Tin tức Bạch Kỳ được mời giảng dạy tại học viện đã được xác nhận, khiến các học viên trong trường vừa mừng vừa tiếc nuối.
Mừng vì thần tượng vốn cao cao tại thượng, chỉ có thể ngước nhìn mà không thể chạm tới, giờ đây đã bước xuống khỏi bệ thờ. Họ có cơ hội được quan sát thần tượng ở cự ly gần.
Tiếc nuối vì lớp mà thần tượng giảng dạy là lớp 1-2, không phải lớp của họ. Các học viên khóa trên thậm chí còn ước ao có thể học lại từ đầu để được ở lại năm nhất thêm một năm nữa.
Vị thế của Bạch Kỳ trong học viện quân sự lập tức vươn lên hàng "gấu trúc quốc bảo". Dù ở bất kỳ đâu có người, y đều là tâm điểm sáng chói nhất.
Sự đãi ngộ này khiến Bạch Thượng Thần không khỏi nhớ về kiếp trước khi còn làm minh tinh.
Tại một khu vực nghỉ ngơi vắng vẻ trong học viện.
Bạch Thượng Thần ngồi trên chiếc ghế hình vỏ trứng, tay lướt qua quang não, tra cứu sơ lược lịch sử phát triển của Trái Đất kể từ sau thời kỳ mạt thế do virus gây ra.
Không đọc thì không biết, đọc rồi mới thấy bất ngờ tràn ngập.
Khi thời kỳ đen tối ập đến, nhân loại đứng trên bờ vực diệt vong vì mối đe dọa từ tang thi.
Trong thời khắc sinh tử, nhà họ Khang của Z quốc đã gánh vác sứ mệnh cứu thế, xây dựng căn cứ, nghiên cứu huyết thanh, tạo ra một vùng đất sống cho loài người giữa bóng tối mịt mù.
Sau này, dưới sự giúp đỡ của Tướng quân Ngụy Ninh và thương nhân Lâm Cẩn Diệp, huyết thanh được nghiên cứu thành công, chấm dứt thời kỳ đen tối. Nhân loại không còn sợ nhiễm virus và mở ra hy vọng mới.
Khang Vũ Kiệt, người được toàn dân kỳ vọng, trở thành Nguyên thủ đầu tiên của Z quốc trong kỷ nguyên mới.
Tuy nhiên, ngay khi mối đe dọa từ tang thi vừa giảm bớt, các quốc gia lại bùng nổ nội chiến.
Khang Vũ Kiệt lấy khẩu hiệu "Hòa bình, Chính nghĩa" để xuất quân chinh phạt tứ phương. Ngoại xâm, nội loạn khiến thế giới lúc đó tan hoang, nhân loại sống trong cảnh lầm than.
Khang Vũ Kiệt giữ vững lập trường cứng rắn, thà đồng quy vu tận chứ không lùi bước. Hắn hiểu rõ rằng, nếu hắn nhượng bộ, bản thân không còn giới hạn, thì hàng triệu người dân Z quốc phía sau sẽ trở thành kẻ lệ thuộc của nước khác.
Cuộc chiến giằng co suýt nữa khiến nhân loại diệt vong, nhưng cuối cùng, kẻ chiến thắng vẫn là Khang Vũ Kiệt – một kẻ "thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành".
Thế giới tan rã được thống nhất, nhân loại không còn phân biệt chủng tộc, và Khang Vũ Kiệt trở thành Tổng thống Liên bang đầu tiên của kỷ nguyên mới.
Bạch Kỳ lặng lẽ lật qua những trang ghi chép lịch sử, nơi lưu danh những người có công lao to lớn. Có những cái tên xa lạ, cũng có những người rất quen thuộc với y.
Khang Vũ Kiệt, Ngụy Ninh, Lâm Cẩn Diệp...
Còn có——Lâm Hạo Bạch.
Cái tên của thân xác mà Hắc Thất đã sử dụng trong thời kỳ mạt thế.
