Việc Bạch Kỳ đến tìm để hỏi tội đã nằm trong dự liệu của Cấu Thầm từ sớm. Tuy vui vì y chủ động đến gặp mình, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn có chút chột dạ — dù sao thì cũng là do bản thân rước lấy nợ đào hoa, lại đúng lúc đâm vào họng súng của người trong lòng, nằm không cũng trúng đạn, đúng là oan uổng.
Sau khi gặp Cấu Thầm, Bạch Kỳ không nói vòng vo, trực tiếp hỏi chuyện nợ đào hoa.
"Ngươi còn nhớ Tử Vũ không?" – Cấu Thầm hỏi.
Nghe qua có chút quen tai, Bạch Kỳ suy nghĩ một lúc rồi cũng nhớ ra.
Năm đó khi còn ở hạ giới, lúc y dây dưa với Cấu Thầm quả thật có một yêu tộc tên Tử Vũ thường xuyên gây rối. Cô ta vốn là vị hôn thê trên danh nghĩa của Cấu Thầm khi còn là Bạch Huyền Đồng. Nghe nói sau khi y và Bạch Huyền Đồng trở mặt, thì cô ta chết trong tay của Bạch Huyền Đồng.
"Chính là cô bạn gái cũ mà năm đó lúc ta lâm vào cảnh khốn cùng, ngươi lại rêu rao khắp nơi sắp đại hôn sao?" – Bạch Kỳ lạnh lùng hỏi.
Cấu Thầm nghe vậy thì giật mình: "Chuyện đại hôn là tin đồn cô ta tung ra. Sau khi ta biết thì đã giết cô ta rồi."
Bạch Thượng Thần hừ lạnh một tiếng, không nói rõ là tin hay không tin.
"Cô ta cũng đến từ thượng giới sao?"
"Tên thật của cô ta là Phượng Tiên Vu, vốn là người của Thần phủ Quân Bạch của ta. Lúc ta xuống hạ giới lịch kiếp, cô ta âm thầm đi theo, định chen vào tình kiếp của ta. Nhưng không ngờ rằng ta lại động tình với em."
Duyên phận thật kỳ lạ, ngay cả Cấu Thầm cũng không khỏi cảm thán.
"Phượng Tiên Vu tính kế ta, lại còn làm em bị thương. Sau khi quay về thượng giới, ta đã nhốt cô ta vào cấm sơn Chu Sơn chịu hình phạt, chỉ chờ sau khi em tha thứ thì giao cho ngươi xử lý."
"Kết quả là cô ta trốn thoát." – Bạch Kỳ bổ sung.
"Cô ta đến hạ giới tìm ta, trăm phương ngàn kế muốn giết Bản Thượng Thần, thay Cấu Thầm tôn thượng trừ khử mối họa."
"Ngươi nhốt cô ta trong cấm sơn suốt gần tám ngàn năm, vậy mà người ta vẫn một lòng nhung nhớ ngươi. Đống rác đó cuối cùng đổ hết lên đầu ta gánh. Không thể không tán thưởng, đào hoa của ngươi đúng là bền bỉ. Không chỉ bền mà còn mạng lớn."
Cấu Thầm nhìn Bạch Kỳ đang châm chọc mỉa mai, không tức giận mà còn cười, bước lên một bước, vây y trong vòng tay: "Em đang ghen."
Đôi mắt hồ ly của Bạch Thượng Thần xếch lên, mang theo vẻ quyến rũ trời sinh: "Bản Thượng Thần ngâm mình trong chum dấm lâu năm, sớm muộn gì cũng cho ngươi nếm đủ, chua chết ngươi."
Nghe vậy, nét mặt Cấu Thầm trầm xuống: "Em muốn quậy thế nào ta cũng chiều. Nhưng nếu em dám tùy tiện dây dưa lăng nhăng bên ngoài, thì tự chịu hậu quả."
Bốn chữ "tự chịu hậu quả" khiến sống lưng của Bạch Kỳ lạnh toát, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, vì y biết Cấu Thầm đang nghiêm túc.
