Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà

Chương 255

Sau khi trở về từ tiểu thế giới tương lai, Bạch Kỳ liền tự nhốt mình trong phòng, đóng cửa không ra ngoài. Do bị cắt đứt liên kết khế ước, Hắc Thất cũng không thể nhìn thấy tình hình bên trong, càng không dám liều lĩnh làm phiền, chỉ có thể lo lắng sốt ruột trong âm thầm.

Cảnh Bạch Kỳ tàn nhẫn móc mắt Viên Tư trước khi rút ra khỏi thế giới đó khiến nó sợ hãi không ít.

Trải qua bao kiếp luân hồi, hai người luôn bên nhau ngọt ngào, dù nó thường xuyên thầm rủa hai người chia tay vì những màn phát "cẩu lương" không có giới hạn, nhưng khi thật sự trở mặt thì nó lại đau lòng vô cùng.

Lẽ nào giữa họ có hiểu lầm gì đó?

Trong khoảng thời gian hắn bị lỗi hệ thống và tách khỏi Bạch Kỳ, chẳng lẽ giữa Bạch Kỳ và tên đàn ông hoang dã kia đã xảy ra chuyện gì không thể hòa giải?

Nhưng hai người họ đã đồng hành mười mấy kiếp, cho dù có mâu thuẫn lớn thế nào cũng không đến mức ra tay độc ác như vậy chứ?

Hắc Thất rối rắm vô cùng, nóng lòng muốn biết sự thật, nhưng Bạch Kỳ không chịu nói thì nó nào dám hỏi?

Đúng lúc Hắc Thất đang bồn chồn bất an thì Bạch Thượng Thần – người đã nhốt mình trong phòng mười mấy ngày – cuối cùng cũng bước ra.

Thanh y nhã nhặn, thần sắc điềm tĩnh, lông mày thanh tú như tranh vẽ, tuyệt sắc khuynh thành — trước mặt vẫn là Bạch Thượng Thần tiêu sái bất kham, luôn lấy sắc đẹp mà làm càn như xưa.

"Ở ngoài ồn ào cái gì vậy?" Bạch Kỳ cầm cây trúc hay dùng để huấn luyện Hắc Thất gõ vào đầu nó một cái.

Bị đánh mà Hắc Thất chẳng giận, chỉ lo lắng nhìn chằm chằm Bạch Kỳ.

"Lúc không gian nhảy từ hư không trở về có làm ta bị thương nhẹ, dưỡng thương mấy ngày mới hồi phục được ba, bốn phần thôi."

Bạch Kỳ lầm bầm, lấy một hũ rượu từ túi không gian ra uống một ngụm, thần sắc và lời nói kín đáo không sơ hở.

Tuy rằng trong Mặc Tư Trúc Viên có quy định cấm uống rượu, nhưng Bạch Thượng Thần xưa nay vốn không coi quy tắc ra gì. Ngoài miệng thì nghe lời Lận Du Thảo cho có, chứ sau lưng thì toàn làm chuyện xấu.

Sự ung dung của Bạch Kỳ khiến Hắc Thất nửa tin nửa ngờ, nhưng vì sợ lỡ lời nên cũng không dám hỏi nhiều.

"Mấy ngày ta bế quan, trong tông có xảy ra chuyện gì lớn không?" Bạch Kỳ thuận miệng hỏi.

Hắc Thất im lặng.

Nó không biết thật.

Từ khi trở về, Bạch Kỳ liền một mình ở trong phòng "buồn bã sầu bi", còn nó thì cứ quanh quẩn bên ngoài lo lắng, đâu có tâm trí để quan tâm đến chuyện bát quái trong tông môn?

Tuy là sự thật, nhưng Hắc Thất đâu chịu nói thật.

"Trừ phi tông môn bị diệt, trong mắt anh còn có gì gọi là chuyện lớn nữa không?"

"...Cũng đúng." Bạch Thượng Thần như bừng tỉnh.

"Có đói không?" Hắc Thất hỏi.

