Cửu Đô là một thành phố có diện tích chỉ đứng sau thủ đô, nhưng do không phải là trung tâm của quân chính lưỡng bộ* nên tình hình an ninh có phần lỏng lẻo hơn so với thủ đô.
*2 bộ phận quan trọng trong bộ máy nhà nước gồm quân sự và chính trị.
Tuy nhiên, Cửu Đô lại phát triển mạnh về thương mại, số lượng công dân và nền kinh tế không hề thua kém thủ đô.
Viên Tư cùng đoàn người đến Cửu Đô, thẳng tiến đến khách sạn đã đặt trước.
Trên đường đi, Mễ Túc canh chừng Bạch Kỳ rất chặt, không rời nửa bước, cảnh giác cao độ như thể sợ y quay đầu một cái là bán đứng hành tung của cả nhóm Viên Tư.
Tới khách sạn, sau khi nhập thông tin cá nhân giả để lấy số phòng, Bạch Thượng Thần là người đầu tiên bước vào thang máy, đi lên phòng.
Hiện nay có một công nghệ tắm khô, chỉ cần đứng dưới cảm biến trong một phút, quét qua là có thể loại bỏ bụi bẩn và mồ hôi trên cơ thể, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiện lợi.
Nhưng Bạch Kỳ vẫn quen dùng nước để tắm rửa, tắm khô khiến y có cảm giác khó chịu như thể đang lột da chờ bị làm thịt vậy.
Ngâm mình trong nước nóng thư giãn một lúc, Bạch Thượng Thần tùy ý quấn một chiếc khăn tắm quanh eo rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, trong phòng ngủ đã có thêm một người. Viên Tư chỉ mặc một chiếc áo đơn, cởi bỏ áo khoác ngoài, đang tựa vào giường lướt xem trang web trên tinh võng. Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Bạch Kỳ.
"Không mời mà vào cũng là trộm." Bạch Thượng Thần lạnh lùng châm chọc.
"Nợ tiền không trả mà còn lý lẽ?" Yến Tư độc miệng đáp trả.
"Cậu có thể đem chính mình dán vào tôiđể trừ nợ, có cần tôi dán luôn lên mặt cậu dòng chữ 'Vật sở hữu độc quyền của Viên Tư' không?"
"Đồ nghèo kiết xác!"
Bạch Kỳ: "..." Đồ nghèo kiết xác? Gan to quá nhỉ???
Bạch Kỳ bước tới bên giường, một chân đặt lên nệm, không chút ngại ngùng để lộ cảnh tượng bên dưới khăn tắm.
"Là vật sở hữu độc quyền của anh, tôi có nên đổi cách xưng hô không?"
"Chủ thượng đại nhân~"
Giọng nam trầm thấp, khàn khàn đầy mê hoặc khiến sống lưng Yến Tư run lên, máu toàn thân như bị rút sạch, suýt nữa ngã xuống.
Độc thân mấy chục năm, đột nhiên bên cạnh lại có một yêu tinh như thế này, Viên Tư cảm thấy mình sớm muộn cũng chết dưới tay người trước mặt.
"Cậu..."
Chữ đầu tiên vừa thốt ra, Yến Tư đã bị Bạch Thượng Thần lạnh lùng vô tình đá ngã xuống giường.
Bạch Kỳ thu lại vẻ quyến rũ, sắc mặt lạnh như băng: "Tên lùn chết tiệt!"
"Lên giường thì kích cỡ anh có theo kịp không? Đồ lùn, ngay cả khi cởi sạch cũng chỉ cao đến thắt lưng tôi, lấy đâu ra tự tin mà chê mặt tôi?"
Phập phập phập—
Vạn tiễn xuyên tim. Yến Tư cảm thấy một ngụm máu già nghẹn lại trong cổ họng, đau đến tận ngũ tạng lục phủ.
Dù cao hơn 1m8, Viên Tư vẫn không tính là lùn, nhưng so sánh với người khác...
Hắn đưa mắt nhìn Bạch Kỳ—vai rộng, eo thon, chân dài, tám múi cơ bụng sắc nét, thân hình nam tính hoàn hảo. Rồi lại nhìn lại bản thân...
Hàng thật và hàng fake.
Nhưng—
Một người đàn ông có thể đau lòng trước tình nhân, nhưng không thể mất mặt.
Viên Tư lập tức túm lấy Bạch Kỳ, mạnh mẽ kéo y xuống, áp chế dưới thân mình, cắn răng khiêu khích:
"Tôi có tiền."
"Một tên lùn có tiền đè một tên cao ráo nghèo kiết xác như cậu dưới thân."
"Hơn nữa còn đè cả đời, cậu đừng mơ lật người."
Bạch Kỳ: "..."
DMM! Thua!
