Luôn dõi theo Bạch Thượng Thần, Nam Quân khi nhìn thấy y bị thương liền vô cùng hoảng hốt, lập tức lao về phía y. Phượng Tiên Vu sau khi ra tay thành công thì biết cơ hội đã mất, dù không cam lòng cũng đành phải ôm hận rút lui.
Áp lực cường đại đột ngột giáng xuống từ trên không, khiến các vị thần nghẹt thở như bị nghìn cân đè ép, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, trong cổ họng trào lên mùi máu tanh nồng đậm.
Phượng Tiên Vu đang tháo chạy thì bị đánh rơi xuống từ không trung, thân thể bị thanh kiếm xuyên qua, tứ chi bị giam trong kiếm trận, tuy chưa chết nhưng cũng chỉ còn thoi thóp.
Phượng Tiên Vu như con cá sắp chết, hấp hối cận kề cái chết, đôi mắt đẹp mở to nhìn lên không trung, tràn đầy sợ hãi.
Cấu Thầm từ trên trời giáng xuống, xuất hiện sau lưng Bạch Kỳ và ôm lấy y vào lòng, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy đau xót và hối hận.
Bạch Thượng Thần che vết thương, sắc mặt tái nhợt, rúc vào lòng Cấu Thầm, khóe môi dính máu khẽ nở một nụ cười nhạt. Khi bản thân đã sức cùng lực kiệt mà sau lưng lại có người làm chỗ dựa để thở dốc một hơi, cảm giác đó quả không tệ.
Tuy trong lòng đã mềm lại, nhưng miệng Bạch Kỳ vẫn cứng cỏi: "Ngươi đến làm gì?"
Cấu Thầm mặt lạnh như nước, lau vết máu nơi khóe miệng chàng, rồi đút đan dược trị thương, hoàn toàn không thèm để ý tới câu hỏi của Bạch.
"Ngươi đã hứa với ta... sẽ không can thiệp..."
Bạch Kỳ còn định tiếp tục giở trò, nào ngờ Cấu Thầm lập tức sa sầm mặt, quát lớn: "Câm miệng cho ta!"
"..." Bạch Thượng Thần.
"Ngươi hung dữ với ta?" Bạch Kỳ phản ứng gay gắt, giọng đầy oán trách.
"..." Cấu Thầm im lặng.
"Ngươi khôi phục trí nhớ rồi thì tính khí cũng trở lại luôn hả! Ngươi bắt đầu kiêu ngạo rồi đấy, đây là dấu hiệu bạo hành gia đình đó, đại ca à, ngươi rất nguy hiểm đấy, ngươi có biết không?"
Cấu Thầm ngẩn người.
Bỏ qua phần đầu đuôi, hắn chỉ nghe thấy hai chữ "bạo hành gia đình", chẳng lẽ trong lòng Vân Bạch, y đã công nhận hắn rồi?
Sự xuất hiện của Cấu Thầm khiến Nam Quân hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng tỏ vẻ đã hiểu, rồi chỉnh lại y phục, cung kính hành lễ: "Nam Quân của Phượng Hoàng Phủ núi Vạn Đồng bái kiến Tôn Thượng."
Cấu Thầm là Đại Thần của Thượng Hoang, thường ngày ở trong Thần Phủ Quân Bạch, hiếm khi ra ngoài. Các vị thần thượng giới tuy đều biết danh hiệu Tổ Thần nhưng thực sự được nhìn thấy dung nhan thật thì rất ít, dù sao Tôn Thượng thân phận cao quý, đâu phải người mà ai cũng có thể diện kiến?
Khi Cấu Thầm vừa xuất hiện, họ đã kinh hãi vì sự cường đại của hắn, nhưng khi Nam Quân xưng hắn là "Tôn Thượng", thì toàn bộ đều sững sờ.
Toàn bộ Thượng Giới, có thể nhận được một lạy của Phượng Hoàng Nam Quân và được gọi là "Tôn Thượng" thì ngoài Tổ Thần ở Thần Phủ Quân Bạch của Nam Linh Sơn, còn có ai khác?