Thật ra thì không đói, dù gì cũng là thần tiên, sớm đã thoát khỏi hơi thở phàm tục, nhưng do thói quen từ những kiếp luân hồi trước, miệng lại thèm ăn chút gì đó.

"Bún ốc thêm đậu hũ khô."

"Thứ đó mùi thối hoắc, khẩu vị của anh mỗi kiếp một nặng hơn."

"Thần tiên chẳng phải chỉ cần uống chút sương sớm là no rồi sao?"

Dù lầm bầm chê bai, Hắc Thất vẫn ngoan ngoãn lục tung không gian để tìm đồ dự trữ mang về từ thế giới nhỏ.

Thấy Bạch Kỳ có vẻ còn điều muốn nói, nó chủ động lên tiếng: "Thêm cay không giấm, biết rồi."

Bạch Thượng Thần hài lòng, "Ngoan lắm, con trai ngoan."

Hắc Thất trợn trắng mắt, rốt cuộc ai là cha ai là con đây?

Thỏa mãn cơn thèm, Bạch Kỳ trở lại phòng, bảo Hắc Thất mang đứa Beta nhỏ mang về từ thế giới trước ra.

Nhờ có Bạch Kỳ và Hắc Thất bảo vệ, nhóc con vẫn bình an vô sự, đang cuộn tròn trong khoang dưỡng thành, ngủ say sưa, nếu không bị mang về Diệu Hoang thì có lẽ giờ đã có thể ra khỏi khoang rồi.

Một người là thanh niên độc thân phóng khoáng lông bông, một "người" là dữ liệu được sản xuất dây chuyền, chẳng ai biết cách nuôi con.

Trẻ sơ sinh = đồ dễ vỡ = không nuôi kỹ là chết yểu.

Hồi tưởng lại những "nhãi con" bị Bạch Kỳ dạy hư trong các kiếp luân hồi, Hắc Thất chỉ thấy gánh nặng trên vai như tăng thêm mấy tấn.

Bạch Kỳ lục trong túi không gian ra một chiếc thuyền ngọc dài ba thước, Hắc Thất đã bước vào giai đoạn nhập môn tu luyện nên có thể cảm nhận rõ linh lực trên đó.

Thấy Bạch Kỳ vụng về bế đứa bé ra khỏi khoang và đặt vào trong thuyền ngọc, Hắc Thất hỏi: "Tẩy tủy?"

"Khi còn ở Thượng Giới, có lần ta ra ngoài chơi vô tình bắt gặp một nhóm thần đang tranh đoạt linh mạch. Bản Thượng Thần thấy bọn họ đánh nhau dữ quá, liền ra tay giải quyết mâu thuẫn."

"Sau đó ta luyện hóa linh mạch thành pháp khí rồi để đấy, ít khi dùng tới, giờ mang ra cho nó dùng."

Bạch Kỳ nói ngắn gọn, nhưng Hắc Thất nghe mà trán đầy vạch đen.

Giải quyết mâu thuẫn? Chắc không phải cướp giữa đường đoạt bảo chứ?

"Nó chỉ là phàm thai, lại sinh ra từ thế giới không có linh khí, căn cơ yếu, tư chất thấp. Một linh mạch chắc cũng đủ để tẩy tủy rèn hồn..." Bạch Kỳ lẩm bẩm.

"Nếu không đủ, ta sẽ tìm thêm cho nó. Dù chỉ là một con sâu, Bản Thượng Thần cũng nhất định giúp nó lột xác, bay cao chín tầng trời."

Sự "hào phóng" của Bạch Thượng Thần khiến Hắc Thất kinh ngạc đến ngây người.

Cha ơi, xin nhận lấy cái quỳ lạy của con.

Hai cha con đen trắng ngồi cạnh chiếc thuyền ngọc, cùng nhìn đứa bé trắng trẻo nằm bên trong. Cả hai đều có cảm giác kỳ lạ — trong sổ hộ khẩu nhà mình đột nhiên thêm một đứa con trai (hoặc em trai), cảm giác thật khó tả.

