Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà

Chương 278

"Sửa chữa linh mạch của Diệu Hoang!?" – Nam Quân kêu lên kinh ngạc.

Bạch Kỳ, đang ngồi câu cá vảy rồng trên hồ sen, nghe thấy tiếng thì ánh mắt lóe lên, thu cần câu lại, gỡ con cá đã mắc câu rồi móc mồi mới lên, giọng điềm nhiên hỏi: "Có nguy hiểm không?"

Bạch Kỳ chưa đến ngàn tuổi, kinh nghiệm sống dĩ nhiên không thể so với Cấu Thầm và Nam Quân. Việc linh mạch Diệu Hoang có thể sửa chữa cũng là nghe từ miệng Cấu Thầm, hắn không biết cách làm, chỉ nghĩ đó là một phương pháp không nguy hiểm gì, ngoài việc nguyên liệu khó kiếm nên cũng không truy hỏi thêm.

"...Không."

Nam Quân ngồi xổm xuống, lấy mồi đùa giỡn với con cá vảy rồng mà Bạch Kỳ câu được, vẻ mặt bình thản như thể sự kinh ngạc vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Sửa chữa linh mạch của một giới là công trình lớn, với tu vi của ta thì không làm nổi. Trong cả thượng giới lẫn hạ giới, e rằng chỉ có Cấu Thầm tôn thượng mới có thể một mình hoàn thành."

"Hèn gì." – Bạch Kỳ nở nụ cười hiểu ý, quăng lại lưỡi câu xuống hồ.

"Hôm đó ta hỏi thì hắn chỉ nói là do hắn làm, không nói rõ. Hóa ra là ta quá tự phụ, cứ tưởng có nguyên liệu rồi là một mình ta có thể hoàn thành."

Nam Quân im lặng một lát, ngước nhìn Bạch Kỳ, ánh mắt phức tạp.

"Tiểu Bạch, Cấu Thầm tôn thượng đối với ngươi thật lòng lắm đấy. Ngươi... sau này đừng hồ đồ nữa, đừng phụ lòng hắn."

Bạch Kỳ cong môi cười khẽ, liếc nhìn thùng cá lấp lánh ánh vàng rồi đánh trống lảng: "Gọi Trường Ương và mấy người khác, tối nay ăn cá."

"..." – Nam Quân nghẹn lời, "Tự mà gọi!"

Thấy Nam Quân tức giận bỏ đi, Bạch Kỳ thu lại nụ cười, ánh mắt rơi vào cần câu, trong đáy mắt hiện lên vẻ thâm trầm quỷ dị, đắm chìm trong suy nghĩ đến mức cả khi cá giật câu cũng không hay.

Sau khi trở về phòng, nhớ lại lời Bạch Kỳ nói, Nam Quân bồn chồn không yên, đi tới đi lui trong phòng.

Một lúc lâu sau.

Mang nỗi lo trong lòng, Nam Quân rốt cuộc không nhịn được liền rời phòng, trực tiếp đến chỗ ở của Cấu Thầm.

"Ngài định giúp Tiểu Bạch sửa linh mạch Diệu Hoang?" – Vừa thấy người, Nam Quân liền hỏi thẳng.

Cấu Thầm đang vẽ chân dung Bạch Kỳ, liếc mắt nhìn Nam Quân một cái nhưng không trả lời, trong mắt Nam Quân thì đây chính là sự thừa nhận.

"Ngài điên rồi sao!?"

"Áp lực của linh lực một giới mạnh mẽ đến mức nào ngài còn không rõ? Dù ngài có tu hành mấy vạn năm thì cũng cực kỳ nguy hiểm. Linh mạch là vật sống, huống hồ nó đang có lỗ hổng làm linh khí tiêu tan, nó sẽ tự động nuốt hết mọi nguồn linh khí đến gần."

