa rồi anh ta bắn chết ông Geller, bây giờ lại thêm một phát súng, âm thanh của hai phát súng đủ để đưa Bruce và Afred tới.

Một tiếng ‘rắc’ nhỏ vang lên, tôi rốt cục bẻ gãy cổ tay Michelle, anh ta đau đớn đến mức mặt mũi trắng bệch, cả người run run, súng cũng rơi xuống đất, cả người co quắp trên mặt đất.

Tôi nhanh chóng nhặt súng lên, rồi chĩa thẳng vào anh ta, nhìn chằm chằm vào anh ta, không cần nghĩ cũng biết biểu cảm lạnh lùng như trong phim.

Anh ta cắn môi bật ra máu, tơ máu đỏ tươi chảy xuống, thêm cả khuôn mặt vặn vẹo và ánh mắt oán độc, cả người anh ta đều như bị một tầng khí lạnh băng vờn quanh.

“Không phải là anh yêu cô ta nhất sao? Cha của cô ta mà anh cũng nhẫn tâm giết được à?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

“Ngoài cô ấy ra, trên đời này không có ai là tao không nhẫn tâm giết được cả.” Michelle tươi cười âm ngoan.

Tôi lắc lắc đầu.

Lúc này, cửa bỗng nhiên rầm một tiếng, cả hai cánh cửa bị đá tung ra, là Bruce phá cửa xông vào, Afred ngưng trọng theo sau.

Hai người vừa nhìn thấy tình cảnh trong phòng vả cả thi thể ông Geller cách đó không xa, đều sợ ngây người.

“Em không sao chứ, Vera?!” Bruce kích động nắm chặt vai tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới vài vòng, thấy tôi quả thật không bị gì mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Michelle cúi đầu ngồi, giống như đã hoàn toàn không muốn chống cự.

Hiện tại ngẫm lại, tôi mới thấy sợ. Cuối cùng thì vẫn không thể dễ dàng tin ai, nhất là nhà thôi miên mà mình phải giao phó cả thân thể và tinh thần của mình… Mối nghi ngờ Michelle lúc trước đã trở thành sự thật. Nếu không phải là chiều nay tôi nhất thời nhiều chuyện đi an ủi ông Geller đang khóc, chỉ sợ…

Chỉ sợ tôi và Bruce đã sớm chết dưới thuật thôi miên của Michelle rồi.

Thế giới của mình sau khi bị thôi miên, hoàn toàn là thế giới mà một tay nhà thôi miên khống chế, chúng tôi không hề có đường phản kháng.

Vì đề phòng Michelle lại giở trò gì, chúng tôi trói anh ta lại. Rồi tôi nói cho Bruce và Afred ngọn nguồn của sự tình, bọn họ cũng cảm thấy chuyện này đúng là vạn hạnh.

Bởi vì thân phận của ba chúng tôi không thể bị lộ, vì thế đành phải gọi điện thoại cho vợ chồng Dent. Harvey và Rachel hiện giờ đang làm việc trong ngành tư pháp của San Francisco, để bọn họ ra mặt giải quyết chuyện này là thích hợp nhất.

Vợ chồng Dent luôn tin tưởng ông Geller và Michelle cho nên đã cực kỳ chấn kinh, vừa tiếc hận ai thán ông Geller qua đời, vừa hận mình kết nhầm bạn, không thấy rõ rằng Michelle thì ra lại là kẻ như vậy.

Harvey liên tục mắng Michelle rắp tâm hại người, còn Rachel thì phẫn nộ gọi điện thoại liên hệ cục cảnh sát.

Nhưng… anh ta… đến cùng cũng chỉ vì yêu.

Tôi không khỏi quay đầu nhìn về phía Bruce, anh cũng đang nhìn tôi, hai người không hẹn mà cùng vươn tay cầm chặt lấy đối phương.

Chúng tôi cũng không thể mất nhau.

Spoi:

“Vera!” Bruce đột nhiên gọi lại tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn về phía anh.

“Hãy cẩn thận.” Tôi nhìn vào mắt anh.

“Được. Em cũng vậy nhé.” Anh nắm lên tay của tôi, đặt ở bên môi, cách bao tay hôn một cái.
Bình Luận (0)
Comment