"Đặt tên đi." Hắc Thất mở lời.

"Ngươi tên Kỳ Quang, nó thì..." Bạch Kỳ kéo dài giọng, trầm ngâm.

"Cũng dùng chữ 'Kỳ' như ngươi, thêm chữ 'Quỳnh' nữa, Bạch Kỳ Quỳnh, tự Huyền An, như ngọc không tì vết, một đời tốt đẹp."

Đã là con của mình, dĩ nhiên phải theo họ mình, còn cái người kia? Bạch Thượng Thần chẳng buồn quan tâm.

"Bạch Kỳ Quỳnh." Hắc Thất nhẩm đi nhẩm lại cái tên.

Sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Nhị Bạch."

Hắc Thất cho rằng mình mới là trưởng tử của Bạch rác rưởi, là Đại Bạch của nhà họ Bạch, nên kẻ đến sau như Bạch Kỳ Quỳnh đương nhiên phải gọi là Nhị Bạch.

Sau khi sắp xếp cho Nhị Bạch nằm trong ngọc thuyền để tẩy tủy rèn hồn, Bạch Kỳ lại đặt ngọc thuyền trở về không gian Tứ Chướng.

Không gian bản mệnh của y là không gian sinh mệnh có thể cho sinh vật sống trong đó, linh khí dồi dào, bảo vật vô số, vô cùng thích hợp để hỗ trợ Kỳ Quỳnh tẩy thể luyện hồn.

Sau một khoảng thời gian 'suy sụp' khi trở về từ tiểu thế giới, Bạch Thượng thần điều chỉnh lại tâm trạng, hồi phục tinh thần và có mục tiêu mới — nuôi con.

Cách nuôi con kiểu Phật hệ của Bạch Kỳ khiến Hắc Thất lo lắng thấp thỏm. Nó không biết lục từ đâu ra một đống bí kíp nuôi trẻ rồi ngày nào cũng vùi đầu vào đọc, cố gắng bổ sung kiến thức. Chủ yếu là vì đường lối của Bạch rác rưởi quá hoang dã, nếu nó cũng không đáng tin nữa thì sợ rằng Nhị Bạch chưa đến được một tuổi đã đi đời.

Tất cả đều bị Thao Vân chứng kiến, đến mức thân tâm tê dại.

Vị Thượng thần này cách vài hôm lại mang một đứa trẻ về, chẳng lẽ không phải là bắt cóc? Hay cả nhà kéo nhau xuống giới hạ du lịch?

Trong Thục Vân tông

Bạch Kỳ sau khi trở về từ hậu sơn thì rõ ràng cảm thấy xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn lén — có người thì lén lút, có người thì nhìn công khai, ánh mắt đều rất kỳ quái.

Bạch Kỳ nghi hoặc ngửi ngửi tay áo mình — rượu uống lúc hoàng hôn hôm qua chắc cũng đã bay mùi rồi chứ? Hơn nữa ngủ giữa bụi hoa cả nửa đêm, có còn mùi rượu thì cũng nên bị át đi rồi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Kỳ nghi hoặc quay về Mặc Tư Trúc Viên, thấy Lận Du Thảo đang luyện kiếm trong sân, y cố ý tiến lại gần. Thấy đối phương không có phản ứng gì, càng thêm chắc chắn rằng ánh mắt khác thường của đệ tử trong môn không liên quan gì đến mùi rượu.

Lận Du Thảo hình như có năng lực đặc biệt — chỉ cần Bạch Kỳ dính rượu hoặc có dính chút hương phấn do tiếp xúc gần với nữ nhân là hắn đều ngửi ra được. Bạch Kỳ tuy mặt dày, nhưng vẫn sợ bị hắn lải nhải, nên mỗi lần làm chuyện xấu đều phải xử lý hậu quả thật gọn gàng.

"Hôm nay ta thấy các đệ tử trong tông nhìn ta với ánh mắt rất kỳ lạ, ngươi biết tại sao không?" Bạch Kỳ hỏi hắn.