"Một khi ngươi lấy linh hồn của chư thần làm nguyên liệu lấp vào, lượng linh lực bộc phát sẽ lập tức xé nát ngài, nếu không thì cũng sẽ nuốt trọn ngài như một phần nguyên liệu."

"Giấu y đi." – Cấu Thầm lên tiếng.

"Giấu được sao? Nếu ngài chết thì Tiểu Bạch thì sao?" – Nam Quân chất vấn.

"Ngươi giết y thay ta. Sống không chung gối, chết cùng huyệt." – Cấu Thầm đáp.

"Ngài..." – Nam Quân rùng mình kinh hãi.

Cấu Thầm ngừng bút, ánh mắt sâu thẳm nhìn người trong tranh thật lâu, rồi cười khẽ: "Ta chết rồi, cả vùng Nam Hoang sẽ do y quản. Chư thần Nam Hoang sẽ tôn y làm tân thần tôn của Thần Phủ Quân Bạch, bảo vệ y đến cuối đời không phải vấn đề."

"Ta nợ y. Mọi thứ hiện giờ đều là cái giá ta nên trả."

"Ngài cũng si tình thật." – Nam Quân cười lạnh, "Tính cách Tiểu Bạch ngài và ta đều rõ, ngài không sợ y sau này có người khác sao?"

"Thần phủ Quân Bạch có quy định, không chấp nhận hai chủ nhân."

"Khi nào có quy định đó?"

"Ta vừa đặt." – Cấu Thầm đáp như chuyện đương nhiên.

"..." – Nam Quân nghẹn lời.

Đã mấy ngày Bạch Kỳ không gặp được Cấu Thầm, có lần chủ động đến tìm cũng bị từ chối, lý do là Cấu Thầm đang chuẩn bị sửa chữa linh mạch.

Bị hắt hủi, Bạch thượng thần nổi giận bỏ đi, mấy ngày sau đi khắp nơi rong chơi, nhưng dù y có làm loạn đến đâu thì Cấu Thầm vẫn không xuất hiện, điều này khiến tâm trạng của Bạch Kỳ càng ngày càng tệ.

Yêu giới.

Thương Quân Khâm đang cùng Bạch Kỳ Quang và mấy người khác chơi mạt chược hăng say, thì Bạch Kỳ tìm đến, ngoắc tay gọi hắn đi.

Hai người đến một cái lương đình vắng người, Bạch Kỳ ngồi vắt vẻo trên lan can, dựa vào cột tròn nhìn Thương Quân Cầm hỏi: "Gần đây con phượng hoàng thối kia hay đi chung với ngươi lắm đúng không?"

Phượng hoàng thối = Nam Quân.

Thương Quân Khâm nghĩ một chút rồi đáp: "Gặp thì nói chuyện đôi câu thôi."

"Giúp ta một việc." – Bạch Kỳ ném cho hắn một vò rượu có trộn thứ gì đó và một viên đan dược.

"Tìm cơ hội chuốc say con phượng hoàng đó, giúp ta moi một số chuyện từ miệng hắn. Đan dược uống trước khi uống rượu."

Cầm lấy rượu, Thương Quân Khâm sững lại một chút, có phần khó hiểu: "Chuyện dò hỏi này lão tổ chắc còn dễ hơn ta mà."

"Con phượng hoàng thối đó đang đề phòng ta." – Bạch Thượng Thần rất khó chịu, cái kiểu mềm không ăn cứng không xong của Nam Quân khiến y thực sự muốn ép cung lấy lời.

Khi Bạch Kỳ và Thương Quân Khâm đang âm mưu chuyện xấu thì Cấu Thầm, người đã biến mất gần một tháng, xuất hiện, bước thẳng đến chỗ Bạch thượng thần.

Bạch Kỳ thờ ơ liếc Cấu Thầm một cái rồi nhảy xuống lan can, vỗ vai Thương Quân Khâm đầy khí thế: "Dựa cả vào ngươi đấy."

Nói xong định rời đi.