Vậy người trước mắt đây là... Tổ Thần trong truyền thuyết??
"Tôn Thượng..." Phượng Tiên Vu đờ đẫn nhìn Cấu Thầm, gọi.
Nàng hận người đàn ông lạnh lùng vô tình trước mắt, nhưng chính vì yêu sâu đậm nên mới hận đến vậy.
Tiếng r.ên rỉ của Phượng Tiên Vu, Cấu Thầm nghe như không nghe, đến ánh mắt cũng không thèm liếc, toàn tâm toàn ý đều dồn vào Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ khẽ nhếch khóe môi tái nhợt, lười biếng dùng khuỷu tay huých Cấu Thầm, giọng mang theo sự trêu chọc: "Đào hoa của ngươi đang gọi kìa."
Cấu Thầm mặt lạnh, bóp eo Bạch Kỳ khiến y rùng mình một cái, sau đó mới liếc nhìn Phượng Tiên Vu, ánh mắt lãnh đạm vô tình khiến nàng lạnh thấu tim gan.
"Ta đã theo Tôn Thượng mấy nghìn năm, Tôn Thượng thật sự không nể tình cũ chút nào sao?" Phượng Tiên Vu vẫn còn chút hy vọng, nước mắt rưng rưng hỏi.
"Đáng ra tám ngàn năm trước đã nên nghiền xương ngươi thành tro, giữ mạng ngươi đến giờ chỉ là để giao cho Vân Bạch xử trí."
Nếu Cấu Thầm yêu ai thật lòng, hắn sẵn sàng móc tim phanh ngực, dốc cạn tất cả để chứng minh tình yêu; còn với người khác, thì chẳng khác gì cỏ rác.
Bạch Kỳ rời khỏi lòng Cấu Thầm, bước đến bên Phượng Tiên Vu, ngồi xổm xuống, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta rùng mình sợ hãi.
"Giết ngươi một đao thì tiếc cho tu vi vạn năm của ngươi, không bằng lấy hồn phách của ngươi lấp vào linh mạch của Diêu Hoang, cũng coi như chuộc lại tội lỗi ngươi gây ra khi xuống hạ giới năm xưa."
"Sư phụ ngươi..."
Phượng Tiên Vu định dùng chiêu cũ nhưng Bạch Kỳ đâu phải kẻ dễ bị thao túng. Lão tổ Vô Cưu là kẻ tàn nhẫn đến cả thân nhân cũng chẳng tha.
"Sư phụ ta chết đã tám ngàn năm, người cùng thời với người cũng chết sạch cả rồi, nguyên nhân cái chết của ông ấy giờ chẳng còn quan trọng."
Phượng Tiên Vu đồng tử co rút dữ dội, ngực phập phồng mãnh liệt, nhìn bàn tay Bạch Kỳ giơ lên, nàng gào lên thảm thiết: "Bạch Kỳ——!!"
"Ta nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa ngươi!!"
"Ngươi và Tôn Thượng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!!"
Những vị thần còn lại đều hoảng loạn, họ tuy không rõ quan hệ giữa Bạch Kỳ và Cấu Thầm, nhưng chắc chắn hai người rất thân thiết, và rõ ràng Tổ Thần đứng về phía Bạch Kỳ.
"Tôn Thượng tha mạng!"
"Chúng ta đều bị Phượng Tiên Vu xúi giục và lừa gạt, làm khó Bạch Thượng Thần không phải là ý của chúng ta!"
"Tôn Thượng..."
...
Vì muốn sống, họ dám cùng Nam Quân hợp lực giao chiến, nhưng đối mặt với Cấu Thầm, họ không còn chiến ý. Mấy vạn năm qua, nỗi sợ với vị Tổ Thần thần bí trong Thần Phủ Quân Bạch ở Nam Linh Sơn đã khắc sâu vào xương tủy họ.