Hai người giằng co nhau, bề ngoài Bạch Thượng Thần tỏ ra bình tĩnh như chó nằm, nhưng trong lòng thì hoảng loạn vô cùng, thầm mắng Cấu Thầm già không chết, chỉ biết dùng uy áp hù dọa người ta vì sống lâu hơn chút.
Thực ra trong lòng Bạch Kỳ hiểu rõ, với bản lĩnh của Cấu Thầm thì chế ngự y dễ như trở bàn tay. Nhưng Bạch Kỳ cũng tự tin, tin rằng Cấu Thầm yêu mình đến điên cuồng.
Được yêu thương thì thường không biết sợ. Dựa vào sắc đẹp mà làm càn là thói xấu khó bỏ của Bạch Kỳ, y ỷ vào tình yêu và sự bao dung của Cấu Thầm để làm trời làm đất, chẳng chút sợ hãi sẽ bị một đấm đập chết.
Nhưng Cấu Thầm cũng không phải là người không có giới hạn, mà giới hạn duy nhất chính là Bạch Kỳ.
Hắn cho phép Bạch Kỳ dày vò mình, thậm chí là hành hạ mình, nhưng tuyệt đối không cho phép Bạch Kỳ rời bỏ, càng không cho phép y dính dáng đến nam hay nữ nhân khác. Một khi giới hạn bị phá vỡ, Cấu Thầm nổi điên lên thì chẳng ai, kể cả Bạch Kỳ, có thể kiểm soát nổi.
Bạch Kỳ nhìn Cấu Thầm đánh giá, chính y cũng không rõ lòng mình nữa.
Yêu không?
Dù là Bạch Huyền Đồng hay mười mấy kiếp bên nhau, chắc chắn đều đã từng yêu.
Hận không?
Vết thương mà Bạch Huyền Đồng gây ra là cả đời không thể xóa nhòa. Dù có là bất đắc dĩ, dù tất cả đều vì hắn, thì Bạch Kỳ vẫn hận.
Khi Bạch Kỳ đang thất thần suy nghĩ, Cấu Thầm lấy ra Cổ Cảnh Huyền Linh Dưỡng Hồn Lô đưa tới trước mặt y.
Bạch Kỳ chợt hoàn hồn, thu lại cảm xúc, khôi phục dáng vẻ điềm đạm thường ngày, nhận lấy lò dưỡng hồn rồi ngắm nghía: "Là bảo vật đấy."
Khi mở nắp lò, thấy một hồn trong đó, Bạch Kỳ sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại: "Là một hồn của ta."
"Khi ta tìm được nó thì nó yếu đến mức sắp tan biến. Ta giữ bên mình chưa trả em là vì nó cần được dưỡng thêm." – Cấu Thầm lén nói dối một chút để lấy lòng.
Hắn từng chôn một sợi hồn lực của mình vào thần hồn Bạch Kỳ, nhờ vậy mới dễ dàng tìm lại hồn đã mất của Bạch Kỳ.
Hơn nữa, nhờ có thần khí thượng cổ trợ giúp, hồn đó hồi phục rất nhanh. Cấu Thầm nói dối chủ yếu là để đợi Bạch Kỳ hợp hồn rồi nhớ lại ký ức đó mà không nổi giận quá mức.
Bạch Kỳ kiểm tra hồn phách, làm ra vẻ bình thản gật đầu: "Dưỡng cũng tốt đấy."
"Muốn gì nào?"
Cấu Thầm ngẩn ra, không hiểu ý y.
Bạch Kỳ nhìn vị Cấu Thầm đầy tiên khí, dáng vẻ như thể không nhiễm bụi trần, cấm dục vô cùng. Không hiểu sao trong đầu lại hiện lên cảnh mây mưa khó nói của mấy kiếp trước, thế là miệng nhanh hơn não, thốt ra:
"Muốn ngủ không?"
"..." – Cấu Thầm.
