Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà

Chương 284

Cuộc thi giữa Bạch Kỳ Quang và Sơn Hà kết thúc với chiến thắng nghiêng về Sơn Hà, người đã tiêu diệt nhiều hơn 25 con trùng tộc.

Kết quả này đã được dự đoán từ trước, nhưng Bạch Kỳ Quang hoàn toàn không nản lòng.

Lý do Bạch Kỳ Quang thua trận không chỉ vì chênh lệch trang bị giữa hai người, mà còn vì cậu đã nhường một phần. Nếu không, cho dù có thua thì cũng sẽ là một trận đấu ngang tài ngang sức, và Sơn Hà chỉ có thể thắng sát nút.

Sơn Hà là cao thủ số một của khu thi đấu Tinh Võng, nếu Bạch Kỳ Quang thắng, cậu sẽ quá nổi bật, rất dễ thu hút sự chú ý và khiến thân phận ẩn giấu không giữ được.

Dù có tính háo thắng, nhưng Bạch Kỳ Quang luôn để lý trí vượt lên trên sự bốc đồng.

Chiến thắng của Sơn Hà là kết quả nằm trong dự đoán của những người theo dõi trận đấu, trước khi cuộc chiến diễn ra, chẳng ai tin một kẻ vô danh lại có thể thắng được đại thần Sơn Hà.

Mọi người thi nhau khen ngợi Sơn Hà, nhưng cũng không có ai chế nhạo Bạch Kỳ Quang.

Một Beta vô danh, trong điều kiện trang bị thô sơ, chỉ thua Sơn Hà với chênh lệch 25 con trùng tộc, điều đó đủ để chứng minh thực lực của cậu ta.

Sau khi rời khỏi khu vực chiến đấu mô phỏng, Bạch Kỳ Quang bình thản lên tiếng: "Anh thắng rồi."

Sơn Hà trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt mơ hồ nhìn Bạch Kỳ Quang thật lâu, mấy lần muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng.

"Thắng rồi mà không vui à?" Bạch Kỳ Quang hỏi.

"Cơ giáp của cậu kém hơn tôi, không công bằng." Sơn Hà sau một hồi im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

"Lần sau thi lại một trận."

"Đinh—"

Một yêu cầu kết bạn hiện lên trên quang não của Kỳ Quang, là từ Sơn Hà.

Đôi mắt cụp xuống của Bạch Kỳ Quang khẽ tối lại, nhưng không lâu sau, anh vẫn bấm đồng ý.

Do từng bị liên bang truy nã, Bạch Kỳ Quang có thành kiến sâu sắc với quân nhân liên bang. Nhưng người tên Sơn Hà này rõ ràng đã để tâm đến cậu, thay vì chơi trò trốn tìm, chi bằng trực diện đối đầu, tránh gây thêm phiền phức.

Về Bạch Kỳ Quang, Sơn Hà chắc chắn có phần tò mò, phương pháp tác chiến tuy cũ nhưng thành thạo, sự hiểu biết rõ ràng về cấu tạo trùng tộc, và những phép tính chính xác đến mức phi thực tế.

Vì chưa thân quen, nên Sơn Hà không tùy tiện hỏi về thân thế của cậu, nhưng trong lòng vẫn âm thầm suy đoán.

Là quân nhân? Học viên học viện quân sự? Nhà nghiên cứu trùng tộc?

Hay là... một kẻ nguy hiểm ngoài vòng pháp luật?

Sơn Hà không chắc chắn.

Quang não của Sơn Hà reo lên, hắn mở tin nhắn xem qua, chân mày không khỏi nhíu lại.

"Có chuyện gì à?" Bạch Kỳ Quang hỏi.

Sơn Hà gật đầu: "Tôi phải off rồi."

Ngừng một chút, hắn bổ sung thêm: "Hẹn ngày khác, chúng ta sẽ tái đấu công bằng."

"Được." Bạch Kỳ Quang đồng ý.