Họ là các thượng thần được vô số tu sĩ ngưỡng vọng, còn Cấu Thầm, chính là trùm cuối đỉnh cao trong chuỗi thức ăn của thế giới thượng thần.
Lời cầu xin của các vị thần, Cấu Thầm làm như không nghe thấy, ánh mắt vẫn chỉ dán vào Bạch Kỳ, ý tứ quá rõ ràng — xử lý họ thế nào là tùy Bạch Kỳ quyết định.
Bạch Thượng Thần "..." Quả là dựa cây đại thụ mát mẻ, cổ nhân không lừa ta.
Cảm giác ỷ thế làm càn, được nuông chiều mà ra oai... thật sự rất sướng.
Đã sướng đến thế, nhưng mấy kẻ gió chiều nào theo chiều ấy này—
Bạch Kỳ liếm vết máu nơi khóe môi, nở một nụ cười yêu nghiệt đầy ác ý: "Bổn Thượng Thần xưa nay bụng dạ hẹp hòi, thù rất dai đấy!"
Yêu giới.
Bạch Kỳ nằm ngủ say trên giường, vừa giải độc xong nên sắc mặt không tốt, trắng bệch như không còn chút huyết sắc nào.
Cấu Thầm ngồi bên giường, ánh mắt đầy đau lòng nhìn Bạch Kỳ, trong lòng hối hận vì đã không bảo vệ được y, để y bị thương. Bạch Kỳ không cho hắn can thiệp vào chuyện này, hắn tuy không cam lòng nhưng vì không muốn làm y tức giận nên chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, âm thầm bảo vệ trong bóng tối. Nếu hắn ra tay sớm hơn, Vân Bạch cũng đã không phải chịu khổ như thế này.
Hắn nhẹ nhàng vuốt phẳng mi tâm đang nhíu lại của Bạch Kỳ, thở dài một tiếng:
"Có phải khiến ta đau lòng rồi em mới thấy thoải mái không?"
Ngày xưa, Cấu Thầm đứng trên đỉnh cao của Thần giới, vô dục vô cầu.
Nhưng sự xuất hiện của Bạch Kỳ đã phá vỡ toàn bộ phong ấn d.ục vọ.ng trong lòng hắn. Y như một hạt giống cắm rễ trong tim y, mỗi lần rễ cắm sâu là một lần đau nhói, nhưng hắn lại không nỡ nhổ bỏ, chỉ muốn dốc hết tất cả để bảo vệ đoá hoa nhỏ mọc nơi trái tim mình, mê luyến hương thơm mỗi khi nó nở rộ.
Lúc ngủ, Bạch Thượng Thần ngoan ngoãn đến mức khiến lòng Cấu Thầm tan chảy.
Khi hắn đang si mê nhìn y không chán mắt, Bạch Kỳ trong lúc ngủ mơ rên nhẹ một tiếng, đầu ngón tay khẽ móc vào lòng bàn tay của Cấu Thầm. Cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến hắn ngẩn ra, hồi lâu sau mới cúi đầu bật cười.
Đã sống nhàm chán vô vị mấy vạn năm, hắn thật sự đã đủ rồi. Nếu không gặp được Bạch Kỳ, e rằng hắn đã định tan hồn quy về Đại đạo từ lâu.
Những ngày tháng sau này cứ như vậy đi. Vân Bạch nhỏ hơn hắn mấy vạn tuổi, hắn thương y thêm một chút cũng chẳng sao.
Biết bên ngoài có người đang chờ, Cấu Thầm mở cửa đi ra. Nam Quân luôn đứng chờ ở ngoài lập tức đứng thẳng tiến lên nghênh đón.
"Cấu Thầm tôn thượng, ngài chơi không đẹp nha." Nạp Quân lạnh giọng trêu chọc.
"Năm đó tìm đến ta cầu ta bảo vệ Tiểu Bạch là người. Ta đã làm đúng lời hứa, mặc cho y gây chuyện thị phi, hại không ít thần, ta vẫn giữ cho y sống khỏe mạnh đến bây giờ."