Trang viên Hoa Hồng.
Trời tối, khu vườn chìm trong sắc đen thẫm, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống phản chiếu những tia sáng yếu ớt.
"Hệ thống lõi đang khôi phục: 26,4%..."
Hắc Thất lặng lẽ đi qua khu vườn hoa hồng được xây dựng phức tạp, trong con ngươi xanh biếc lóe lên những mảnh dữ liệu hỗn loạn.
"Bản thượng thần là đại thần của Động Phủ Thanh Tiêu, thuộc biển Nam Thanh ở Thượng Giới."
"Bản thượng thần trời sinh xinh đẹp, bị người nhòm ngó là do ai?"
"771 là số hiệu xuất xưởng của ngươi, không tính là tên. Ta đặt cho ngươi một cái khác."
"Đồ ngốc!"
...
"Hệ thống lõi đang khôi phục: 27%."
Một bóng người xuất hiện chặn đường Hắc Thất. Cậu cứng đờ quay đầu lại, để lộ khuôn mặt xanh xám và đôi mắt đen tuyền.
"Gào——"
"Rắc rắc!"
Băng giá trong suốt lập tức bao phủ tang thi, đóng băng nó trong nháy mắt. Giây tiếp theo, Hắc Thất bị một vòng tay lạnh lẽo ôm chặt, che kín mắt.
Xác tang thi đóng băng ngay lập tức vỡ vụn, hóa thành những bông tuyết li ti bay tán loạn trong không trung, dần tan vào khu vườn hoa hồng.
Người đàn ông câm nhẹ nhàng bế Hắc Thất trở về nhà, cẩn thận đặt cậu lên ghế, ánh mắt dữ tợn ẩn sau chiếc mặt nạ cũng lập tức thu lại khi đối diện với Hắc Thất.
Hai người chăm chú nhìn nhau. Dù không thấy được gương mặt của người đàn ông câm, Hắc Thất vẫn nhận ra hắn đang tức giận.
"Câm à..." Hắc Thất khẽ lên tiếng.
"Tôi muốn ra ngoài."
Người đàn ông câm nắm lấy tay Hắc Thất, nghiêm túc viết:
"Lần sau gọi anh, anh đi cùng với em."
"Tôi muốn ra ngoài, đến nơi có con người để nhìn ngắm một chút." Hắc Thất giải thích.
Người đàn ông câm chợt im lặng.
Một lúc lâu sau...
"Con người rất nguy hiểm."
"Nhưng anh ở đây mà, anh sẽ bảo vệ tôi." Hắc Thất nói.
Người đàn ông câm vạch viết trong lòng bàn tay Hắc Thất nhưng lại không thể ghép được thành câu.
Hắn không biết phải nói với Hắc Thất thế nào.
Hắn không sợ không bảo vệ được cậu, ... hắn chỉ sợ không thể giữ được cậu bên mình.
Cửu Đô.
Thời gian giao dịch đã đến. Sáng hôm đó, Bạch Kỳ lười biếng nằm ườn trên giường, không chịu đi cùng với lý do:
"Tôi mà đi theo, không sợ làm hỏng việc làm ăn của mấy người à?"
Mễ Túc nghe thế thì vui vẻ ra mặt.
Viên Tư quét mắt nhìn Bạch Kỳ một lượt với ánh nhìn nghi ngờ, cuối cùng không ép buộc, chỉ để lại một thuộc hạ canh chừng y.
Nửa tiếng sau khi Viên Tư rời đi, Bạch Thượng Thần – người vừa còn nằm đó như cá chết phơi nắng – lập tức bật dậy chuẩn bị ra ngoài chơi bời.
"Ngài Trình."
Thuộc hạ canh cửa làm tròn trách nhiệm, chắn trước mặt hắn.
"Viên Tư chỉ bảo cậu canh chừng tôi, chứ không bảo nhốt ta. Cậu đừng dùng vũ lực, tôi là một Alpha yếu hơn cả Beta, đánh hỏng rồi không sửa được đâu."
Thuộc hạ: "..."
Bạch Kỳ đã quyết tâm ra ngoài. Thuộc hạ hết cách, đành báo cáo lại với Viên Tư. Nhận được mệnh lệnh "bảo vệ", hắn mới vội vàng đi theo sát bảo vệ y.
Không giống với sự nghiêm túc và quy củ của công dân và kiến trúc trong thủ đô, Cửu Đô thoải mái hơn nhiều – ít nhất là có các hàng rong mà ở thủ đô bị cấm tiệt.
Ngoài các cửa hàng, Cửu Đô còn có nhiều xe bán hàng di động và khu "Phố tự do" cho thuê chỗ cho các tiểu thương buôn bán, hàng hóa từ ăn uống đến đồ dùng, giải trí đủ loại kỳ quái – chỉ cần bạn nghĩ ra, nơi này đều có thể đáp ứng.