Khi nhìn thấy trang giới thiệu về cuộc đời của Lâm Hạo Bạch, Bạch Kỳ hơi khựng lại. Trên màn hình là hình ảnh một thanh niên đeo kính, khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng, nụ cười như muốn xa lánh người khác.
Phần giới thiệu về thân phận của Lâm Hạo Bạch vô cùng chi tiết: nhà khoa học vĩ đại, người nghiên cứu và chế tạo giải độc, thuốc thanh tẩy, và huyết thanh virus đời đầu.
Một con người đơn độc chống đỡ nửa bầu trời của thế giới mạt thế.
Nhưng những tội ác điên cuồng mà nguyên chủ ban đầu từng gây ra lại không hề được nhắc đến, dường như đã bị ai đó cố tình xóa sạch.
Trong ý thức, Hắc Thất trầm mặc, như thể nhân vật anh hùng được miêu tả trong tư liệu không phải hắn.
"Khang Vũ Kiệt thực sự khiến tôi bất ngờ đấy." Hắc Thất lên tiếng.
"Bình thường thì trông yếu ớt như một đóa bạch liên hoa, tôi sớm biết anh ta tâm cơ thâm sâu, nhưng không ngờ lại là một kẻ độc ác đến điên cuồng như vậy."
"Chó sủa to thì không cắn người."
"Nhưng mà ngươi cũng không tệ đâu, lưu danh sử sách đấy." Bạch Thượng Thần trêu chọc.
"Nghe nói ngoài bảo tàng vĩ nhân còn dựng tượng của ngươi nữa kìa, hôm nào đi chụp ảnh kỷ niệm nhé?"
"......" Hắc Thất.
Câm nín! Bạch cặn bã, anh quá đáng lắm rồi!!
Thấy Hắc Thất bị chọc tức đến nghẹn lời, Bạch Kỳ cười phá lên, gập quang não lại, đứng dậy khỏi chiếc ghế vỏ trứng.
Con người có tuổi thọ hữu hạn, nhưng trong số họ, có những người dù sống ngắn ngủi vẫn có một cuộc đời rực rỡ.
Có người chỉ lo cơm áo gạo tiền, có người lại trải qua thăng trầm sóng gió.
Nhân loại chưa bao giờ thiếu vĩ nhân. Khi một vĩ nhân ngã xuống, sẽ có một vĩ nhân khác trỗi dậy, cứ thế luân hồi không ngừng cho đến tận cùng của thế giới.
Một câu chuyện không bao giờ có nhân vật chính cố định, vì một thế giới hoàn chỉnh sẽ không bao giờ thiếu đi nhân vật chính. Mọi thế giới đều như vậy.
Nhưng Bạch Kỳ sẽ không bận tâm đến những điều này, bởi vì con người chung quy vẫn chỉ là con người. Họ và thế giới của y là hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau.
Họ có cuộc sống của họ, còn Bạch Kỳ có câu chuyện của riêng mình.
"ANH đi đâu vậy?" Hắc Thất hỏi.
"Nhà ăn."
Dù chất dinh dưỡng dạng lỏng của tương lai có vị kinh khủng, nhưng đồ ăn tại nhà ăn học viện Liên bang thì không chỉ có vậy.
Ở đó có một loại quả trắng cam có vị rất ngon, dù hơi đắt nhưng Bạch Thượng Thần chẳng thiếu tiền.
Ký túc xá.
Hắc Thất nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao thịt nóng hổi trên bàn hồi lâu, sau đó tức giận thu hết chúng vào không gian.
"Anh chết đi, Bạch cặn bã!"
Mắng xong, nó lại im lặng. Nghĩ về tư liệu cuộc đời của Lâm Hạo Bạch vừa thấy lúc nãy, không biết nó đã nhớ lại điều gì mà cau mày khó chịu.
Hắc Thất vỗ trán xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, rồi quay về phòng, đăng nhập tinh võng, chuẩn bị chiến đấu thêm ba trăm hiệp.
Khu huấn luyện ngoài trời.
Bạch Kỳ chỉ dạy một lớp duy nhất, vì vậy lịch học mỗi ngày không quá kín. Sau giờ giảng dạy, y có rất nhiều thời gian rảnh để tự điều chỉnh bản thân.