Sau khi Sơn Hà rời đi, Bạch Kỳ Quang — người bị mọi người xem như khỉ trong rạp xiếc — cảm thấy không còn thú vị, nên cũng nhanh chóng offline.

Việc quen biết Sơn Hà là một điều bất ngờ. Dù Kỳ Quang vẫn cảnh giác với hắn, nhưng điều đó không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của cậu.

Cậu sẽ cố gắng sống tiếp trên hành tinh Karan, nếu không thể chịu đựng nổi nữa thì cùng lắm gây ra một vụ rồi từ bỏ cơ thể này. Dù Karan là quê hương cậu, nhưng cậu chưa từng coi đây là chốn đi về. Nơi thuộc về cậu là Diệu Hoang. :33

Nếu muốn, cậu hoàn toàn có thể tra ra thân phận thực sự của Sơn Hà ngoài đời, nhưng chẳng đáng để mạo hiểm lộ bản thân dưới sự giám sát của chủ não chỉ vì một người xa lạ vừa quen.

Vài ngày trôi qua yên bình, cha ruột của nguyên chủ thông báo thời gian tổ chức hôn lễ giữa nguyên chủ và Hill Perth — là thông báo, không phải bàn bạc. Cậu không hề có quyền từ chối.

Nhìn theo bóng lưng cha rời đi, trong mắt Kỳ Quang thoáng hiện lên vẻ giễu cợt.

Lão cha cặn bã kia ức hiếp con ruột là điều tất yếu, đã là cha mình thì phải chịu đựng. Nhưng người đàn ông này không phải cha cậu, sao dám ra lệnh cho cậu?

"Nghe nói người tình bên ngoài của Hill Perth nhiều đến mức đếm không xuể. Sau này cậu gả qua đó phải rộng lượng một chút, đừng có chưa đầy một năm đã bị tức chết." — Giọng mỉa mai của Úc Phỉ Nhĩ vang lên.

Trước đây, Úc Phỉ Nhĩ luôn bắt nạt nguyên chủ. Nguyên chủ Úc Di mỗi lần bị bắt nạt đều im lặng chịu đựng, vô cùng nhu nhược. Nhưng Thất ca của chúng ta là kẻ nóng tính và tàn nhẫn.

"Cô thương hại tôi?" — Bạch Kỳ Quang cười nhạo lại.

"Tôi đi lấy chồng ít ra còn là cưới Hill Perth, còn cô? Dù có bám lấy chắc gì Hoàng tử Byrd Fervo đã thèm liếc mắt — đồ Beta."

Bạch Kỳ Quang nhấn mạnh từ "Beta", rồi giẫm mạnh lên nỗi đau của Úc Phỉ Nhĩ.

"Úc Di cậu...!"

Thấy cô ta giơ tay định đánh, Bạch Kỳ Quang nhíu mày, gằn giọng quát lớn: "Cô dám đánh thử xem!? Tôi là Omega đấy, cô dám động vào tôi là tôi kiện cô!"

Bạch Kỳ Quang khiến mặt Úc Phỉ Nhĩ xanh lè vì tức, cậu ngạo nghễ đứng dậy, quay đầu sải bước lên lầu như một con gà trống vừa chiến thắng, diễn tròn vai một Omega chảnh chọe, ngang ngược đến mức hoàn hảo.

Lên đến tầng trên, Bạch Kỳ Quang đứng trên bậc thềm nhìn xuống Úc Phỉ Nhĩ:

"Cô tức giận sao?"

"Tức giận là đúng rồi."

"Không hiểu à?"

"Ha, tôi đang khinh thường cô, cười nhạo cô, lợi dụng việc cô không dám đánh tôi để ức hiếp cô."

"Rộng lượng chút đi, đừng vì vài lời của tôi mà tức đến phát điên."

"Đồ Beta!"

"...." Úc Phỉ Nhĩ cứng họng.

Bạch Kỳ Quang quay về phòng.

Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, một tiếng gào thét vang vọng từ dưới lầu: "Úc Di ——!!"

Thỏa mãn.

Bạch Kỳ Quang thở dài đầy hài lòng.

