Sau khi tiêm thuốc, Bạch Kỳ Quang không rõ đã ngủ mấy ngày. Khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang ở trong một căn phòng bài trí tuy giản dị nhưng vô cùng xa hoa.
Bạch Kỳ Quang gắng sức ngồi dậy với thân thể mệt mỏi yếu ớt, ánh mắt lướt qua căn phòng mờ tối một lượt, không khỏi khẽ nhíu mày.
Chờ đầu óc tỉnh táo hơn, Bạch Kỳ Quang mới bắt đầu nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.
Trang viên nhà Hill bị tấn công vũ trang, trong lúc hỗn loạn có một người đàn ông xuất hiện chặn đường cậu, vậy nên... cậu bị bắt cóc?
Căn phòng cậu đang ở không giống bệnh viện, quang não cũng bị tháo bỏ. Cậu cố gắng sử dụng cơ sở dữ liệu của bản thân để kiểm tra, nhưng vừa tập trung tinh thần thì lập tức đau đầu.
Vì vậy, Bạch Kỳ Quang nhất thời không thể xác định mình bị bắt hay được người nhà họ Hill cứu.
Bạch Kỳ Quang nghỉ một lúc lâu vẫn không lấy lại được sức, cố lắm cũng chỉ miễn cưỡng xuống giường, nhưng đôi chân thì mềm nhũn không còn sức lực, cậu nghi ngờ đó là tác dụng của loại chất lỏng không rõ nguồn gốc do người đàn ông kia tiêm.
Bạch Kỳ Quang bước xuống, đi loanh quanh trong phòng, một tay chạm vào thanh kiếm treo trên tường.
Phân tích cho thấy đó là kiếm làm từ sừng của Kim Tê Thú.
Kim Tê Thú là loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng, hiện tại chỉ còn lại 23 con đã biết, được Liên bang liệt vào danh sách bảo vệ nghiêm ngặt, kẻ săn trộm bị xử tử hình ngay từ phiên tòa đầu tiên.
Trên bàn có một lọ lông chim màu sắc sặc sỡ để trang trí.
Lông này là từ loài chim đuôi dài Thải Phượng, thuộc động vật bảo vệ cấp một của Liên bang, cũng là vật phẩm cấm lưu hành.
Nhìn sang chiếc ghế, đệm ngồi làm từ da thú hoang.
Sàn nhà được khảm đá năng lượng cấp một.
Tấm thảm trải sàn là từ da thú, ghép liền không một vết nối.
...
Hầu như toàn là vật phẩm bị cấm, nếu bị bắt thì có bị xử bắn cả trăm lần cũng chưa đủ, chắc phải dùng súng máy bắn liên tục hai tiếng đồng hồ.
Bạch Kỳ Quang đã hiểu, chín phần mười là mình bị bọn khủng bố bắt cóc.
Dưới tác dụng của thuốc, Kỳ Quang đi không được bao xa đã mệt đến thở dốc, đành phải dừng lại nghỉ, vịn vào ghế rồi từ từ ngồi xuống sàn.
Trong mắt Bạch Kỳ Quang lóe lên ánh sáng quỷ dị.
Tuy bị bắt, nhưng cũng nhờ vậy mà thoát khỏi Hill Perth mà không phải mang tiếng xấu nào.
Tuy không biết mục đích bọn bắt cóc là gì, nhưng nhìn vào cách bố trí căn phòng thì chắc trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không giết cậu.
Kỳ Quang còn đang suy nghĩ thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ bước vào.
Hắn đi đến gần, nửa quỳ xuống trước mặt Bạch Kỳ Quang, đưa tay cợt nhả nâng cằm cậu như đang trêu mèo: "Tỉnh rồi à?"
Chỉ dựa vào vóc dáng và giọng nói, Bạch Kỳ Quang đã nhận ra hắn chính là tên chặn đường cậu hôm đó, sắc mặt lập tức lạnh xuống, lập tức giơ vuốt định cào vào mặt hắn.
Người đàn ông dễ dàng tránh được, rồi ôm Bạch Kỳ Quang đặt lại lên giường.
Bạch Kỳ Quang không phản kháng nữa, nhưng khi đã nằm lên giường liền tung chân đá mạnh về phía hạ bộ hắn.
Người đàn ông lập tức nhảy lùi ra xa.
"Hey! Cưng à, chiêu này quá đáng rồi đó nha!"