"Ta bảo vệ Tiểu Bạch tuy có mệnh lệnh của tôn thượng, nhưng cũng có phần thật lòng. Vậy mà giờ tôn thượng lại định đá ta sang một bên khi Tiểu Bạch đã trưởng thành, người phàm có câu gì ấy nhỉ? Qua cầu rút ván... Đặng cá quên nơm."
Cấu Thầm nhìn Nam Quân bằng ánh mắt thản nhiên, chẳng hề lộ ra chút áy náy nào.
"Vân Bạch bị tập kích, lưu lạc đến hạ giới, suýt nữa mất mạng, là do ngươi thất trách. Ta không làm khó ngươi đã là vì ghi nhận ân tình nhiều năm ngươi bảo vệ em."
"..." Nam Quân nghẹn họng không nói nên lời.
"Tiểu Bạch bị tập kích, đúng là do ta sơ suất sau khi uống rượu, nhưng tôn thượng rõ biết y ở hạ giới, mà khi ta đến phủ Thần Quân Bạch hỏi lại không chịu nói."
"Vân Bạch là bạn lữ của ta."
"!!"
Một câu nói khiến Nam Quân cứng họng, sững sờ.
Lúc Cấu Thầm tìm đến, y từng nghi ngờ mối quan hệ của hai người, cũng từng nghĩ đến khả năng đó, nhưng luôn không dám chắc.
Dù sao thì thân phận và tuổi tác giữa hai người quá cách biệt. Một người là tổ thần của Thượng Hoang, một người là tiểu thần yêu tu mới phi thăng chưa lâu. Khoảng cách tuổi tác còn quá lớn, có khi tổ tiên của Bạch Kỳ còn chưa xuất thế thì CấuThầm đã thành thần từ lâu.
Cấu Thầm, tự Trường Quân.
Bạch Kỳ, tự Vân Bạch.
Phủ Thần Quân Bạch – lấy chữ của hai người đặt thành tên.
Liên tưởng đến bao "trùng hợp" giữa họ, sau lưng Nam Quân lạnh toát, có cảm giác mình vừa bước một vòng quanh ranh giới sinh tử.
"Không lẽ... tôn thượng đang ghen?"
Từng có một thời gian Nam Quân thực sự có đôi chút tình cảm với Bạch Kỳ, cũng từng đùa giỡn đề cập đến chuyện "hai người sống chung", vậy chẳng phải... mình đã từng tranh giành đàn ông với Cấu Thầm tôn thượng ư!?
Nam Quân kinh hồn bạt vía.
Cùng đến yêu giới với Nam Quân còn có bốn người: Vu Trường Ương và ba người khác – ai nấy đều là những kẻ có vấn đề về tính cách, khó hòa nhập với người khác. Bọn họ quen Bạch Kỳ cũng do tình cờ hoặc ngoài ý muốn – có người vừa gặp đã thân, có kẻ đánh nhau xong mới làm bạn.
Vài người kỳ quái chơi chung, lại trở thành bạn tốt. Dù Bạch Kỳ bụng dạ đen tối, tính tình tệ hại, tật xấu đầy mình, nhân duyên ở Thượng giới rất kém, nhưng nhóm người thật sự chơi được với y thì chỉ có đám Nam Quân và Vu Trường Ương này thôi.
Bọn họ quen biết nhau đã mấy nghìn năm, tự cho là hiểu nhau khá rõ. Nhưng lần này, Vu Trường Ương và nhóm hoàn toàn không biết Bạch Kỳ lại quen biết với đại thần trong Thần phủ Quân Bạch, mà còn thân thiết đến vậy.
Khi Bạch Kỳ vừa gặp nạn mất tích, cả đám đã sốt sắng điều tra tìm kiếm. Đến khi nghe Nam Quân nói y ở hạ giới và sắp có một đám thượng thần cùng nhau xuống đó vây giết, bọn họ lập tức không nói hai lời mà cùng kéo đến.