Khi trở về phòng, Bạch Kỳ Quang nhận được một tin nhắn từ Hill Perth, là một bài thơ tình mập mờ, sến đến mức khiến cho một người thô lỗ như Thất ca cũng nổi hết da gà.

Những bài thơ tình mỗi ngày một bài của Perth đã sớm khiến Bạch Kỳ Quang cảm thấy tê liệt, không chút do dự mà xóa đi, không thèm để ý.

Ngồi phịch xuống ghế, nhàm chán xoay vòng vòng, Bạch Kỳ Quang bắt đầu suy nghĩ về chuyện kết hôn với Perth.

Kết hôn là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, cho dù chỉ là đóng kịch đi nữa cũng không được. Thân xác của cậu ở Diệu Hoang là một tu sĩ chân chính, người tu hành thì kỵ nhất là tạo nghiệp nhân quả.

Cậu cần phải tính toán cách để phá hỏng chuyện này.

Việc tẩy thể chỉ còn một lần cuối cùng, thân thể này từ một kẻ yếu đuối gió thổi là ngã, giờ đây đã sánh ngang với Alpha bình thường. Đợi sau lần tẩy thể cuối cùng, cộng thêm hồn thể và pháp bảo trong không gian hỗ trợ, thì việc ngang dọc ở hành tinh Karan cũng chẳng phải là vấn đề.

Cùng lúc tẩy thể, cậu cũng cần nâng cấp hệ thống.

Dù sao cũng đã cách thời đại này hơn hai trăm năm, không cập nhật thì chắc chắn không theo kịp dữ liệu lớn trên tinh võng hiện nay.

Cậu có thể cố gắng tránh sự giám sát của chủ não, nhưng để phòng bất trắc, việc nâng cấp tuyệt đối không thể thực hiện tại nhà. Như vậy, dù có bị chủ não bắt được thì cũng không định vị trực tiếp đến nhà họ Úc.

Sau khi lên kế hoạch, Kỳ Quang bắt đầu hành động.

Vào buổi chiều, cậu lén tránh mặt mẹ của nguyên chủ là Gona và lũ người máy, lặng lẽ rời khỏi nhà, khởi động phi hành khí rời xa nhà họ Úc.

Ra khỏi nhà họ Úc, Bạch Kỳ Quang chọn đại một hướng, bay liền mấy trăm km, cuối cùng dừng lại ở một khu vực thu hồi kim loại hoang vắng, bắt đầu kế hoạch nâng cấp hệ thống.

Bạch Kỳ Quang ngồi trên đống rác kim loại chất cao như núi, hai tay di chuyển nhanh như bay trên màn hình toàn tức, những dữ liệu dày đặc lóe lên gần như chỉ còn lại tàn ảnh.

"Đã xâm nhập vào hệ thống tinh võng, có cần sao lưu dữ liệu tinh võng không?" — Một giọng nói kim loại lạnh lùng vang lên.

"Có." Bạch Kỳ Quang trả lời.

"Sao lưu thành công."

"Có cần nhập dữ liệu không?"

"Có." Bạch Kỳ Quang xác nhận.

"Nhập dữ liệu thành công."

"Có cần nâng cấp không?"

"Có." — Kỳ Quang xác nhận.

"Bắt đầu nâng cấp."

"1%, 2%, 3%..."

Nhìn thanh tiến trình nâng cấp trên màn hình toàn tức chậm rãi nhích từng chút, Bạch Kỳ Quang không hề sốt ruột, toàn bộ hệ thống dữ liệu của tinh võng, tốc độ dĩ nhiên không thể nhanh được.

Trong lúc hệ thống đang nâng cấp, cậu tiếp tục thao tác ở một giao diện khác, liên tục thay đổi thiết lập hệ thống phòng hộ nhằm che giấu sự giám sát của chủ não.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trời đã dần tối, ánh trăng xanh phủ lên khắp mặt đất.