Hôm nay Bạch Kỳ khoác lên mình một chiếc áo khoác dài cổ cao màu đen, đội mũ và đeo khẩu trang, ngụy trang đạt mức 5 sao.
Y dừng lại trước một xe bán hàng di động, gọi hai ly nước uống sủi bọt sôi ùng ục, còn thân thiện đưa cho thuộc hạ một ly.
Nhưng chưa kịp để thuộc hạ cảm động, Bạch Thượng Thần đã bồi thêm một câu:
"Trả tiền đi."
Thuộc hạ: "..."
Lặng lẽ móc tiền trả, thuộc hạ cảm thấy chua xót – không biết về có được công ty cho thanh toán lại không.
Đồ uống đủ sắc màu trông thì mới lạ, nhưng chỉ cần uống một ngụm là vị chua, ngọt, tê, chát cùng lúc ập đến đầu lưỡi, khiến Bạch Thượng Thần lập tức nhíu mày.
Hơi váng đầu chút.
Bạch Kỳ đi dạo một vòng quanh phố, khi đi ngang qua một quán bar phong cách cổ điển, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn bởi chữ "Rượu" trên bảng hiệu.
"Ngài Trình..." Nhìn thấy Bạch Kỳ bước vào quán bar, thuộc hạ mặt mày tối sầm.
Nhân viên của Hắc Ảnh bị cấm uống rượu trong thời gian làm nhiệm vụ!
Lệnh cấm uống rượu là quy định sắt đá của ông chủ – sợ nhân viên say rồi gây họa.
Nhân viên của Hắc Ảnh làm gì cũng giỏi, chỉ có điểm yếu duy nhất là – tửu lượng cực tệ.
Khi thuộc hạ còn đang đắn đo bước vào quán bar thì Bạch Kỳ đã ngồi xuống, trước mặt là đủ loại rượu bày đầy bàn ở một góc không bắt mắt.
Bạch Thượng Thần đang từng loại một thử nếm, thấy thuộc hạ đến thì hỏi:
"Muốn uống không?"
Thuộc hạ lắc đầu.
"Đang làm nhiệm vụ, nhân viên không được phép uống rượu." – Hắn giải thích đơn giản rồi quay người đứng canh một bên.
Bạch Thượng Thần không ép buộc. Y tiếp tục nhâm nhi từng loại rượu kỳ quái, một tay lười biếng mở giao diện tinh võng công cộng đặt trên bàn.
"Con trai à."
Không biết y đã gọi bao nhiêu lần, nhưng vẫn chẳng ai trả lời.
Bạch Kỳ tra đường đến thủ đô qua tinh võng, đồng thời xem tình hình phát triển sau cái gọi là "hi sinh" của y.
Lần tấn công bằng phi cơ trước đó rõ ràng là nhắm vào y, không chỉ là nhằm vào Trình Ngôn Linh mà còn là chính y – Bạch Kỳ.
Dù y chỉ mượn thân xác Trình Ngôn Linh để dung thân, chỉ có một tia thần hồn – chưa đến mười phần trăm sức mạnh thời toàn thịnh – nhưng ở một thế giới phàm nhân như thế này, gần như không tồn tại kẻ nào đủ sức áp chế được.
Không phải Bạch Kỳ ngông cuồng tự phụ, mà là dù phàm nhân có mạnh mẽ đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là một phàm nhân. Khoảng cách giữa thần và người không phải là thứ có thể vượt qua chỉ bằng hai chữ "thiên tài".
Bạch Kỳ đoán rằng vụ tấn công bằng phi cơ và kẻ khiến y bị tổn thương thần hồn sau đó không phải cùng một nhóm người.
Đám người trước là muốn lấy mạng y – cũng chính là mạng Trình Ngôn Linh.
Còn đám sau, rõ ràng là nhằm vào chính y – Bạch Kỳ.
Chúng chờ đến lúc y dồn toàn lực đối phó với phi cơ, lúc không đề phòng nhất mà ra tay – mục tiêu là mạng sống của y sao?
Đám tấn công bằng phi cơ thì Bạch Kỳ không để tâm, nhưng đám phía sau...
Địch trong tối, ta ngoài sáng – Bạch Thượng Thần không khỏi thấy lo lắng.
Lo lắng không phải vì sợ, mà bởi vì y luôn cảm thấy chuyện này như một mớ tơ rối, rõ ràng đã có manh mối nhưng lại không biết nên gỡ từ đâu.
Rốt cuộc là y đã bỏ sót điều gì?
Ánh mắt Bạch Kỳ tối lại, ngón tay linh hoạt gõ trên màn hình ảo, thử dùng mật khẩu cũ truy cập vào hệ thống giám sát trong nhà nguyên chủ.