Sự ngây ngô của Cấu Thầm khiến Bạch Kỳ vừa xấu hổ vừa tức giận, cất lò dưỡng hồn vào không gian Tứ Chướng rồi túm lấy cổ áo hắn, đè mạnh xuống đất.
"Chẳng phải ngủ rồi sao? Đừng có mà giả nai!" – Giọng điệu lộ rõ cơn hỏa bốc lên của Bạch Kỳ, tính khí nổi là nói làm liền.
Hiểu ra rồi, ánh mắt Cấu Thầm dần thay đổi.
Hắn không biết Bạch Kỳ làm vậy là vì biết ơn việc mình tìm lại hồn cho y, hay chỉ đơn thuần là nổi hứng. Nhưng hắn chưa từng là người quân tử, đồ tự dâng đến miệng mà từ chối thì là đồ ngốc.
Còn Thương Tưu, người mang theo Bạch Kỳ Quang và Bạch Kỳ Quỳnh trở về, giờ rơi vào mớ rối rắm lớn nhất đời yêu quái của mình – hắn dường như đã ôm nhầm cái đùi cần bám.
Sau khi dỗ Bạch Kỳ Quỳnh ngủ, Bạch Kỳ Quang bước ra liền thấy Thương Tưu vẫn còn ngồi ngẩn ngơ trước cửa, vẻ mặt mất hồn mất vía.
"Không vào nhà mà ngồi chồm hổm trước cửa làm gì vậy? Định giả làm thần thú trấn trạch canh cửa à?" – Bạch Kỳ Quang hỏi.
Thương Tưu quay đầu nhìn Bạch Kỳ Quang, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói: "Cha ngươi là Bạch..."
"Bạch Kỳ." Thấy hắn lắp ba lắp bắp nói không nên lời, Bạch Kỳ Quang bất đắc dĩ xoa trán bổ sung.
"Không phải tên là Bạch Quy Hủ sao?" – Thương Tiểu hỏi.
"Là bí danh."
"...." Thương Tiểu cảm thấy tim gan phèo phổi mình đang run rẩy.
"Vậy y chính là... Vô Cưu... Lão tổ?"
Bạch Kỳ Quang nhìn chăm chú Thương Tưu một lúc, khi Bạch Kỳ đối đầu với Úy Lan Tình thì bà ta đã nói không ít bí mật, thêm cả tiếng xấu nổi như cồn của tên Bạch rác rưởi, Thương Tưu có thể đoán ra thân phận của y cũng không lạ gì.
"Phải."
"Chính là đại phản diện tàn bạo máu lạnh, người mà dân gian đồn đại làm hại Diệu Hoang giới không ít, tên lão tổ Vô Cưu âm hiểm thâm độc ấy?"
"...." Xong đời rồi.
Nhớ lại mấy lần vô lễ trước đó cùng những lời thầm mắng sau lưng, Thương Tưu chỉ muốn đập đầu vào tường chết luôn cho xong.
Lần mây mưa này, Bạch Kỳ và Cấu Thầm đều dùng bản thể. Cả hai đều là thượng thần thật sự, sức chiến đấu cực kỳ khủng khiếp, trận "giao chiến" tự nhiên là kịch liệt vô cùng.
Cấu Thầm tuy bề ngoài trông đứng đắn nhưng lên giường liền hóa thành cầm thú, giống như kẻ nghiện mê đắm thân thể của Bạch Kỳ, không ngừng đòi hỏi. Dù đã mệt lả, Bạch Kỳ vẫn cắn răng chịu đựng, kiên quyết không chịu yếu thế, quyết liệt quấn lấy Cấu Thầm để đáp trả.
Sau khi trận mây mưa cuồng nhiệt kết thúc, eo của Bạch Kỳ gần như gãy làm đôi, chẳng còn nhớ được đã kéo dài bao lâu.
Tên heo đực được thỏa mãn họ Bạch nào đó bình thản xuống giường, chẳng chút ngại ngùng trước ánh mắt nóng bỏng từ trên giường, trần như nhộng tìm quần áo trong đống hỗn độn rồi mặc vào.