Cấu Thầm chặn lại, túm lấy y. Bạch Kỳ trợn mắt, lập tức vung chưởng nhưng bị Cấu Thầm dễ dàng hóa giải.

Thần tiên đánh nhau, người phàm chịu khổ. Thương Quân Khâm rất biết điều lùi lại, để lại một câu: "Hai người cứ tự nhiên." rồi lập tức rút lui.

Bạch Kỳ trừng mắt nhìn Cấu Thầm, muốn rút lui nhưng bị hắn chế ngự không nhúc nhích được, giận dữ quát: "Tránh ra!"

Cấu Thầm nhìn thẳng vào gương mặt đang nổi giận của Bạch Kỳ, ánh mắt thoáng ý cười: "Ta nhớ em rồi."

Một câu tình thoại ngọt đến chấn động làm Bạch thượng thần khựng lại, đến khi hoàn hồn thì đã bị Cấu Thầm ôm về phòng, đè lên giường.

Bạch thượng thần lập tức... bùng nổ tại chỗ.

Không có hứng thì mặc kệ ta, có hứng lên thì kéo ta lên giường, coi ta là búp bê bơm hơi chắc!?

Cấu Thầm không buông tay cũng không phản kháng, mặc cho Bạch Thượng Thần nổi giận đấm đá một trận.

"Đều là lỗi của ta, đừng giận nữa." Giọng nói mang theo nụ cười khiến Bạch Kỳ trợn mắt, thầm rủa một câu thô tục.

Cấu Thầm sau một thời gian biến mất đột nhiên trở về, có chút kỳ lạ, nhưng Bạch Kỳ chưa kịp suy nghĩ thì đã bị những động tác mãnh liệt của hắn kéo trở lại thực tại.

Lần này Cấu Thầm rất thô bạo, mấy lần khiến Bạch Kỳ đau đớn, nhưng mặc kệ Bạch Kỳ đánh hay chửi, hắn vẫn không dừng lại, thậm chí còn xông tới mãnh liệt hơn như muốn nuốt chửng đối phương. Sự xa lạ này khiến Bạch Kỳ hơi bất an.

Thương Quân Khâm tuy không rõ mục đích của Bạch Kỳ, nhưng một bên là vị Thượng Thần lạ mặt Nam Quân, một bên là Vô Cưu lão tổ của mình, dù là trò đùa hay chuyện tày trời, Thương Quân Khâm chắc chắn sẽ đứng về phía Bạch Thượng Thần.

Lên kế hoạch kỹ lưỡng, Thương Quân Khâm sai thuộc hạ mời Nam Quân đến, chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh.

"Rượu Thập Vị Nhưỡng?" Mở nắp vò rượu, ngửi thấy hương rượu, mắt Nam Quân lập tức sáng lên, thốt lên kinh ngạc.

"Hương vị ngọt đậm, thơm nồng, có lẽ đã hai vạn năm rồi, ngươi kiếm được ở đâu vậy?"

"Là Lão Tổ ban cho." Thương Quân Khâm đáp.

"Rượu Thập Vị Nhưỡng cần thời gian để chưng cất mới có vị như vậy, ta biết Tiểu Bạch từng tình cờ lấy được vài vò trong một bí cảnh, ta xin cả trăm lần cũng không được, vậy mà giờ lại cho ngươi." Nam Quân có chút ghen tị.

Nghe nguồn gốc rượu, Thương Quân Khâm giật nhẹ khóe miệng, nhưng màn kịch đã bắt đầu thì không thể dừng giữa chừng.

"Hôm nay chẳng phải ta mời ngài cùng uống đó sao?"

Dù hứng thú với rượu ngon, Nam Quân vẫn không mất cảnh giác, nhìn Thương Quân Khâm đầy nghi ngờ: "Không có chuyện gì mà ân cần thì hoặc là gian hoặc là trộm, nói thật đi, ngươi muốn gì?"

"Không có gì khác, chỉ muốn nghe ngài kể chuyện Thượng Giới."