Nếu đã quyết tâm bảo vệ Bạch Kỳ, thì đồng nghĩa với việc đối đầu với toàn bộ chư thần – phần thắng rất nhỏ, nhưng dù vậy, họ cũng không làm ra chuyện vì giữ mạng mà bỏ bạn.
Trước khi vượt qua Vô Tận Xuyên và Man Hoang Hư Cảnh để đến hạ giới, bọn họ đều đã chuẩn bị tinh thần "ngã xuống". Nhưng sự xuất hiện của Cấu Thầm, đã khiến tất cả phải kinh ngạc.
Cấu Thầm là ai? Là vị đại thần số một của Thượng giới, tồn tại cấp tổ thần.
Một tiểu thần mới phi thăng được tám ngàn năm như Bạch Kỳ, làm sao có thể quen biết một nhân vật lớn như thế? Chẳng lẽ là...
Con riêng!!!
"Thu lại tâm trí đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa." Nam Quân xuất hiện và lên tiếng ngăn cản đám người đang mải mê tưởng tượng linh tinh.
"Nam Quân tôn thượng, rốt cuộc Bạch Kỳ và Cấu Thầm tôn thượng là quan hệ gì vậy?" Cô Tuất tò mò hỏi.
Trên gương mặt xinh đẹp của Nam Quân thoáng hiện nét xấu hổ, cau mày khổ sở một lúc lâu mới miễn cưỡng phun ra ba chữ: "Vợ chồng đấy."
"!!" Bốn người Vu Trường Ương ngớ người.
Độc trên thanh đoản kiếm mà Phượng Tiên Vu dùng để đâm Bạch Kỳ vô cùng độc hại, may mà Cấu Thầm đến kịp, nếu không dù là Bạch Kỳ cũng khó giữ được mạng.
Cấu Thầm đã giải độc cho Bạch Kỳ, nhưng do bị tổn thương nguyên khí, Bạch Kỳ phải ngủ liền hơn mười ngày mới chậm rãi tỉnh lại.
"Ngươi lại cứu ta một lần nữa rồi." Bạch Kỳ mở miệng có phần không vui.
Không phải Bạch Kỳ làm bộ làm tịch, mà là nếu đổi lại người khác thì món nợ này y còn có cách để trả, nhưng với Cấu Thầm... Những gì y có, hắn cũng có, những gì y không có, hắn cũng có. Cấu Thầm chẳng thiếu gì cả.
Không, thật ra vẫn thiếu một thứ—
Cấu Thầm làm như không thấy vẻ mặt biến hóa khôn lường của Bạch Kỳ, tự nhiên cởi áo hắn ra để kiểm tra vết thương bên ngực phải, da thịt đã lành lặn, không để lại sẹo.
"Ta nợ ngươi một ân tình to lớn, sau này chắc phải trả rồi."
Bạch Kỳ hất tay Cấu Thầm đang vô thức trêu chọc mình, khó chịu kéo áo lại, lười biếng tựa vào gối, đôi mắt hồ ly sau cơn bệnh chẳng còn chút uy hiếp nào trừng hắn một cái, khiến lòng Cấu Thầm ngứa ngáy.
"Ta chỉ cần trái tim của em, những thứ khác không cần." Cấu Thầm mở miệng.
Bạch thượng thần cười khẩy, ném cho hắn một con dao găm rồi vạch ngực ra, vẻ mặt hiên ngang: "Vậy thì móc đi."
Cấu Thầm nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, chậm rãi giơ dao lên.
Bạch Kỳ nổi giận, sa sầm mặt, hung hăng giẫm lên mặt Cấu Thầm: "Bổn thượng thần nói khách sáo mà ngươi dám thật à!?"
Cấu Thầm bật cười, thu dao lại, kéo bàn chân trần của Bạch Kỳ nhét vào chăn, đầu ngón tay vẽ một vòng tròn lên ngực y, giọng khàn khàn: "Đừng sợ, ta chỉ cần trái tim sống."