Hiện nay mặt trăng và mặt trời trên bầu trời hành tinh Karan đã không còn là những thiên thể nguyên bản từ thời cổ đại Trái Đất, nhưng con người vẫn gọi chúng là mặt trăng và mặt trời, như một cách để tưởng niệm quá khứ.

Trong lúc Bạch Kỳ Quang đang chăm chú nâng cấp hệ thống thì từ nơi cậu không thể thấy được, cũng có một đôi mắt đang âm thầm quan sát cậu.

Một thanh niên gầy gò ngồi xếp bằng ở nơi cao, dưới ánh trăng xanh dương tạo cảm giác thần thánh không thể xâm phạm, khiến người đang nhìn cậu thất thần.

"Omega bé nhỏ..."

"95%"

"96%"

"97%..."

Không gian chủ não liên bang.

"Ong ——"

Tiếng báo động vang lên.

"Phát hiện dữ liệu bất thường, đang kiểm tra xem có phải virus xâm nhập."

Giọng nói kim loại cứng nhắc của chủ não vang lên.

"Đang tìm kiếm."

"Đang định vị."

"Định vị thất bại."

"Dữ liệu bất thường đã biến mất."

"Đang kiểm tra lại ——"

"Ghi nhận sai lệch dữ liệu."

...

Quân bộ.

Mặc quân phục đen của quân bộ, Mật Hoài Sơn ngồi sau bàn làm việc, màn hình toàn tức trước mặt đang phát một đoạn video chiến đấu của cơ giáp. Hắn đã xem đi xem lại đoạn này không biết bao nhiêu lần, lông mày nhíu chặt.

"Lão đại, tài liệu anh yêu cầu tôi đã gửi từ sáng rồi, anh xem xong rồi phản hồi một câu đi chứ." — Một trung úy gõ cửa bước vào.

"Để tối xem." — Mật Hoài Sơn trả lời.

Thấy Mật Hoài Sơn chăm chú xem như vậy, trung úy Vệ Án tò mò rướn cổ nhìn sang.

Mật Hoài Sơn ngẩng đầu nhìn cậu ta, Vệ Án vội vàng thu lại động tác, đứng nghiêm.

"Cậu xem thử đi." Mật Hoài Sơn xoay màn hình về phía hắn.

Được cho phép, Vệ Án nhìn vào video, trong đó là hai cơ giáp đang tiêu diệt bầy trùng tộc trong khu mô phỏng thế giới toàn tức của tinh võng.

Sơn Hà?

Hắc Thất?

"Lão đại, tên Beta đó thách đấu anh à? Quá ngông cuồng rồi."

"Là tôi thách đấu cậu ta." Mật Hoài Sơn nói.

Vệ Án: "..."

Không dám nói gì nữa, tiếp tục xem.

Xem được một nửa.

"Lão đại, anh không phạm lỗi gì thì tôi không bất ngờ, nhưng cậu ta cũng không mắc lỗi gì luôn."

Xem đến đoạn kết.

"Cái cơ giáp cậu ta dùng là loại thuê bình thường, trong điều kiện chênh lệch trang bị như vậy mà chỉ thua 25 đơn vị, điều đó tôi cũng khó mà làm được." Vệ Án nhận xét một cách khách quan.

"Còn nhìn ra điều gì khác không?" Mật Hoài Sơn hỏi.

Vệ Án ngẩn người, nghiêm túc nhớ lại một lần nữa rồi có chút mơ hồ. Những gì hắn nhìn thấy đều đã nói ra rồi, chẳng lẽ còn bỏ sót điều gì sao?

"Hay là... để tôi xem lại lần nữa?"

Mật Hoài Sơn không để ý tới hắn, tắt màn hình toàn tức rồi dựa lưng vào ghế, xoa trán mở tư liệu mà Vệ Án gửi đến.

"Ra ngoài đi, lát nữa tôi sẽ phản hồi cho hắn."

Bị nói nửa vời khiến Vệ Án khó chịu, không vui nói: "Lão đại, rốt cuộc anh nhìn ra cái gì vậy?"

Mật Hoài Sơn im lặng một lúc, ánh mắt rời khỏi tư liệu, nhìn thẳng vào Vệ Án.

