Tà vật vô danh xuất hiện quấy phá không kiêng nể, đúng lúc này dị biến tại biển Bắc Việt Minh đã thu hút sự chú ý của các tông môn, lần lượt phái đệ tử đến điều tra rõ ràng.
Trời giáng dị vật, nếu là tà thì có thể liên thủ trừ diệt, còn nếu là bảo vật... thì kết cục không cần nói cũng rõ.
Lần này, việc đến đó do tông Thục Vân phái Tịnh Trừng Trưởng lão phụ trách, dẫn theo hơn hai mươi đệ tử, bao gồm Lận Du Thảo, Chung Ly Oánh Oánh, và Bạch Kỳ Quang.
Ngày khởi hành, giữa đám đông, Chung Ly Oánh Oánh nhìn thấy Úy Lan Tình thì lập tức cau mày, "Ai cho phép Úy Lan Tình đi theo?"
"Là Minh Nhiễm trưởng lão đồng ý, chắc là do Úy Tự Thuần xin giúp." Lận Du Thảo đáp.
"Dẫn theo cái đuôi chỉ biết kéo chân người khác à?" Chung Ly Oánh Oánh khó chịu.
Thấy vẻ mặt u ám của Chung Ly Oánh Oánh, rõ ràng có phần cáu kỉnh, Bạch Kỳ Quang không khỏi nghi hoặc.
"Trước đây tuy cô không ưa Úy Lan Tình, nhưng phần lớn đều là phớt lờ, hôm nay sao lại để tâm vậy?"
Chung Ly Oánh Oánh cau mày nhìn về phía Úy Lan Tình. Úy Lan Tình như có cảm ứng, quay lại mỉm cười dịu dàng với cô, khiến sắc mặt của Chung Ly Oánh Oánh càng sầm lại, hừ lạnh một tiếng rồi quay đi.
Trầm mặc một lúc, Chung Ly Oánh Oánh hạ giọng do dự nói, "Úy Lan Tình... cô ta có gì đó rất lạ."
Bạch Kỳ Quang mơ hồ, ngày thường hắn không nói chuyện nhiều với Úy Lan Tình, không hiểu rõ lắm, nên không rõ cái "lạ" mà Chung Ly Oánh Oánh nói là gì. Trong mắt hắn, dáng vẻ của Úy Lan Tình chẳng có gì thay đổi.
"Trước đây, Úy Lan Tình chỉ giả tạo khoe mẽ, giả vờ lương thiện để lừa mấy tên ngu ngốc mù mắt, thường làm vài trò nhỏ nhưng chẳng đáng để nói tới."
"Nhưng từ sau khi trở về từ nhiệm vụ ở trấn Minh Nguyệt, nhìn qua thì không có gì khác, nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy cô ta đều cảm thấy..."
Có chút rùng mình. Loại lời yếu đuối này, Chung Ly Oánh Oánh không tiện nói ra.
Người ta nói, đôi khi hiểu rõ bạn nhất không phải chính bạn, mà là kẻ thù của bạn.
Vì một Úy Tự Thuần, quan hệ giữa Chung Ly Oánh Oánh và Úy Lan Tình luôn như nước với lửa. Cô chán ghét sự giả dối và màu mè của Úy Lan Tình, đã đối đầu quá lâu nên hiểu rõ bản chất của đối phương.
Bạch Kỳ Quang liếc nhìn Úy Lan Tình phía sau đang ngoan ngoãn đi bên cạnh Úy Tự Thuần, nhíu mày.
Hắn không phải người bản địa ở thế giới này, đến từ tương lai nên kiến thức rộng hơn. Tính cách thay đổi đột ngột, ngoài nguyên nhân bị chấn động mạnh còn có thể là...
Nhưng Diệu Hoang là đại lục của tu sĩ, nếu là bị người ngoài chiếm xác thì lẽ ra phải nhận ra được.
Bạch Kỳ Quang suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cẩn thận dặn dò Chung Ly Oánh Oánh, "Lần này ra ngoài cô cứ bám sát ta, đừng ở một mình với cô ta."
Nghĩ đến đủ thứ cốt truyện máu chó, hắn lại bổ sung một câu, "Bất kể cô ta có khiêu khích hay dụ dỗ thế nào, đừng ngốc nghếch mà mắc bẫy, giữ khoảng cách, tuyệt đối không gặp riêng."
"...Ờ." Chung Ly Oánh Oánh ôm trán, mặt đầy vạch đen.
Trên đường chính, dưới một gốc cổ thụ.