"Đi đâu?" – Cấu Thầm hỏi.
"Xong việc thì phải về chứ sao." – Bạch Kỳ nói thản nhiên.
"Đừng nghĩ nhiều, người lớn có nhu cầu sinh lý là bình thường thôi, giúp đỡ lẫn nhau, tìm người quen vẫn hơn người lạ. Ít nhất ngươi hiểu rõ thân thể ta, có thể hầu hạ ta thoải mái."
Cách Bạch Kỳ "rút kiếm vô tình" và lật mặt như trở bàn tay khiến Cấu Thầm cau mày. Hắn bước xuống đất, từ phía sau ôm lấy tên tra nam kia.
"Trong mắt em, ta chỉ là công cụ để ngươi phát tiết sao?"
Tựa vào lồng ng.ực rắn chắc rộng lớn của nam nhân, mùi hương nhàn nhạt xen lẫn mùi ái tình sau trận hoan ái khiến Bạch rác suýt chút nữa chân mềm nhũn mất mặt.
Đè nén cảm xúc rối loạn trong lòng, Bạch Kỳ quay đầu liếc nhìn vật dưới bụng của Cấu Thầm, khẽ cười, giơ tay búng nhẹ một cái: "Ngươi còn tốt dùng hơn mấy món đồ lạnh lẽo ấy nhiều."
Thoát khỏi vòng tay Cấu Thầm, Bạch Kỳ phẩy tay áo, rời đi không chút luyến tiếc.
Cấu Thầm nhìn theo bóng lưng y càng lúc càng xa mà không đuổi theo. Có một số chuyện cần phải từ từ tiến tới, không thể nóng vội. Vân Bạch giờ không còn bài xích đụng chạm của hắn nữa, vậy là tốt rồi.
Sau ba bốn ngày mất tích, Bạch thượng thần đột nhiên quay lại, vừa vặn chạm mặt Thương Tưu. Hắn bị dọa cho suýt nữa quay đầu bỏ chạy.
Bạch Kỳ đánh giá Thương Tưu vài lượt, ánh mắt lười biếng xen lẫn vài phần phong tình khác thường.
"Yêu tộc?"
"...Phải."
"Thiên cảnh nhất phẩm, là thiên tài hiếm thấy đấy. Dù đặt trong thời đại huy hoàng xưa kia cũng chẳng thua kém ai. Trong yêu giới chắc địa vị không thấp nhỉ?"
Được yêu tổ khen rồi, vui quá trời!
"Yêu Vương." :)))
"...." Lần này đến lượt Bạch thượng thần im bặt.
Một lúc lâu sau, Bạch Kỳ mới tìm lại được giọng nói:
"Ngươi cứ bám theo Ngốc Thất làm gì?"
Thương Tưu có hơi chột dạ, nhận nhầm người đúng là xấu hổ, nhưng lão tổ đã hỏi thì dù có mất mặt cũng phải nói.
"Vì lão tổ."
Cố nén sự bối rối, Thương Tưu tỏ vẻ bình tĩnh, kể lại rằng cảm nhận được lão tổ giáng thế từ thánh vật, rồi ra ngoài tìm kiếm, nhưng trớ trêu lại nhận nhầm Bạch Kỳ Quang, rồi giải thích cặn kẽ nguyên do sự việc cho Bạch Kỳ kia nghe.
Khi thấy Thương Tưu lấy ra cái gọi là thánh vật, Bạch Kỳ liếc mắt đã nhận ra vật trong ly lưu ly kia chính là một đoạn đốt ngón tay của mình. Năm xưa trong loạn Vô Cưu lão tổ, lúc y nghênh chiến các môn phái tại Đôn Hồng Phong, trên cổng Quyết Kiều Môn đã bị chém đứt một đốt ngón tay.
Lúc đó máu đỏ mắt rồi, y chẳng thèm quan tâm gì nữa chứ đừng nói đi tìm lại. Không ngờ lại để yêu tộc nhặt được, biến thành thánh vật của họ.