Khu vực huấn luyện
Một học viên năm hai đang tập luyện độ chính xác bắn mục tiêu ảo.
Bạch Kỳ tình cờ đi ngang qua, đứng bên ngoài bình tĩnh quan sát. Nói thật, thành tích của các học viên... có hơi thảm hại.
Trong thời kỳ mạt thế, dù là đội chính quy hay không chính quy, mỗi dị năng giả đều được rèn giũa từ những trận chiến sinh tử. Hoàn toàn khác biệt so với đám thiếu niên được nuông chiều trong tháp ngà hiện tại.
Nếu so sánh cùng cấp bậc, một dị năng giả trong thời mạt thế, dù là kẻ vô danh trong một đội tạp nham, cũng có thể dễ dàng áp đảo cả nhóm học viên này.
Nhưng suy cho cùng, hai thế hệ khác nhau, thời đại khác nhau, môi trường xã hội khác nhau, không thể đánh đồng.
Lục địa Diệu Hoang cũng vậy. Thời đại Diệu Hoang khi Bạch Kỳ còn trẻ và hiện tại cũng không thể so sánh ngang hàng.
Giáo viên phụ trách giám sát huấn luyện đã phát hiện ra Bạch Kỳ từ lúc y bước ngang qua. Vì e dè, ông ta không dám tiến lên ngay, nhưng khi thấy y dừng lại quan sát, không khỏi có chút hoảng hốt.
Không chỉ ông ta, mà cả đám học viên trong khu huấn luyện cũng bắt đầu luống cuống, liên tục mắc sai lầm.
Dù biết rằng quân trưởng Trình đã bị phế dị năng và giải ngũ, nhưng trong lòng họ vẫn luôn khắc sâu hình ảnh lạnh lùng quyết đoán của vị quân trưởng Lữ đoàn số 5, người từng làm mưa làm gió trên tinh võng.
Một lúc sau, giáo viên huấn luyện do dự tiến lại gần, nghiêm trang đứng thẳng rồi "bộp" một tiếng chào theo đúng chuẩn quân lễ.
"Trình quân trưởng, xin hỏi ngài có chỉ thị gì không?"
Bạch Thượng Thần sững người một chút, rồi lập tức bật cười.
"Đừng căng thẳng, tôi chỉ vừa ăn xong đi ngang qua đây thôi. Với lại, tôi không còn là quân trưởng nữa, cứ gọi thẳng tên tôi là được."
Giáo viên huấn luyện muốn nói gì đó nhưng cuối cùng đành im lặng, mặt đỏ lên.
Gọi thẳng tên của Trình Ngôn Linh?
Ông không dám đâu!
"Là Trình giảng viên à."
Bạch Kỳ lại gặp phải nhóc con phiền phức – Điền Phi Sóc.
Không biết có phải vì lần đầu gặp mặt, cậu ta bị Bạch Kỳ làm mất mặt trước cả lớp hay không, mà từ đó về sau luôn nhìn y không thuận mắt. Hết lần này đến lần khác giở trò ngu ngốc nhằm trêu chọc, nhưng lần nào cũng bị anh nhẹ nhàng phá giải rồi phản đòn, khiến điểm tín nhiệm cá nhân của cậu ta cứ thế tụt dốc không phanh.
Thua keo này lại bày keo khác, càng thua càng máu chiến, Điền Phi Sóc bắt đầu công khai tính kế Bạch Kỳ.
Lần nào gây sự cũng bị đánh bại, Điền Phi Sóc tức đến phát điên.
Ai cũng sùng bái Trình Ngôn Linh, nhưng cậu ta thì ghét cay ghét đắng!
"Trình giảng viên đến khu huấn luyện làm gì? Định hướng dẫn mọi người một chút sao?"
Nếu gặp người nóng tính hơn, có lẽ đã động tay động chân với cậu ta rồi. Nhưng Bạch Thượng Thần là ai chứ? Vì một con tép riu mà tức giận thì không đáng.