Bạch thượng thần đang gối tay nằm trên xe lừa chợp mắt thì Nhị Bạch từ trên trời rơi xuống xe, làm con lừa béo giật mình đến vặn vẹo cả thân hình đánh thức Bạch Kỳ.
"Nếu con làm gãy tay chân già của ta, ta sẽ đánh gãy xương con rồi nhét vào chậu làm bonsai đấy." Bạch Kỳ đe dọa.
"Thật tàn nhẫn." Bạch Kỳ Quỳnh bĩu môi lẩm bẩm.
"Con nghe ngóng được rồi, đi thêm chút nữa là đến Kỳ Vân Sơn Tông. Cách đó bốn dặm có một ngôi làng, nếu kịp thì đến trước hoàng hôn."
"Đi thôi." Bạch Kỳ gọi.
Bạch Kỳ Quỳnh im lặng, nhìn cha già lười biếng nằm vắt chân thì đành nhận mệnh đánh xe.
Sau khi để Nhị Bạch làm phu xe, còn mình thì ngủ một giấc, khi Bạch Kỳ mở mắt đã đến làng. Trời vừa chạng vạng, khói bếp lượn lờ trong ánh chiều tà tạo nên khung cảnh yên bình đẹp như tranh.
Ngôi làng tên là Bách Thọ Thôn, diện tích không lớn, chỉ có khoảng trăm hộ dân nhưng tựa núi gần sông, lại kề cận Kỳ Vân Sơn Tông, nên dân làng sống sung túc, yên vui.
Bạch Kỳ và Bạch Kỳ Quỳnh tìm một quán trọ đơn sơ chuyên tiếp khách lạ trú lại. Do túi tiền eo hẹp, hai người chỉ thuê được một phòng.
Vào phòng, đóng cửa lại, Bạch Kỳ Quỳnh mặt mày ủ dột đổ nốt số bạc vụn còn lại ra đếm kỹ, lẩm bẩm: "Mong là trước khi phải ngủ ngoài đường, Trần thúc sẽ tìm được chúng ta."
"Không nhờ hắn ta thì không sống nổi à?" Bạch Kỳ mắng.
"Có thể lắm." Nhị Bạch thật thà gật đầu.
"Lần nào con gần phải ngủ lề đường không phải cũng là Trần thúc đến giải cứu? Gặp cướp cũng là thúc ấy đánh giúp? Nhiều lần đến mức cha còn chẳng nhớ hết."
"Trần thúc đối với cha thế là đủ tốt lắm rồi, đừng suốt ngày nghĩ cách bắt nạt thúc ấy. Làm người đừng quên ơn bội nghĩa."
Nhìn gương mặt non nớt nghiêm nghị của Bạch Kỳ Quỳnh đang dạy bảo mình, Bạch Kỳ lôi ra một que trúc đã cất giữ hơn chục năm trong không gian, quật vào mông nhóc, vừa đánh vừa lẩm bẩm: "Đánh cho tội bất hiếu." =)))
Thấy Bạch Kỳ định ra ngoài, Bạch Kỳ Quỳnh nhăn nhó mặt mày gọi với theo: "Trời sắp tối rồi, cha đi đâu thế?"
"Đi mượn tiền."
Bạch Kỳ Quỳnh ngẩn người: "Cha mượn ai cơ?"
"Nhiều bạn mà."
...
Đêm xuống.
Trong thôn tĩnh mịch không một tiếng động, Kỳ Vân Sơn Tông sừng sững trên đỉnh núi, phủ trong màn sương mỏng, linh khí dồi dào. Vô số linh trùng vui vẻ bay lượn khắp tông môn vì linh khí nồng đậm, cảnh tượng tựa như tiên cảnh.
Một bóng đen lặng lẽ tránh khỏi tuần tra, mở kết giới, lẻn vào tông môn từ sườn núi. Y nấp trên một cây cổ đằng khổng lồ, nín thở chờ đám đệ tử phía dưới rời đi.
Khi bên dưới đã không còn ai, Bạch Kỳ liền bay vọt về phía sâu hơn, như vào chốn không người mà lướt đi trong tông môn.
Sau khi nắm được đại khái địa hình Kỳ Vân Sơn Tông, Bạch Kỳ đến mái của đại điện nghị sự, vừa nhai linh thụ vừa nghe tiếng bàn luận bên trong.