"Bình thường ăn nhiều quá đến nỗi dưỡng chất che cả mắt rồi à?"

Vệ Án: "..."

Cái bộ dạng ngốc nghếch của bạn thân khiến Mật Hoài Sơn cũng hơi bất lực.

"Cậu ta không dùng toàn lực."

Vệ Án ngây ra một chút, giây tiếp theo liền biến sắc.

"Cậu ta... hắn giữ sức à!?"

"Cơ giáp thuê loại rẻ tiền, trang bị kém chất lượng."

"Một Beta, đối đầu với anh là một Alpha, vậy mà còn không dùng toàn lực, lại còn giữ trận đấu ở mức chênh lệch 25!?"

"Anh đang đùa đấy à!?"

"Tôi chưa từng đùa bao giờ." Mật Hoài Sơn đáp với giọng nhạt.

"..." Vệ Án kinh ngạc đến há hốc mồm, không thốt nên lời.

"Chỉ là chiến trường mô phỏng thôi." Mật Hoài Sơn nhắc nhở.

Chiến trường mô phỏng trong thế giới ảo vẫn rất khác so với chiến trường thực sự. Quân đội có không ít người từng vô địch trong khu vực mô phỏng, nhưng khi bước vào chiến trường thật thì lập tức bị loại, vì thế thành tích trong thế giới ảo không đại diện cho tất cả.

"Cũng đúng ha..."

"Dù sao cũng là ảo, sao so được với chiến trường thật."

"Nhưng dù gì thì cũng giỏi hơn cậu." Mật Hoài Sơn lạnh lùng công kích.

Vệ Án lập tức xụ mặt, muốn khóc mà không ra nước mắt.

Đúng là thế, dù là thế giới ảo thì hắn cũng chưa từng giành được tí lợi thế nào khi đấu với Mật Hoài Sơn. Hắn và người tên Hắc Thất kia đều là Beta, mà sao chênh lệch lại lớn vậy chứ?

Sau khi nâng cấp hệ thống xong, Bạch Kỳ Quang cảm thấy tỉnh táo và tự tin hơn hẳn, ngay cả lúc quay lại nhà họ Úc "đợi gả" tâm trạng cũng không còn tệ như trước.

Trong khoảng thời gian ở nhà họ Úc chờ ngày cưới, Hill Perth từng đến một lần, nhưng bị Bạch Kỳ Quang từ chối không cho vào, cậu lười gặp mặt hắn.

Tính cách Perth khá tốt, biết bao dung, trong tình yêu giống như cái điều hòa trung tâm, nhưng làm bạn bè thì cũng là người đáng kết giao. Vấn đề là cậu và Perth không thể nào làm bạn.

Cuộc hôn nhân lợi ích giữa hắn và nguyên chủ ngay từ đầu đã khiến hai người đứng ở thế đối lập.

Bạch Kỳ Quang từ chối việc công nhận chính thức với Perth, một khi đã công nhận thì cuộc hôn nhân này sẽ có hiệu lực pháp luật. Vì vậy cậu đã đẩy việc công nhận đó sang sau lễ cưới, nếu không thì không cưới nữa.

Thái độ cứng rắn hiếm thấy của Bạch Kỳ Quang khiến Perth không biết làm sao, đành phải đồng ý.

Trong Tinh võng.

Bạch Kỳ Quang và Mật Hoài Sơn rời khỏi khu vực chiến đấu bằng cơ giáp, ngồi phịch xuống ghế nghỉ ngơi thở một hơi dài.

Trong những ngày trốn tránh Perth, Kỳ Quang gần như ngâm mình trong Tinh Võng, thời gian ở bên Mật Hoài Sơn vì thế mà tăng lên không ít.

Hai người thỉnh thoảng hẹn nhau một trận, khi thì PK, lúc lại tổ đội thi đấu.

Ở lâu thì hiểu nhau nhiều hơn, Kỳ Quang cũng dần có thiện cảm với Mật Hoài Sơn.