Cưng — à!?
Mạch máu bên thái dương Bạch Kỳ Quang nổi gân lên.
"Omega không được hung dữ quá, nếu không sẽ không ai thèm đâu." Người đàn ông nói như thật.
"Hôm triển lãm đáng ra nên phế anh luôn." Bạch Kỳ Quang nghiến răng nguyền rủa.
Người đàn ông trước mặt tuy trông rất manly, nhưng lời nói lại đầy dâm đãng, chính là tên khốn đã trêu ghẹo Kỳ Quang trong nhà vệ sinh hôm đó.
Hắn ngẩn người, sau đó bật cười.
"Cưng nhận ra tôi rồi? Chẳng lẽ cưng cũng nhớ tôi mãi không quên?"
Bạch Kỳ Quang kìm nén lửa giận, không thèm đôi co, dưới mái nhà người khác thì không thể quá kiêu căng.
"Anh là ai?"
"Nếu anh định lợi dụng tôi để tống tiền nhà họ Hill thì đừng phí công vô ích, bọn họ sẽ không quan tâm đến tôi đâu."
"Đừng sợ, một cái nhà Hill sao sánh được với giá trị của cưng. Dù cho gì cũng không đổi."
Người đàn ông tiến sát lại gần, cúi người mỉm cười.
"Giới thiệu bản thân chút nhé, tôi tên là Phỉ Duật."
"Nghề nghiệp: Kẻ săn kho báu liên tinh, cũng là nhân viên dọn rác."
"Nói rõ ràng chút." Bạch Kỳ Quang cắt lời.
"Cướp vũ trụ."
"..." Bạch Kỳ Quang im lặng.
Về đám cướp vũ trụ, Bạch Kỳ Quang có biết. Khi từng bị truy nã, cậu từng lẩn trốn với bọn họ một thời gian, ấn tượng không quá tệ.
"Anh bắt cóc tôi để làm gì?" Bạch Kỳ Quang hỏi.
Nếu không phải để uy hiếp nhà Hill, thì cậu thật sự không hiểu hắn muốn làm gì.
"Cướp thì cần lý do à? Thích thì cướp thôi. Cướp mà, chẳng bao giờ nói lý lẽ cả." Phỉ Duật trả lời thẳng thừng, ngang ngược khiến Bạch Kỳ Quang cạn lời.
Bạch Kỳ Quang không nói gì nữa.
Phỉ Duật chẳng theo quy tắc nào, khiến cậu mệt não.
"Ngươi không hỏi thêm gì sao?" Có vẻ Phỉ Duật rất thích nghe Kỳ Quang nói chuyện.
Bạch Kỳ Quang liếc hắn, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Thuốc giải."
Tình trạng yếu ớt hiện giờ nhất định là do trò quỷ của hắn.
"Hả?" Phỉ Duật làm ra vẻ "bé cưng không hiểu".
"..." Bạch Kỳ Quang im lặng.
"Cút" Đồ cá chết trương phềnh.
Tinh cầu Karan.
Vào ngày đại hôn của Hill Perth, sự kiện trang viên Hill bị tập kích đã gây chấn động toàn tinh cầu.
Trang viên Hill bị phá hủy, các khách mời bị thương vong nghiêm trọng, còn Hill Perth thì trọng thương, sống chết chưa rõ. Tất cả cư dân trên tinh cầu đều đang theo dõi sát sao diễn biến tiếp theo của sự việc.
Một tháng sau.
Bệnh viện.
Perth trong khoang y tế đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm và tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Cha Hill căng thẳng nhìn vào đứa con trai Alpha duy nhất của mình trong khoang, lòng quặn thắt.
Perth còn yếu ớt, nhìn các bác sĩ đi lại bên ngoài khoang, môi khẽ động đậy như đang nói gì đó.
"Liên bang đã thành lập tổ điều tra đặc biệt để điều tra vụ tấn công, Nguyên thủ cũng đã cử người đến thăm hỏi, hứa sẽ bắt được hung thủ, sẽ không để con bị thương oan uổng." Cha Hill an ủi Perth.
Perth nhíu mày.
Cha Hill cũng nhíu mày, quay sang bác sĩ hỏi: "Nó đang nói gì vậy?"
Bác sĩ tiến lên, mở hệ thống truyền âm, tăng âm lượng.