Chủ đề bên trong đang thảo luận là về biển Bắc Việt Minh, nơi đang xảy ra dị biến do vật thể lạ từ trời rơi xuống. Các tông môn đang lần lượt kéo đến Kỳ Vân Sơn Tông – nơi dị vật rơi xuống. Trong tông môn tất nhiên không đợi đến khi tất cả tới mới hành động, họ đã cử người đi điều tra ngay hôm sau khi dị tượng xảy ra.
Nguyên nhân khiến biển Bắc Việt Minh khô cạn rồi đóng băng là do một số hòn đá đen tuyền, nhưng nguồn gốc của chúng thì họ cũng không rõ.
Bạch thượng thần nghe một lúc thấy nhàm chán, liền lặng lẽ rút lui.
Y thong dong dạo bước trong Kỳ Vân Sơn Tông, dựa vào khứu giác nhạy bén với bảo vật mà lần theo mùi, nhanh chóng tìm được nơi cất giữ bảo vật của Kỳ Vân – Linh Trân Lâu.
Bên ngoài Linh Trân Lâu có đại trận phòng hộ, nếu có ai tiến gần sẽ bị phát hiện. Nếu cưỡng ép xông vào, chỉ cần chạm vào trung tâm trận pháp sẽ bị linh lực mạnh mẽ bên trong xé nát.
Nhưng mức phòng hộ thế này đối với một người từng trộm khắp các bảo địa thượng giới như Bạch thượng thần thì chẳng khác gì trò trẻ con.
Không chút xấu hổ, y lén lút luồn vào Linh Trân Lâu mà không đánh động ai. Vừa vào bên trong là hàng loạt pháp khí đủ loại đập vào mắt. Nếu là người khác chắc đã đứng không vững, nhưng với một vị thượng thần từng thấy cả thế giới, chẳng thiếu thần khí như y, thì linh khí phàm giới chẳng đáng gì.
Ánh mắt Bạch Kỳ lướt qua từng tầng pháp khí bảo vật—tầng một, tầng hai... lên đến tầng thứ bảy. Hễ gặp món nào hợp thẩm mỹ, dù có dùng được hay không, y đều gom hết vào túi.
"Không có lấy một viên linh thạch, nghèo thật." Bạch thượng thần chê bai.
Nếu Kỳ Vân Sơn Tông nghe thấy câu này chắc tức đến hộc máu. Linh Trân Lâu là nơi cất giữ gia tài tích góp qua nhiều đời, còn linh thạch chỉ là vật tục khí, làm sao có thể để trong này chiếm chỗ?
Bạch Kỳ đến tầng cao nhất mà không chút áp lực, đảo mắt một vòng thì ánh nhìn đột nhiên dừng lại ở một bức chân dung treo trên tường.
Nét cười đùa cợt trên mặt y biến mất, ánh mắt trở nên sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào bức tranh rất lâu, khóe môi chậm rãi nhếch lên: "Tiểu tử..."
Người trong tranh tuy cao lớn và trưởng thành hơn nhiều so với trong trí nhớ, đã được hậu nhân lý tưởng hóa đôi chút, nhưng Bạch Kỳ vẫn nhận ra – chính là tên sư đệ ngốc nghếch năm xưa từng mất tích sau đại chiến, Lam Cảnh Duẫn.
Dưới bức chân dung là một cuộn ngọc sách. Bạch Kỳ tiến lên, nhẹ nhàng phá kết giới và lấy cuốn sách vào tay.
Tổ sư sáng lập Kỳ Vân Sơn Tông – Lam Cảnh Duẫn.
Nhìn dòng chữ nhỏ in nổi bằng linh lực trên bìa, ánh mắt Bạch thượng thần càng thêm ý cười.
Ngọc sách ghi lại cuộc đời của Lam Cảnh Duẫn – từ khi lập Kỳ Vân Sơn Tông, trải qua nhiều tai kiếp, rồi sau cùng phi thăng thất bại, thân tử đạo tiêu.
Tên của Tông môn được tổ sư Lam Cảnh Duẫn đặt ra để tưởng nhớ một người xưa. Nhưng cuốn sách chỉ lướt qua mà không nói rõ người đó là ai.
Bạch Kỳ lật tiếp, ghi chép bên trong rất chi tiết, nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ tư liệu nào trước khi Lam Cảnh Duẫn lập tông môn, như thể cuộc đời của ông bắt đầu từ Kỳ Vân Sơn vậy.
Thật ra nghĩ cũng đúng thôi – một người mở ra tông môn mới, hậu nhân làm sao lại để lộ việc ông từng cấu kết với Vô Cưu lão tổ?