Cậu tuy không thích quân nhân của Liên bang, nhưng cũng không phải cứ thấy là đánh đồng. Mật Hoài Sơn tuy ít nói, tính cách ngay thẳng không dễ gây thiện cảm, nhưng là người tốt, không giả tạo, rất có nghĩa khí, ở cùng nhau rất thoải mái.

Mà Mật Hoài Sơn cũng ngày càng đánh giá cao Kỳ Quang.

Người này thông minh nhưng không khôn lỏi, lý luận lẫn năng lực chiến đấu đều mạnh, bất kể mình nói đến khía cạnh nào hắn cũng có cái nhìn độc đáo, cả hai rất hợp nhau.

"Hôm nào tôi cho người chế tạo cho cậu một bộ cơ giáp riêng." Mật Hoài Sơn mở lời.

"Thời gian tới tôi sẽ không lên mạng nữa." Bạch Kỳ Quang đáp.

"Có chuyện gì xảy ra à?" Mật Hoài Sơn hỏi.

"Cưới vợ."

"..." Mật Hoài Sơn ngẩn ra một chút, sau đó bình thản gật đầu, "Chúc mừng."

Thấy Mật Hoài Sơn mặt mày nghiêm túc, Bạch Kỳ Quang bật cười, rồi nghiêm túc nói tiếp: "Có chút rắc rối nhỏ, chắc phải bận một thời gian không rảnh."

Nhìn vẻ mặt thảnh thơi của Kỳ Quang thì không giống như đang gặp phải rắc rối lớn, nhưng...

Mật Hoài Sơn đưa số quang não thật của mình cho cậu: "Nếu gặp chuyện phiền phức có thể tìm tôi."

Ngừng một lát lại bổ sung: "Ngoại trừ việc vi phạm pháp luật."

Bạch Kỳ Quang nhìn dãy số mà Mật Hoài Sơn đưa, đọc thầm một lần rồi nhớ kỹ.

Cho dù có vi phạm luật pháp hay không, cậu cũng không định thật sự tìm Mật Hoài Sơn ngoài đời nhờ giúp đỡ.

Trong Tinh Võng, hai người quý trọng nhau, tôn trọng nhau. Nhưng ngoài đời, Kỳ Quang thật sự không tin tưởng hắn ta cho lắm, hơn nữa từ trước đến giờ cậu luôn tránh xa quân đội Liên bang.

Còn nữa, cậu sợ dọa hắn ta. Thân thể của Úc Di là một Omega. Nếu Sơn Hà mà biết mỗi ngày người mình đấu cùng là một Omega thì chắc chắn sẽ bị dọa cho lên cơn đau tim.

Cậu cũng không ngại tiếp tục làm bạn trên mạng với Mật Hoài Sơn, nhưng nếu kế hoạch của cậu thành công, lần gặp tiếp theo e rằng mình đã không còn là Úc Di nữa.

"Sơn Hà." Bạch Kỳ Quang gọi hắn một tiếng, "Anh là quân nhân à?"

"...Phải." Mật Hoài Sơn trả lời, rồi ngược lại hỏi, "Còn cậu?"

"Kẻ xấu."

"Một kẻ xấu không thể cứu vãn được."

Sau khi nghỉ ngơi đủ, Bạch Kỳ Quang đứng dậy, vươn vai giãn gân cốt.

"Đánh thêm một trận nữa nhé? Sau này chắc sẽ không còn cơ hội."

Mật Hoài Sơn nhìn cậu một cái, không để ý đến câu nói trước đó, đứng dậy cùng cậu, xem như đồng ý.

"Cũng đâu phải không quay lại."

Bạch Kỳ Quang chỉ cười không đáp, cùng Mật Hoài Sơn bước vào khu vực chiến đấu.

"Đánh 1v1 cơ giáp hay là chế độ trùng tộc?"

"Cơ giáp."

"Cơ giáp của tôi là đồ thuê, trang bị không tốt."

"Tôi cũng dùng đồ thuê, rất công bằng."

Bình Luận (0)
Comment