Trong ly lưu ly là ngón tay của y, có cảm ứng cũng chẳng lạ.
Hôm tỷ thí giữa các môn phái, lúc Hắc Thất bị Thương Tiểu tập kích, trong lúc nguy cấp đã dùng Huyền Khôn Trường Tắc Quy Linh Phiến, trong đó có lưu lại một tia hồn lực của y khiến đoạn xương ngón tay cảm ứng và gây ra hiểu lầm cũng là hợp tình hợp lý.
"Ngươi tên gì?" – Bạch Kỳ hỏi.
"Thương Quân Khâm." – Thương Tưu lập tức báo tên thật.
Bạch Kỳ bước lên vỗ vai hắn, nói: "Thế hệ sau thật đáng gờm, lão phu rất hài lòng."
Ấn tượng của Bạch Kỳ với Thương Quân Khâm vẫn rất tốt.
Thiên phú cao, con người lại trong sạch, là một chàng trai tốt.
"..." Thương Quân Khâm cảm thấy lâng lâng. Dù nhận nhầm người, nhưng dù gì cũng là con trai của lão tổ, bảo vệ con của lão tổ là nghĩa bất dung từ!!
"Lão tổ, người là..."
"Bản thể." Bạch Kỳ không hề giấu diếm.
Thương Quân Khâm choáng váng.
Vậy nên hắn người đang gặp là bản gốc chính hãng của lão tổ, không phải thân thể ký chủ?
"Thượng giới gần đây bất ổn, sau này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hạ giới, tai họa do ta mà ra. Nghe nói tộc Yêu các người thờ phụng ta, e rằng cũng khó tránh liên lụy. Ngươi là Yêu vương, nên sớm có chuẩn bị." — Bạch Kỳ thiện ý nhắc nhở.
Đối với thiện ý của người khác, Bạch Kỳ luôn hồi đáp bằng thiện ý tương đương.
Việc của thượng giới Thương Quân Khâm không rõ, nhưng trận chiến hôm đó giữa Bạch Kỳ và Phượng Tiên Vu hắn đã chứng kiến. Cũng từ đó đoán ra Phượng Tiên Vu cũng đến từ thượng giới.
Tranh đấu giữa các thượng thần ở thượng giới không phải người tu hành ở hạ giới có thể can dự, xông lên e rằng còn không đủ tư cách làm pháo hôi. Nhưng Thương Quân Khâm không hề sợ.
"Ta thề sẽ cùng tiến cùng lùi với lão tổ!" — Thương Quân Khâm nghiêm trang tuyên bố.
Bạch Kỳ mỉm cười: "Tuổi trẻ thật tốt, đầy sức sống, không tệ không tệ."
Trẻ con thời nay biết tôn sư trọng đạo, lễ phép ngoan ngoãn, thật là đáng yêu. Không như thời y, đứa nào đứa nấy đều là quỷ con, ba ngày không đánh thì leo nóc nhà, cho tí ánh nắng là toả sáng khắp đất trời.
Nói chuyện xong với Thương Quân Khâm, Bạch Kỳ trở về nơi ở, vào phòng, lập kết giới ngăn người ngoài, lấy ra Cổ cảnh Huyền Linh Dưỡng Hồn Lô chuẩn bị dung hợp một hồn.
Dung hợp một hồn nếu không bị ngoại lực quấy nhiễu thì thường không nguy hiểm, chỉ hơi phiền phức. Bạch Kỳ mất mười bảy ngày để hoàn thành việc này.
Sáng sớm ngày thứ mười bảy, Bạch Kỳ đang ngồi thiền bỗng mở mắt, ánh sáng loé lên trong mắt, linh khí bùng phát dữ dội lao thẳng lên trời xanh. Linh lực mạnh mẽ và áp lực từ cơ thể lấy căn phòng làm trung tâm lan ra khắp nơi, khiến Thương Quân Khâm luôn canh giữ bên ngoài cũng bị chấn động lùi lại vài bước.