"Úc Di đâu?" Perth hỏi.
Cha Hill khựng lại.
"Trang viên bị phá hủy, có rất nhiều người chết, Úc Di... với tình hình lúc đó, khó mà sống sót."
Khi quân đội và cảnh sát đến nơi, họ chỉ cứu được một số ít người sống sót. Sau đó khi dọn dẹp hiện trường và tìm kiếm thi thể, không tìm thấy xác của Bạch Kỳ Quang. Nhưng không ai tin rằng cậu còn sống – họ đoán cậu đã bị nổ tan xác, rồi bị thiêu thành tro trong vụ cháy lớn.
"Em ấycòn sống." Perth lắc đầu yếu ớt.
"Em ấy bị người ta bắt đi, con thấy rồi."
Cha Hill sững sờ, điều đầu tiên nghĩ đến là có người đang muốn lợi dụng Úc Di để uy hiếp gia đình họ, nhằm trục lợi điều gì đó.
Trong lòng xoay chuyển trăm ngàn ý nghĩ, vẻ mặt của ông cũng trở nên khó đoán.
"Cha, em ấy là người con yêu, hãy cứu em ấy."
Cha Hill thu lại biểu cảm, dịu giọng trấn an: "Con cứ hợp tác điều trị với bác sĩ, còn chuyện của Úc Di, cha sẽ nghĩ cách."
Perth nhìn chằm chằm vào gương mặt cha một lúc lâu rồi từ từ nhắm mắt lại.
Cha con là người hiểu rõ nhau nhất – Perth không tin cha mình. Hắn biết một khi liên quan đến lợi ích, cha sẽ tuyệt đối không cứu Úc Di.
Nếu bọn người đó dùng Úc Di để uy hiếp gia tộc Hill, cha nhất định sẽ bỏ rơi em ấy.
Nhận thức đó khiến Perth cực kỳ lo lắng.
Quân đội.
Từ khoang trò chơi bước ra, Mật Hoài Sơn đi thẳng tới tủ lạnh lấy một lon dinh dưỡng uống hết, rồi quay trở lại ngồi ngoài phòng.
Vệ Án mang kế hoạch diễn tập vừa sửa đến thảo luận với Mật Hoài Sơn, nhân lúc Mục đang xem tài liệu liền không nhịn được buôn chuyện:
"Anh biết chuyện ở trang viên Hill chưa?"
"Ừm." Mật Hoài Sơn đáp một tiếng.
Vụ tấn công trang viên Hill khiến cả hành tinh náo loạn, Mật Hoài Sơn dù không điếc không mù đương nhiên cũng biết, chỉ là không nằm trong phạm vi trách nhiệm của hắn nên không quá quan tâm.
"Cái tên Hill Perth suốt ngày đi khắp nơi trêu ong ghẹo bướm, tình nhân thì đếm không xuể, tôi sống đến từng này tuổi còn chưa từng nắm tay Omega nào đây này." Vệ Án u oán than phiền, giọng đầy ghen tị.
"Nhưng hắn cũng đủ xui xẻo. Khó khăn lắm mới gặp được một Omega hợp độ tương thích cao định kết hôn, ai ngờ lại gặp phải chuyện như vậy."
"Omega chết rồi, hắn thì vào viện thoi thóp – anh nói xem, đây có tính là báo ứng không?"
Dù là cấp dưới của Mật Hoài Sơn, nhưng cả hai quen nhau từ nhỏ, cùng học chung trường rồi cùng vào quân đội. Tuy được phân về các bộ phận khác nhau, sau này khi Mật Hoài Sơn lập được chiến công hiển hách thăng chức từng bước thì lại điều Vệ Ánvề dưới trướng mình.
Trên bề mặt là quan hệ cấp trên - cấp dưới, nhưng sau lưng vẫn là bạn bè nên Mật Hoài Sơn cũng khá dung túng mấy lời buôn chuyện của hắn.
Nhưng những lời lải nhải của Vệ Án, Mật Hoài Sơn không để tâm, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới Hắc Thất.
Từ ngày Bạch Kỳ Quang nói có thể sẽ không lên mạng tinh hệ một thời gian, hắn chưa từng thấy cậu ấy nữa. Mấy lần đăng nhập vào thế giới ảo, avatar của Hắc Thất đều ở trạng thái đen.