Lận Du Thảo thu kiếm, nhìn y: "Ngươi không biết thật à?"

Bạch thượng thần ngơ ngác.

Có lẽ là vì hiểu rõ bản thân có khả năng gây họa, không đợi Lận Du Thảo giải thích, y đã tự mình kiểm điểm lại gần đây có làm chuyện gì xấu chưa giải quyết hậu quả để giờ bị mọi người biết không.

Nhìn đi, từng người một thái độ đều nghiêm trọng, xem ra không phải chuyện nhỏ. Nhưng gần đây y cũng đâu có gây chuyện gì lớn?

Y là thượng thần cấp bậc tổ tông, đâu thèm chấp nhặt với đám hậu bối, nên rất ít khi can dự vào chuyện trong và ngoài tông môn. Ngoài việc thỉnh thoảng bắt nạt mấy linh thú ở hậu sơn, 'mượn' chút thịt từ con cháu của chúng.

Hay là vụ "nấu ăn riêng" bị lộ rồi?

Nhưng cũng đâu đến nỗi làm cả môn phái căm ghét? Một tông môn to đùng mà vì vài con linh thú lại giận dữ cả lên thì cũng quá nhỏ mọn đi?

Khi Bạch Kỳ đang lần lượt nhớ lại những việc thiếu đạo đức mình từng làm, Lận Du Thảo lên tiếng:

"Pháp khí Huyền Khôn Trường Tắc Quy Linh Phiến mà con trai ngươi Bạch Kỳ Quang dùng, có phải là ngươi lấy được từ tàn tích Quyết Kiều môn ở đỉnh Đôn Hồng không?"

"...Phải." Một lý do y tùy tiện bịa ra để đánh lừa đám Trường Không và những người khác thôi.

Ừm...

Có lẽ y đã đoán được đại khái.

Bạch Kỳ vốn thông minh, chỉ cần Lận Du Thảo đưa ra một gợi ý là y đã có suy đoán đại thể.

"Trước đó đỉnh Đôn Hồng đột nhiên xuất hiện linh khí nồng đậm, khiến các tông môn xôn xao, tin đồn dị bảo xuất thế làm vô số tu sĩ rục rịch."

"Ban đầu chỉ là đồn đoán, nhưng ngươi lại mang về pháp khí từng được lão tổ Vô Cưu của yêu giới sử dụng đã xác thực tin đồn đó. Giờ đã có người không nhịn được mà lên đường tìm bảo vật rồi."

Ánh mắt Bạch Kỳ tối sầm, đúng như y đoán.

Linh khí tại đỉnh Đôn Hồng rất có thể liên quan đến người đó, nhưng có thực sự có bảo vật bên dưới thì khó nói.

Năm đó trận chiến ác liệt khiến máu chảy thành sông, Quyết Kiều Môn thương vong thảm trọng, sư phụ hy sinh, y vì sự ngu muội của tông môn mà không còn bảo vệ họ nữa, các bảo vật trong môn bị cướp sạch, gần như không còn gì.

Dưới đỉnh Đôn Hồng có chôn bảo vật hay không thì không chắc, nhưng xương trắng chất đống thì chắc chắn có.

Một khi tu sĩ trong thiên hạ đổ xô đến tìm bảo vật, nếu có thu hoạch thì thôi, còn nếu trắng tay trở về... người đang giữ 'di vật' của lão tổ Vô Cưu như y rất có thể sẽ bị đẩy ra làm bia đỡ đạn.

"Hiện tại hơn nửa tu chân giới đều biết ngươi lấy được pháp khí của lão tổ Vô Cưu từ đỉnh Đôn Hồng. Ngươi... ngươi nên cẩn thận một chút." Lận Du Thảo nói đầy do dự.

"Thường ngày đừng đi lung tung, đề phòng kẻ có ý đồ xấu."

"Đặc biệt là yêu giới , lão tổ Vô Cưu là tổ tiên được yêu giới tôn thờ, ngươi có được pháp khí của ngài, bọn họ nhất định sẽ không để yên."