"...." Mặt Bạch Kỳ - người đã sống mấy ngàn tuổi - bất giác nóng lên.
Liếc mắt nhìn Cấu Thầm hồi lâu, Bạch Kỳ hỏi lại, đầy nghi hoặc: "Kiếp trước làm Viên Tư ta đã móc mắt ngươi, ngươi không giận ta sao?"
Lần đầu tiên Bạch Kỳ bình thản nói về luân hồi giữa hai người, thành thật mà nói Cấu Thầm rất vui. Chí ít việc dám nói ra chứng tỏ Vân Bạch đang dần chấp nhận, buông bỏ đoạn ký ức từng đè nén mình.
"Không giận." Cấu Thầm đáp.
Bạch Kỳ cười lạnh: "Dối trá!"
"Nếu không giận, ta lại móc một lần nữa nhé?"
"Không được." Cấu Thầm bình thản từ chối. "Mù rồi thì ta không kiểm soát được em."
"Ta hiểu rõ ngươi. Ta mà chết, cùng lắm ngươi buồn ba ngàn năm, rồi đem ta chôn sâu trong lòng, chẳng ảnh hưởng gì đến việc ngươi ra ngoài trêu chọc tiểu yêu tinh. Đời thứ ba ngươi ngủ với Chu Phi Dận, cũng chẳng xác nhận hắn có phải là Bạch Huyền Đồng hay không."
Bạch Kỳ im lặng: "..." Có hơi chột dạ.
Dù trong lòng chột dạ, khí thế không thể yếu đi.
Bạch Kỳ mỉa mai liếc Cấu Thầm: "Bạch Huyền Đồng sớm đã là quá khứ. Ai mà chẳng từng mù mắt lúc trẻ, bị heo xéo qua? Cắn trúng lưỡi một lần thì không cho ta ăn thịt nữa à? Thất tình thì rút kinh nghiệm, coi như làm bài học cho lần sau."
Câu cứng họng của Bạch Kỳ làm thái dương Cấu Thầm giật giật, lạnh mặt nhìn y chằm chằm.
Chiếm được thượng phong bằng mồm, Bạch Kỳ có chút đắc ý, nhưng chẳng đắc ý được bao lâu thì bị Cấu Thầm đè xuống.
"Ta là thương binh đấy!" Bạch thượng thần kêu lên cảnh giác.
"Ta biết." Cấu Thầm lạnh giọng đáp. "Không thì ta đã xử em rồi."
Bạch Kỳ: "..." Cấu Thầm điên rồi à??
Lạnh lùng đâu rồi? Kiệm lời, lý trí tự chủ đâu rồi?
"Thúc, ngươi thay đổi rồi." Bạch Kỳ tự đào hố mà nhảy.
Chênh lệch tuổi tác giữa hai người là thật, tiếng "thúc" này Bạch thượng thần gọi chẳng sai tí nào.
"..." Cấu Thầm mặt tối sầm.
Cái miệng lắm lời của Bạch Kỳ cuối cùng cũng bị chặn lại. Cơn bão trừng phạt lần này dữ dội và thô bạo, suýt khiến Bạch thượng thần thành phế. May thay, Cấu Thầm vẫn còn giữ được chút lý trí, nhớ y mới tỉnh dậy nên không đi đến tận cùng, nhưng ngoài đòn cuối cùng ra thì những phần trước đó đều đã làm đủ cả.
Nhìn người trong lòng thở dốc không ngừng, ánh mắt u tối của Cấu Thầm trầm giọng mở lời: "Vân Bạch, em có yêu ta không?"
Khóe môi Bạch Kỳ nhếch lên, nở nụ cười giễu cợt, ánh mắt lạnh nhạt: "Không muốn yêu."
"Nhưng ta yêu em." Ánh mắt chan chứa tình cảm của Cấu Thầm khiến tim Bạch Kỳ khẽ run.
"...Vậy thì ngươi cứ yêu đi."