Thương Quân Khâm kinh ngạc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, vì sức mạnh của thượng thần mà rung động, trong lòng không khỏi trỗi dậy khát vọng nóng bỏng.
Căn phòng bên cạnh, Bạch Kỳ Quang đang ngồi thiền nhưng vẫn luôn dõi theo động tĩnh, đột nhiên mở mắt, khoé miệng hơi nhếch lên.
"Thành công rồi!"
Bên trong phòng của Bạch Kỳ.
Rõ ràng linh hồn đã đầy đủ, sức mạnh phục hồi về thời kỳ đỉnh cao là chuyện đáng mừng, nhưng Bạch thượng thần lại âm trầm sắc mặt, toàn thân toát ra sát khí dữ dội, đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Sau khi dung hợp một hồn, đồng thời cũng dung hợp cả ký ức của nó. Ký ức dần dần hiện lên, sau khi bị ép xem hết, sắc mặt Bạch thượng thần trở nên ngày càng đáng sợ.
Ký ức dung hợp là những chuyện thường ngày giữa một hồn của y với Cấu Thầm.
Cùng ngủ, cùng tắm, cùng ngắm trăng ban đêm, đón bình minh ban ngày... Chính bản thân y trong ký ức đó cứ quấn lấy hắn làm nũng, giả ngốc, lấy lòng, yếu đuối vô cùng. Khi hắn tắm thì chính y nhào tới quấn lấy...
Sắc mặt Bạch thượng thần từ xanh sang tím rồi đen kịt, thay đổi liên tục cực kỳ đáng sợ. Đồ vật xung quanh vì lực lượng không kiểm soát được mà lần lượt vỡ vụn.
Một lúc sau —
"Cấu Thầm ——!!"
"Lão tử chửi cả nhà ngươi! Chửi tổ tiên nhà ngươi, chửi tổ tông mười tám đời nhà ngươi luôn!!"
"Ta nhất định phải giết ngươi!!"
Từng tiếng gào giận dữ khiến tường nhà nứt toác ra.
Cấu Thầm trốn trong bóng tối, toàn thân cứng đờ, ngây người hồi lâu, cuối cùng lặng lẽ bỏ chạy.
Ngày thứ mười sau khi Bạch thượng thần phát điên sau khi dung hợp một hồn.
Bạch Kỳ Quang dẫn theo Bạch Kỳ Quỳnh, vừa ăn bánh bao thơm phức vừa chẳng thấy ngon miệng, hai anh em cùng chống cằm, đồng loạt thở dài nhìn về xa xăm.
"Hắc ca, Ba gọt rốt cuộc bị gì vậy?"
Vài ngày không thấy Bạch cặn bã, không bị cà khịa vài câu, Bạch Kỳ Quỳnh làm gì cũng không có hứng.
"Chắc là bị thiệt ở đâu đó." — Bạch Kỳ Quang hiểu tính người nào đó, đoán. Dù đoán ra ai là người đã châm ngòi nổ nhưng vẫn giữ bí mật.
"Tính của Bạch rác rưởi à, có thể ngày thường y bắt nạt người khác để mua vui, nhưng người khác tuyệt đối không được bắt nạt y; y có thể vắt kiệt giá trị của ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không được lợi gì từ y."
"Nếu không, thì hoặc là bị chặt xác, hoặc là..." Bạch Kỳ Quang ra hiệu chỉ về phía phòng, "Chính là như hắn bây giờ."
"..." Bạch Kỳ Quỳnh trợn tròn mắt.
Đúng lúc này, khi Bạch Kỳ Quang đang âm thầm tưởng tượng trận chiến xé xác giữa Bạch rác rưởi và tên đàn ông hoang dã nào đó, trong đầu vang lên tín hiệu — tín hiệu này là hắn cố ý để lại cho Thương Quân Khâm đề phòng bất trắc.
"Tiểu Thần Quân, Du Thảo bọn họ xảy ra chuyện rồi!!"
Bạch Kỳ Quang: "!!"