Năm xưa đại chiến loạn lạc, Lam Cảnh Duẫn là số ít người còn đứng về phía Bạch Kỳ. Sau trận hỗn chiến các tông môn vây công đỉnh Đôn Hồng và Quyết Kiều Môn, hắn mất tích, sống chết không rõ, trở thành nỗi áy náy trong lòng Bạch Kỳ bao năm.
Khép lại ngọc sách, nhìn vào người đàn ông nghiêm túc trưởng thành trong bức họa, rồi lại nhớ đến đứa trẻ mít ướt từng bị hắn bắt nạt ngày nào, Bạch Kỳ khẽ cười khổ.
Sau khi y phi thăng, để lại sư đệ một mình dưới hạ giới, chứng kiến đại lục Diệu Hoang đổi thay, các tông môn bị diệt, sư môn tan vỡ... chắc hẳn hắn đã rất khổ phải không?
"Ai đó!?"
Một tiếng quát vang lên sau lưng.
Bạch Kỳ giật mình, đồng tử co lại, mải mê hoài niệm mà quên cảnh giác xung quanh.
Gương mặt không che giấu nên Bạch Kỳ không quay đầu lại mà vẫn quay lưng về phía cửa. Khi Âm Khuyết Tử xông đến, hắn lập tức quay người, vung tay đánh bay đối phương, rồi thừa cơ bỏ chạy không chút do dự.
Bị sức ép khủng khiếp ập đến làm lùi lại, Âm Khuyết Tử vô cùng kinh hãi. Hắn đã đạt đến cảnh giới Thiên cảnh nhị phẩm, dù nguyên thần ngày càng yếu đi nhưng cũng không phải hạng tu sĩ tầm thường có thể lay chuyển được. Thế mà người đàn ông vừa rồi chỉ một chiêu đã khiến hắn không cách nào phản kháng.
Hiện tại ở Diệu Hoang, tu sĩ đạt đến Thiên cảnh đã hiếm thấy, vậy mà người kia lại có tu vi vượt qua hắn — từ bao giờ đại lục Diệu Hoang lại xuất hiện một cường giả như vậy?
Kẻ nghèo đến "mượn tiền" là Bạch Kỳ đã bị lộ, đệ tử trong tông sau khi nhận được tin có trộm đột nhập đều cảm thấy như bị vả thẳng mặt, vô cùng tức giận, toàn bộ đều xuất động để bắt kẻ trộm.
Bạch Thượng Thần núp trên cây, nhìn một mớ hỗn loạn trong tông môn, khẽ chặc lưỡi: "Đến mức phải làm lớn chuyện vậy sao? Đường đường là một đại tông môn mà nhỏ mọn thế."
"Ngươi là kẻ trộm, lại còn đổ ngược trách người khác?" Một giọng nói vang lên sau lưng.
Bạch Thượng Thần quay đầu lại, một bàn tay từ phía sau vòng qua bịt miệng y.
Nhìn chiếc mặt nạ trên gương mặt Trần Cấu mà y đã sớm chán ngán, Bạch Kỳ liền giơ cùi chỏ đập thẳng vào ngực đối phương một cách không nương tay.
Trần Cấu thả tay khỏi miệng y, thuận thế ôm eo y rồi bay khỏi nhánh cây, rời khỏi Kỳ Vân Sơn Tông.
Ra khỏi Kỳ Vân Sơn Tông và đến trong núi, sau khi đặt người xuống, Trần Cấu lập tức buông tay, thái độ dứt khoát không lưu luyến khiến Bạch Thượng Thần vốn quen lấy nhan sắc để ức hiếp người cực kỳ khó chịu.
"Ngươi là chó sao? Ta đi đâu ngươi cũng theo tới được?"
"Khi xưa đánh cược, ta thua, ta đã hứa sẽ theo ngươi ba trăm năm, giờ chỉ đang thực hiện lời hứa." Trần Cấu trả lời.
"Nhưng ta đã chán ngươi rồi." Bạch Thượng Thần lời lẽ sắc bén, không chút nương tình.
"Đó là chuyện của ngươi." Trần Cấu hoàn toàn không mắc bẫy.
Bạch Kỳ ánh mắt u ám nhìn Trần Cấu một lúc, bất chợt tiến lại gần, nắm lấy cổ áo hắn kéo sát hai người, khóe môi vương nụ cười đầy ẩn ý:
"Trần Gâu Gâu, chẳng lẽ ngươi thấy ta xinh đẹp quá nên động lòng à?"
Trần Cấu mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào y, không lên tiếng.