Hắc Thất là hacker hàng đầu.
Bạch Kỳ từng sống qua mấy kiếp ở thời hiện đại, trong lúc rảnh rỗi đã học được chút ít từ Hắc Thất, những kỹ thuật cơ bản vẫn nắm được.
Hệ thống giám sát trong nhà nguyên chủ đã bị chỉnh sửa!
Vừa phát hiện điều này, Bạch Kỳ lập tức rút lui và nhanh chóng xóa sạch dấu vết.
Không trách Bạch Kỳ quá đa nghi, vì Hắc Thất không ở đây, còn y thì không phải chuyên gia công nghệ cao của tương lai – cẩn thận vẫn hơn.
"Anh Vưu, lâu rồi không gặp! Nhìn mặt anh hồng hào thế này, kiếm được mối nào ngon à?"
"Hôm nay cũng hốt được một mớ."
"Ha! Hắn mà kiếm được tiền chắc chắn không phải chuyện đàng hoàng rồi."
...
Tiếng trò chuyện của mấy người truyền đến từ bên cạnh.
Bạch Kỳ vừa đóng tinh võng, uống một ngụm rượu thì nghe được, liền liếc mắt nhìn sang.
Chỉ thấy một thanh niên tóc nâu, mắt xanh đang nghênh ngang ngồi trên quầy rượu, đong đưa một món đồ giống túi xách tay, lớn tiếng gọi người mang rượu tới.
Ánh mắt Bạch Kỳ chỉ lướt qua khuôn mặt thanh niên, ngay sau đó hoàn toàn bị thu hút bởi chiếc túi trong tay hắn ta.
Túi đó về kiểu dáng hay chất liệu đều rất bình thường – nhưng ký hiệu trên đó... là ký hiệu nội bộ độc quyền của Lữ đoàn Số Chín (Cửu quân).
Đó là một thiết kế vẽ bậy do cả đám cùng nhau nghĩ ra – xuất hiện chỉ trên quân nhu đặc thù nội bộ của Cửu Quân.
"Đoán xem lại đi ăn trộm ở đâu rồi chứ gì."
Một nhóm người ở bàn khác thì thầm.
"Một tên trộm, người khác gọi hắn là 'Anh Vưu' là để mỉa mai vậy mà hắn vẫn mặt dày hưởng ứng."
"Sớm muộn gì cũng chết vì mấy trò bẩn thỉu đó thôi."
...
Bạch Kỳ vẫy tay gọi thuộc hạ tới, chỉ vào tên thanh niên kia:
"Đi hỏi hắn cái túi đó lấy từ đâu ra."
Thuộc hạ sững người, có phần do dự.
Bạch Thượng Thần dùng ly rượu gõ lên mặt bàn:
"Tôi không chạy đâu."
Sau khi đuổi thuộc hạ đi, Bạch Kỳ dùng quang não gửi tin nhắn hỏi Viên Tư:
"Các anh đang ở đâu?"
Bạch Kỳ nghĩ chắc phải chờ một lúc mới được phản hồi, ai ngờ tin vừa gửi đi, Viên Tư lập tức trả lời.
"Đang đàm phán."
Kèm theo một định vị cực kỳ cụ thể – thẳng thắn, gọn lẹ.
"..." – Bạch Kỳ.
Hắn thật sự đang đàm phán chứ không phải lén chơi game offline trên quang não à?
Một lúc sau, thuộc hạ vội vàng quay lại, trên người có mùi máu rất nhẹ – có lẽ là sợ Bạch Kỳ bỏ trốn nên đã giải quyết gọn lẹ.
"Đã hỏi ra rồi, là trộm."
"Thời gian từ 10 giờ đến 11 giờ tối hôm qua, địa điểm là Phố Tự Do. Bốn người bị hại đều là nam giới Beta, lúc đó đang mua đồ trên một xe bán hàng thông minh chuyên về thực vật."
Bạch Thượng Thần im lặng.
Y bỗng thấy mình bắt đầu thích đám người của Hắc Ảnh nhà Viên Tư rồi đấy.
Uống cạn ly rượu cuối cùng, Bạch Kỳ đứng dậy:
"Trả tiền, đi thôi."
"Đi đâu?"
Thuộc hạ hy vọng Bạch Kỳ chơi chán rồi có thể về khách sạn – y mệt mỏi lắm rồi vì cứ phải thấp thỏm canh chừng.
"Đi tìm ông chủ của các cậu ăn tối."
Thuộc hạ: "......"
Tìm ông chủ?? Ăn tối??
Là do hắn biểu đạt không đủ rõ, hay là đầu hắn có vấn đề?
Giờ phút này, hắn thực sự thấy mơ hồ.