Cảm ơn ý tốt của Lận Du Thảo, Bạch Kỳ trở về phòng.

Hắc Thất lúc này đang nằm nghiêng trên chiếc võng tự chế, lật xem quyển sách "Đối phó với tâm lý phản nghịch tuổi mới lớn như thế nào", ngẩng đầu hỏi:

"Gặp phiền toái rồi à?"

Rõ ràng là hắn đã nghe được đoạn hội thoại vừa rồi với Lận Du Thảo.

"Cũng không hẳn." Bạch Kỳ đáp nhẹ nhàng, không mấy để tâm.

Hắc Thất hiểu ngay.

Người trước mặt chính là bản thể lão tổ Vô Cưu – nhân vật phản diện khiến trẻ con nín khóc trong lời đồn. Bình thường y không ngại gây chuyện, nếu thật có kẻ nào không biết sống chết đến tìm phiền phức... thì kiểu gì cũng sẽ bị tát cho hoa nở đầy mặt.

Trong tông môn

"Chung Ly Oánh Oánh!"

Úy Tự Thuần với vẻ mặt khó chịu chặn đường Chung Ly Oánh Oánh đang chuẩn bị quay về Tiêu Uyên Các.

"Mặt của Lan Tình là do ngươi sai người hủy đúng không!?"

"Hả? Mặt của Úy Lan Tình bị thương à? Nặng không?" Chung Ly Oánh Oánh kinh ngạc, "Nghe mà mừng rỡ ghê."

Rồi còn lớn tiếng gọi khắp nơi:

"Ai là sư huynh đệ đã làm vậy thế? Lát nữa nhớ đến tìm ta nhận thưởng nhé."

"Chung Ly Oánh Oánh, ngươi..."

"Ngươi gào gì với ta?" Chung Ly Oánh Oánh liếc xéo hắn.

"Ngươi thích Úy Lan Tình nên hết lòng che chở cho ả, còn ta ghét ả thì tất nhiên phải bắt nạt. Nếu không làm thế thì ngươi lấy gì ra diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân đây?"

Sự ngụy biện trắng trợn của Chung Ly Oánh Oánh khiến Úy Tự Thuần tức đến xanh mặt.

Úy Tự Thuần là con thứ xuất thân từ một tiểu tộc hạ đẳng, tuy xuất thân thấp kém nhưng lại có chí hướng cao, tự trọng tự cường, nhưng cũng hơi viển vông.

Sự ngưỡng mộ của Chung Ly Oánh Oánh đúng là khiến hắn có cảm giác hư vinh của đàn ông, nhưng hắn không thích cô.

Chung Ly Oánh Oánh kiêu ngạo, ngang ngược, hơn nữa địa vị giữa gia tộc Chung Ly và nhà họ Úy chênh lệch quá lớn, vị trí giữa hai người căn bản không cân bằng.

Úy Tự Thuần có lòng tự trọng và ha.m mu.ốn kiểm soát rất mạnh, đối mặt với một Chung Ly Oánh Oánh kiêu căng không ai sánh bằng, hắn không hề có cảm giác vui mừng vì trèo cao, mà chỉ cảm thấy tự ti và bài xích.

"Úy Tự Thuần, ta tàn nhẫn vô tình, thủ đoạn đê tiện vô sỉ, ngươi không cần ba ngày hai bận đến lên án ta, bởi vì cái xấu của bổn tiểu thư là mang từ trong bụng mẹ ra, vô phương cứu chữa."

"Từ nay về sau ngươi hung dữ với ta một lần, ta sẽ đánh Úy Lan Tình một lần, ta sẽ hành hạ chết nàng ta!"

"Ngươi dám!" – Úy Tự Thuần đe dọa.

Chung Ly Oánh Oánh nghiêng đầu cười ngọt ngào với hắn: "Ngươi cứ thử xem, caca yêu quý của ta."

"..." – Úy Tự Thuần.

Đúng lúc hai người đang giằng co, một đệ tử hối hả chạy tới: "Giải tán đi, giải tán đi, đừng tụ lại nữa, có chuyện rồi!"