Thương Quân Khâm rót đầy hai ly, lấy rượu dụ kẻ nghiện rượu, nói dối mà mặt không đổi sắc, mắt không chớp.

Nam Quân nhìn chằm chằm Thương Quân Cầm, thấy hắn bình tĩnh uống một ly, sâu trong lòng dường như bị con sâu rượu lôi kéo.

Cho đến khi Thương Quân Khâm uống xong hai ly, Nạp Quân hoàn toàn đầu hàng, nhanh như chớp giật lấy ly thứ ba từ tay y: "Rượu Thập Vị Nhưỡng vạn năm không phải là loại rượu bình thường ở Hạ Giới, ngươi không sợ uống không chịu nổi mà nổ tung chết à?"

Thấy Nam Quân bảo vệ vò rượu như giữ của quý, đáy mắt Thương Quân Khâm lóe lên ý cười.

"Mời Thượng Thần dùng."

Rượu Thập Vị Nhưỡng hai vạn năm, dù là Thượng Thần như Nam Quân cũng khó mà chịu nổi. Khi ở Thượng Giới, chỉ cần uống nửa vò cũng phải ngủ mấy trăm năm.

Thương Quân Khâm nhìn y uống từng ly một, thấy sắc mặt y đỏ dần, ánh mắt mơ màng, cuối cùng ôm ly rượu ngồi đổ vật ra ghế, không còn chút hình tượng.

Một canh giờ sau.

Thương Quân Khâm ngừng trò chuyện vu vơ với Nạp Quân, đặt chén trà rỗng đã lâu xuống, tiến đến thăm dò chạm nhẹ lên má Nam Quân.

"Thượng Thần?"

"Ừm?" Nạp Quân lơ mơ đáp lại.

"Thượng Giới cái gì cũng tốt, chỉ có hơi lạnh lẽo, không náo nhiệt bằng Hạ Giới..."

Say rồi sao?

Thương Quân Cầm nghi hoặc, nhưng để chắc ăn, lại rót thêm hai ly cho Nam Quân uống, sau đó mới dè dặt hỏi: "Thượng Thần, linh mạch của Diệu Hoang có thể sửa chữa được không?"

"Có chứ." Nam Quân mơ màng trả lời.

"Có nguy hiểm không?" Thương Quân Khâm lại hỏi.

Nam Quân im lặng, sau đó quay mặt lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm hắn, khiến tim Thương Quân Khâm đập thình thịch, tưởng mình bị lộ, nào ngờ một khắc sau Nam Quân đưa tay bịt miệng hắn lại, vẻ mặt thần bí.

"Đừng nói cho Tiểu Bạch biết."

"Không chỉ nguy hiểm... mà là sẽ có người chết."

"..." Thương Quân Khâm.

Sau khi moi được hết thông tin Bạch Kỳ cần, Thương Quân Khâm lặng lẽ rút lui. Nhưng y không biết, sau khi hắn rời đi, Nam Quân vốn đang nằm vắt vẻo trên ghế như say khướt lại mở mắt ra, đôi mắt đào hoa xếch không có chút gì là say.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Nam Quân tự rót một ly nữa uống cạn, rồi lại lười biếng nhắm mắt nằm xuống, miệng thì thầm: "Say rồi, say rồi, lời lúc say không tính."

Trong căn phòng ánh sáng lờ mờ.

Bạch Kỳ đang say ngủ mơ màng nghe thấy có người gọi mình, cố gắng mở mắt ra thì thấy Bạch Kỳ Quang đang sốt ruột lay tỉnh mình.

Bạch Kỳ chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, thân thể mềm nhũn không chút sức lực, xương cốt toàn thân như tan chảy, không thể gượng dậy nổi.

Nhắm mắt điều tức khôi phục linh lực, đợi khi đầu óc tỉnh táo hơn một chút, Bạch Kỳ mới nhớ lại chuyện trước đó.