"Một phế nhân mất dị năng thì có thể hướng dẫn các cậu được bao nhiêu chứ?" Anh nói giọng nhẹ nhàng.
Một câu tự giễu nhẹ nhàng khiến đám học viên xung quanh không khỏi đau lòng.
Mất đi dị năng là một sự đau khổ mà họ không thể thấu hiểu, nhưng việc Trình quân trưởng có thể mạnh mẽ đối diện với cú sốc ấy khiến họ tự cảm thấy bản thân quá yếu đuối.
"Anh..." Điền Phi Sóc tức đến méo mặt.
"Bây giờ anh chẳng còn gì nữa, anh không giận sao? Không đau khổ sao?"
"Giải ngũ thôi mà, coi như nghỉ hưu sớm vậy." Bạch Thượng Thần điềm nhiên đáp.
Trước sự khiêu khích liên tục của Điền Phi Sóc, Hắc Thất đề nghị Bạch Kỳ nên dạy cho nhóc con này một bài học về cuộc đời.
Sự thù địch của Điền Phi Sóc đến quá đột ngột, Bạch Kỳ đoán chắc chắn có nguyên nhân phía sau. Nhưng mà...
Liệu trong đó có điều gì uẩn khúc hay không, y cũng chẳng buồn tìm hiểu. Nhưng nếu Điền Phi Sóc thực sự ngứa da, Bạch Thượng Thần cũng không ngại làm Lôi Phong* một lần, dạy dỗ cậu ta một chút.
(*Lôi Phong là hình tượng người tốt trong văn hóa Trung Quốc, kiểu người luôn giúp đỡ người khác).
Bị đánh bại lần nữa, Điền Phi Sóc tức tối bỏ đi.
Bạch Thượng Thần biết rằng nếu cứ tiếp tục ở lại, đám học viên trong khu huấn luyện sẽ chỉ càng thêm căng thẳng, nên cũng không ở lâu.
Người khác đều nghĩ rằng, sau khi mất đi tất cả chỉ sau một đêm, Bạch Kỳ mỗi ngày đều phải gượng cười che giấu nỗi đau.
Nhưng thực tế là—
Bạch Thượng Thần đang tận hưởng từng phút giây!
Mỗi ngày chỉ cần dạy hai tiết, hưởng lương cao ngất ngưởng của giảng viên, sống cuộc đời dưỡng lão thảnh thơi, không phải lo nghĩ gì cả.
Thi thoảng còn có mấy tên ngốc tự dâng lên cửa cho y giải trí.
Cuộc sống hiện tại này... quá thích hợp cho một kẻ lười biếng mãn tính như Bạch Thượng Thần!
Trong lớp học của lớp 1-2.
Bạch Thượng Thần - một giảng viên tay ngang, ngồi chán chường trên chiếc ghế dành riêng cho mình trong lớp học. Y vô vị lật xem những dòng lý thuyết khô khan cứng nhắc trên màn hình ảo, đọc theo sách giáo khoa để kiểm tra bài tập đã giao hôm qua.
Sau vài ngày dạy học, Bạch Thượng Thần cuối cùng cũng hiểu thế nào là một tiết học lý thuyết.
Rõ ràng là những kiến thức cơ bản dễ hiểu, nhưng lại bị biến thành những đoạn văn dài dòng, hoa mỹ đến mức khó hiểu. Đọc chẳng khác nào xem một cuộn vải quấn chân của bà cụ – vừa dài, vừa rối rắm.
"Thưa thầy."
Tra Tây Kiết giơ tay hỏi.
"Sự khác biệt giữa dị năng hiệu quả và dị năng vô hiệu nằm ở mức độ tổn thương mà mục tiêu phải chịu khi bị tấn công. Nhưng nếu một đòn dị năng không gây sát thương cho mục tiêu, có được coi là dị năng vô hiệu không?"
Bạch Thượng Thần hơi choáng váng: "......"
"Câu hỏi của cậu... có ý nghĩa gì không?"