Thấy vậy, Bạch Kỳ cười lớn, cười ngông cuồng tự đắc: "Trần Gâu Gâu, ta có vợ con rồi đó nha, hai đứa con cơ mà."
"Vậy vợ ngươi đâu?" Trần Cấu bất ngờ hỏi. Từ khi hai người quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên hắn hỏi chuyện riêng tư của Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ ngưng cười, nhưng nét mặt vẫn treo nụ cười hờ hững: "Chết rồi."
"Phu nhân của ta dung mạo khuynh quốc khuynh thành, thiên hạ khó gặp. Nhưng trời ghen kẻ đẹp, sinh Huyền An xong thì chết. Theo cách nói phàm giới thì ta là một quả phụ nam."
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh như không của Bạch Kỳ, chẳng thấy chút dao động cảm xúc, Trần Cấu im lặng hồi lâu, như không tìm được lời đáp.
"Phóng đãng vô độ, đáng thương cho người vợ đã khuất của ngươi."
Lâu sau, Trần Cấu để lại một câu rồi quay đầu rời đi.
Bạch Kỳ tươi cười đi theo sau: "Ngươi giận gì đó?"
Trần Cấu mặt lạnh, đẩy Bạch rác rưởi đang sáp lại gần: "Giờ ta không muốn nói chuyện với ngươi, tránh xa ta ra một chút."
"Ta thì vợ chết, ngươi còn chưa cưới, ta cho ngươi một cơ hội, thử cưa cẩm ta xem sao? Là người quen nên khỏi cần xếp hàng nha." Bạch Thượng Thần tiếp tục chọc phá.
Gân xanh bên trán Trần Cấu nổi lên, cuối cùng không chịu nổi nữa, hắn túm lấy Bạch Kỳ đè hắn lên một thân cây, bản thân thì đấm nát thân cây ngay bên tai y, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: "Nói chuyện không lọt tai thì ngậm miệng lại cho ta!"
"Từ giờ đừng đi theo ta nữa!!"
Bạch Thượng Thần liếc nhìn chỗ thân cây bị nứt, mặt không đổi sắc đáp lại: "Là ngươi bám theo ta mà?"
"..." Trần Cấu.
Người vui nhất khi Trần Cấu xuất hiện chính là Bạch Kỳ Quỳnh. Có lẽ vì nhóc lớn lên bên cạnh Trần Cấu, nên bản năng có cảm giác thân thiết.
Thấy Trần Cấu cùng Bạch rác rưởi xuất hiện trong khách điếm, Bạch Kỳ Quỳnh như trúng số độc đắc, nhào đến ôm chầm lấy hắn, miệng gọi "Trần thúc thúc" ngọt như đường, khiến Bạch Thượng Thần nghiến răng ken két.
Thấy con trai nhà mình kéo Trần Cấu tố cáo suốt dọc đường bị cha hành hạ thế nào, Bạch Kỳ ngửa mặt thở dài, cảm thấy mình nuôi phải một đứa con luôn quay lưng với cha.
"Cha con nuôi con cực khổ, con phải thông cảm cho cha chứ." Đây là câu trả lời của Trần Cấu sau một hồi nghe cậu tố khổ.
"..." Bạch Kỳ Quỳnh cứng đơ.
Bạch Thượng Thần thì cười tươi, không nhịn được mà cảm thán: "Quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng quay về với ta."
Các tông môn đến rất nhanh, cách nhau vài ngày đã tụ họp tại Kỳ Vân Sơn Tông.
Hôm đó, Bạch Kỳ đột nhập tông môn ban đêm, lấy đi không ít bảo vật từ Linh Trân Lâu. Dù gây ra động tĩnh không nhỏ nhưng sự việc không bị lộ ra ngoài, giống như tất cả đều đã lắng xuống.
Diễn biến đều nằm trong dự liệu của Bạch Kỳ.
Kỳ Vân Sơn Tông được xem là đại tông hàng đầu ở Diệu Hoang, nếu để lộ việc bị kẻ trộm đột nhập Linh Trân Lâu và tẩu thoát an toàn,thì thật mất mặt. Trong lúc các tông môn đang tập trung tại đây, bọn họ tuyệt đối không thể tự vả vào mặt mình bằng cách để chuyện này lộ ra.
Tự xưng là "đại ca" trong giới tu chân, nếu Kỳ Vân Sơn Tông tự làm mất mặt trước các tông môn khác, chưa cần nói gì xa, chỉ riêng trước mặt Tốn Mộc Linh Tông thôi cũng đã không ngẩng đầu lên nổi rồi.