Y nhớ mình đã ngất đi khi bị Cấu Thầm thô bạo đối xử, trong cơn mê man hình như Cấu Thầm đã đút gì đó cho y, rồi...

"Những gì ta có thể cho em, ta đã cho hết rồi."

...

Tiếng thở dài của Cấu Thầm như một con dao găm đâm thẳng vào tim Bạch Ky, sắc mặt y lập tức trở nên tái nhợt: "Ta đã ngủ bao lâu rồi!?"

"Năm ngày." Bạch Kỳ Quang trả lời.

"Cấu Thầm đâu?"

"Chưa từng thấy hắn." Bạch Kỳ Quang vẻ mặt đầy oán giận.

"Gọi Thương Quân Khâm đến! Ta muốn gặp hắn!!"

Khi Thương Quân Câm vừa từ Nam Quân moi được tin và định quay lại báo với Bạch Ky thì gặp đúng Cấu Thầm. Cấu Thầm bảo Bạch Ky đang nghỉ, không cho phép quấy rầy. Chuyện giữa Bạch Ky và Cấu Thầm cũng không phải bí mật, nên Thương Quân Khâm cũng tin lời hắn.

Bạch Ky đã ngủ suốt năm ngày, đến khi Bạch Kỳ Quang thấy có điều lạ mới gọi Vu Trường Ương cùng ba người nữa hợp sức phá kết giới, xông vào phòng.

Khi nghe được lời khai từ Thương Quân Khâm, Bạch Ky vừa sốt ruột vừa tức giận, hận không thể đem Cấu Thầm và Nam Quân cắt lát để nhúng lẩu.

Bạch thượng thần không màng nội thương, liều lĩnh dùng linh lực ép giải dược tính, đánh cho Nam Quân "đang say" một trận để hỏi nơi Cấu Thầm đi, sau đó cố chống đỡ thân thể vẫn còn mềm nhũn, một mạch đi về phía tây.

Vạn dặm về phía Tây của Diệu Hoang là một vùng sa mạc hoang vu không cỏ mọc, ngàn dặm đất hoang chỉ có cát vàng cuồn cuộn, nắng gắt như thiêu, không thấy dấu hiệu sự sống.

Nơi đây từng là vùng đất màu mỡ có hoa cỏ, núi non, sông suối, nhưng năm đó Vô Cưu Lão Tổ vượt kiếp phi thăng tại đây, đại chiến với Thiên Đạo, khiến cả vùng đất bị san phẳng, từ đó hình thành sa mạc, không ai dám bén mảng đến.

Cấu Thầm xuất hiện giữa sa mạc, nhìn những cơn bão cát cuồn cuộn che trời lấp đất, khuôn mặt vốn lạnh lùng lộ ra chút dao động.

Năm đó khi Vân Bạch vượt kiếp phi thăng, hắn đã quay về Thượng Giới, không tận mắt chứng kiến cuộc chiến tàn khốc, nhưng từ cảnh hoang tàn nơi đây có thể hình dung được sự đơn độc bất lực của Vân Bạch khi chiến đấu một mình.

Cấu Thầm mất hai ngày để bày đại trận.

Bản thể ở Hạ Giới bị quy tắc thiên địa áp chế, không thể thi triển toàn lực, cộng thêm thương tích nơi hồn thể chưa lành, chuyến đi này xem như dữ nhiều lành ít.

Sau khi bố trận xong, hắn tìm một đụn cát ngồi lặng lẽ thật lâu, nghĩ về dung mạo và từng cử chỉ nụ cười của Bạch Ky. Đợi khi y tỉnh lại, nếu biết mình lại bị dàn xếp, chắc sẽ làm ầm lên long trời lở đất chứ?

Đêm đến, ánh trăng lạnh phủ khắp sa mạc, dát lên màu vàng của cát một tầng sáng dịu nhẹ.

Cấu Thầm đứng dậy, bước vào trung tâm đại trận, hít sâu một hơi rồi tĩnh tâm bắt đầu thi pháp.