"Đây là trọng điểm kiến thức, phần này có trong bài kiểm tra lý thuyết mà." Trà Tây Kiệt trả lời.
Bạch Thượng Thần câm nín.
Thời đại thay đổi, xã hội thay đổi, nhưng thứ đáng sợ nhất – các kỳ thi – vẫn y nguyên sau hàng ngàn năm.
Lúc đánh nhau với tang thi, tung một đòn trúng đích rồi chẳng lẽ lại hô 'tạm dừng', chạy lên kiểm tra xem có phải là đòn tấn công hiệu quả hay không?
Một lũ trẻ chỉ biết dùng dị năng đánh vào bia tập ảo trong khu huấn luyện, Bạch Kỳ thật sự không biết nên giải thích thế nào. Đánh một trận? Dạy bằng phương pháp "đau thì nhớ"? Có khi lại bị trừ lương mất.
"Cậu."
Bạch Kỳ chỉ vào Trà Tây Kiệt.
"Lên đây."
Tra Tây Kiết ngơ ngác đứng dậy.
Bạch Thượng Thần vẫy tay gọi cậu ta lên bục giảng. Hai người đứng đối diện nhau.
"Dùng toàn lực, tung dị năng vào tôi."
Tra Tây Kiết sững sờ, sau đó lộ vẻ hoảng hốt: "Không được đâu, thầy ơi, em..."
"Trừ 10 điểm cá nhân." Bạch Thượng Thần buông lời đe dọa.
Trà Tây Kiệt: "......"
Thần tượng ơi, anh chơi bẩn quá!
Giữa việc bị trừ điểm tín nhiệm và tấn công Bạch Thượng Thần, Tra Tây Kiết đắn đo hồi lâu. Cuối cùng, cậu ta miễn cưỡng giơ tay lên, một khối nước từ từ tụ lại trong lòng bàn tay.
Dị năng hệ thủy cấp hai.
Yếu xìu.
Khối nước trong tay Trà Tây Kiệt ngày càng lớn, sóng nước gợn nhẹ, trông khá đẹp mắt.
Bạch Thượng Thần không nói không rằng, chộp lấy chiếc thước kẻ trên bàn, nhanh như chớp quất vào cánh tay phải của Tra Tây Kiết.
"Á—!!!"
Tra Tây Kiết kêu lên đau đớn, quả cầu nước trong tay lập tức tan biến.
"Ba hoa màu mè." Bạch Thượng Thần phán một câu.
"Vừa rồi, đòn tấn công của cậu gọi là dị năng vô hiệu, hiểu chưa?"
"Và tôi nhắc thêm một điều— Dị năng là để chiến đấu, không phải để làm trò biểu diễn. Đợi đến lúc cậu 'biến hình' xong, có khi hộp sọ đã bị người ta chém mất rồi."
Tra Tây Kiết đứng ngơ ngác, mặt ngu ra như muốn hỏi: "Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?"
Không báo trước, Bạch Kỳ vung thước kẻ tấn công thẳng vào trán cậu ta.
"Bốp!"
Tra Tây Kiết: "!!"
Bạch Thượng Thần: "......"
"Đây gọi là đòn tấn công hiệu quả."
"Còn nữa—"
"Cậu có biết tránh né không hả?" Bạch Thượng Thần giật giật khóe mắt.
"Aoooo—!!"
Tra Tây Kiết lúc này mới kịp phản ứng, ôm trán nhảy dựng lên, hét ầm ĩ.
Bạch Thượng Thần day day thái dương, nhìn lướt qua đám học viên trong lớp đang cố nhịn cười, bất lực đưa tay xoa trán.
"Mấy đứa đúng là lứa học viên tệ nhất mà tôi từng dạy." ( ông nội này mới dạy lứa đầu =))) )
"......"
Cả lớp trợn tròn mắt, kinh hãi.
Bị thần tượng chê bai rồi thì phải làm sao đây!?
Bạch Thượng Thần ôm trán than thở.
Học sinh quá ngu ngơ, phải làm gì đây?
Đánh cũng không được, mắng cũng chẳng ăn thua.
Thật là mệt tim.