Một đám người hóng chuyện lập tức ngoái đầu nhìn lại, miệng lắm lời hỏi tới tấp: "Có chuyện gì vậy?"

"Có người đánh tới tông môn rồi!"

"..." – Chúng đệ tử.

"Ai điên rồi mà lại đến Thục Vân Tông gây sự vậy?" – Chung Ly Oánh Oánh hỏi.

"Là mấy tán tu, nói rằng có đệ tử của Thục Vân Tông chúng ta gây chuyện trong thành Cuồng Minh, còn đánh chết người nữa."

Tại Mặc Tư Trúc Viên.

Bạch thượng thần đang nằm ngủ trên võng, lấy khăn lụa che mặt, đột nhiên bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.

"Là Chung Ly Oánh Oánh." – Hắc Thất như một cán bộ về hưu lật sách một cách ung dung, chẳng buồn ngẩng đầu lên nói: "Toàn bộ tông môn này chẳng ai có cái giọng to hơn cô ấy cả."

Bạch Kỳ từ trên giường ngồi dậy, lau mặt rồi bước ra khỏi phòng.

Ung dung thong thả đi ra khỏi uyển, đến trước kết giới thì thấy Chung Ly Oánh Oánh đang nhảy nhót vẫy tay gọi y.

"Bạch đại ca!"

"Bạch đại ca, huynh mau ra đây! Muội có chuyện muốn hỏi huynh!"

"Gấp gáp gì mà..."

Bạch thượng thần vừa tới gần định hỏi, thì Chung Ly Oánh Oánh đã vọt lên túm lấy y, ngắt lời hỏi dồn: "Bạch đại ca, hôm qua huynh có ra khỏi tông môn không?"

"??"

"Có." – Bạch Kỳ trả lời thản nhiên.

"Huynh có đến thành Cuồng Minh không?"

"Có xảy ra mâu thuẫn với ai không?"

Bạch Kỳ nhìn gương mặt lo lắng của cô, trong mắt vốn thờ ơ giờ hơi trầm xuống.

"Đừng lo." – Bạch Kỳ rút tay lại, vỗ vai nàng nhẹ giọng trấn an: "Xảy ra chuyện gì? Có liên quan đến ta sao?"

Chung Ly Oánh Oánh lo lắng đến mức hỏi liền ba câu, không phải kẻ ngốc cũng nhìn ra là có chuyện rồi.

Bạch thượng thần hồi tưởng lại hành trình hôm qua: sau khi mua rượu thì về sau núi một mình uống đến khuya mới ngủ, chẳng gặp ai, càng không có chuyện gây gổ. Huống hồ nếu y mà thật sự gây chuyện, kết cục sẽ rất khủng khiếp, được chứ?

Rõ ràng là có kẻ đang vu oan cho y.

Tên nào chán sống đến mức dám vu khống hắn chứ? Không biết y nổi tiếng là khó tính à?

"Hôm qua trong thành Cuồng Minh xảy ra một trận giao đấu, bị thương không ít người, còn có mấy tu sĩ bị đánh chết. Giờ có vài tán tu đã tìm đến tông môn chúng ta rồi." – Chung Ly Oánh Oánh vội vã nói.

Bạch thượng thần ngơ ngác.

Vậy thì sao??

"Liên quan gì đến ta?"

"Dĩ nhiên là liên quan, mà còn liên quan lớn nữa!"

Thái độ thản nhiên của Bạch Kỳ khiến Chung Ly Oánh Oánh tức muốn điên: "Người ra tay đánh người tự xưng là Bạch Quy Hủ!"

Bạch thượng thần: "..."

Bạch Quy Hủ?

Để bảo vệ thân phận giả tiếng xấu đồn xa của mình, y từng dùng tên Bạch Quy Hủ. Nhưng người đánh nhau hôm qua chắc chắn không phải y .

Vậy cái người tự xưng Bạch Quy Hủ ở thành Cuồng Minh là...

Trùng hợp sao?

Bình Luận (0)
Comment