Linh lực tạo thành dưới chân, dần dần xoáy quanh người thành một cơn bão khổng lồ. Cát bụi trên sa mạc run rẩy trượt về vùng trũng, mạch linh màu xanh ngọc ẩn hiện dưới lớp cát vàng.

Cơn bão ngày càng lớn, linh lực trở nên cuồng bạo khó kiểm soát. Các nhánh linh mạch rối rắm dưới lòng đất dần hiện rõ, nhưng vài chỗ đã nhạt màu – cho thấy linh khí suy yếu.

Bão cao đến ngàn trượng, dù Cấu Thầm đứng giữa trông nhỏ bé nhưng khí thế lại không hề yếu thế.

Cấu Thầm mở thần khí phong ấn thần hồn, vô số thần hồn tràn ra bỏ chạy tứ tán nhưng đều bị linh mạch tạo thành lốc xoáy khổng lồ nuốt sạch. Khi các thần hồn bị nuốt, sức mạnh linh mạch ngày càng lớn, đến mức ngay cả Cấu Thầm cũng khó kiểm soát.

"Cấu Thầm!!"

Bạch Ky ngày đêm không nghỉ cuối cùng cũng đến nơi, người đầy bụi cát, trông rất thảm hại.

Nhìn Cấu Thầm mờ mờ hiện trong tâm bão, Bạch thượng thần xưa nay luôn bất khả chiến bại bỗng hoảng loạn, mất hết bình tĩnh.

Trong lòng Bạch Ky, Cấu Thầm rất mạnh, hắn chiếm trọn tình cảm của y, muốn làm gì thì làm. Y cho rằng dù mình có làm càn, có vô lý, Cấu Thầm cũng sẽ luôn ở lại, cho dù sau này hai người trở mặt thành thù.

Y chưa từng nghĩ đến việc Cấu Thầm sẽ chết, sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời y, biến mất sạch sẽ không để lại dấu vết.

Tất cả sự điềm nhiên, tiêu sái ngày thường của Bạch Ky phút chốc sụp đổ, chỉ còn lại hoảng hốt và sợ hãi.

Bạch Ky rút ra Thất Lư Phá Quân Thương, như kẻ điên lao vào đánh phá kết giới, va vào tầng linh lực, không quan tâm đến việc bản thân đầy thương tích.

"Cấu Thầm!! Quay về đây!!"

"Ngươi không được chết! Nếu ngươi dám chết, ta sẽ lập hậu cung, mỗi ngày hoan lạc với mỹ nhân! Ngươi biết ta là một kẻ điên, đã phát điên thì chuyện gì ta cũng làm được!!"

"Cấu Thầm——"

Cấu Thầm nhìn thấy Bạch Ky, ánh mắt thoáng qua kinh ngạc và bối rối, nhưng rồi lại bình thản, nhẹ nhõm.

Hắn dịu dàng nhìn Bạch Ky, bao dung mọi thứ của y, dường như muốn khắc y vào máu thịt, vào tận xương tủy, để hai người mãi mãi không rời xa.

Cấu Thầm nở nụ cười ấm áp, yêu thương nhất về phía Bạch Ky – cho đến khi bị cơn bão linh lực nuốt trọn.

"Vân Bạch, ta biết em rất mệt."

"Ta muốn trao cho em tất cả những gì ta có, nhưng cuối cùng chỉ mang đến cho em đau khổ, tuyệt vọng. Chính tay ta đã phá nát sự ngây thơ, thế giới vô ưu của em, phơi bày trước mặt em phần xấu xí và đen tối nhất của thế giới này."

"Vân Bạch, ta biết em hận ta. Nhưng em phải tin – ta thật lòng yêu em."

"Lần đầu tiên yêu một người, lại khiến em tổn thương sâu sắc nhất."

"Vân Bạch, em tự do rồi..."

...

Bình Luận (0)
Comment