Dù bản thân đã đưa mã số quang não cho cậu, nhưng ngoài đời thực thì Bạch Kỳ Quang cũng chưa từng liên hệ lại với hắn.
Mật Hoài Sơn nghi ngờ rằng Bạch Kỳ Quang đã gặp chuyện.
Về thân phận của cậu, hắn từng đoán rất nhiều lần, cũng từng nghĩ cậu là tội phạm, chỉ là chưa bao giờ xác nhận được.
Bạch Kỳ Quang điều khiển cơ giáp rất cừ, đôi khi hiểu biết về Trùng Tộc còn rõ hơn cả hắn.
Tính cách, quan điểm của cậu, không giống một quân nhân nên có, càng không giống người dễ bị các thế lực gia tộc điều khiển. Vậy nên...
...
"Kẻ xấu."
"Kẻ xấu đến mức không thể cứu vãn."
...
Lời của Bạch Kỳ Quang hôm ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Khi đó anh chỉ nghĩ cậu đùa, nhưng giờ nghĩ lại, có vẻ không hẳn chỉ là trò đùa.
Lúc đó anh hỏi cậu có chuyện gì không, và cậu trả lời rằng—
"Kết hôn."
"Có chút rắc rối nhỏ, chắc sẽ bận một thời gian, không thoát thân được."
...
Gần đây tinh cầu Karan không xảy ra chuyện lớn nào, ngoài vụ ở trang viên Hill.
Kết hôn?
Tấn công??
Chỉ là trùng hợp sao?
Mật Hoài Sơn nhíu mày, lòng trầm xuống.
Trên màn hình hologram, kế hoạch huấn luyện hiện ra nhưng Mật Hoài Sơn không còn tâm trí để xem tiếp, anh trầm giọng ngắt lời lải nhải của Vệ Án.
"Vệ Án, giúp tôi tra một người."
Vệ Án lập tức ngậm miệng, cuộc nói chuyện xoay quanh Hill Perth bị cắt đứt.
"Ai?"
"Tài khoản Tinh Võng: Hắc Thất."
Trong không gian vũ trụ.
Bạch Kỳ Quang đứng trước khung cửa sổ kim loại trong suốt khổng lồ, nhìn ngắm dải ngân hà lấp lánh bên ngoài, vẻ mặt điềm đạm.
Sau hơn một tháng Phỉ Duật bị Bạch Kỳ Quang lạnh nhạt, cuối cùng Phỉ Duật cũng đưa thuốc giải, Kỳ Quang đã có thể tự do hành động.
Phỉ Duật không sợ cậu bỏ trốn, mà Bạch Kỳ Quang cũng biết mình có muốn trốn cũng không thoát, vì hiện tại cậu đang ở trên một chiến hạm vũ trụ.
Bạch Kỳ Quang mãi không hiểu vì sao Phỉ Duật lại bắt cóc mình — đe dọa gia tộc Hill? Hay chỉ để làm nhục họ?
Mãi đến một ngày, khi một thủy thủ nhìn thấy cậu, buột miệng thốt lên: "Chào phu nhân hạm trưởng", Bạch Kỳ Quang mới sững người ra, cuối cùng hiểu rõ — cậu bị bắt cóc để... làm áp trại phu nhân.
Trong thời gian ở trên chiến hạm, Bạch Kỳ Quang cũng tìm hiểu được một số chuyện.
Ví dụ như chiến hạm cậu đang ở có tên là Trường Cổ, vô cùng nổi danh trong toàn thiên hà, thủy thủ đoàn là lũ cướp khét tiếng thuộc tổ chức Vong Linh.
Còn Phỉ Duật chính là hạm trưởng của Trường Cổ, thủ lĩnh của Vong Linh, và cũng là Vô Diện Nhân — tội phạm bị Liên bang truy nã đỏ với mức thưởng ba tỷ.
Hiểu được sự thật khiến đầu óc Bạch Kỳ Quang đau nhức.
Vừa thoát khỏi miệng cọp, lại rơi vào hang sói. Điều duy nhất có thể coi là tin tốt là Phỉ Duật tuy có ý đồ không tốt nhưng tạm thời chưa làm hại đến cậu.
Bạch Kỳ Quang thở dài, xoa trán, thầm nghĩ: Nếu là Bạch rác rưởi gặp phải hoàn cảnh của mình bây giờ, y sẽ làm gì?
Một lon bia lạnh bị dán lên mặt cậu khiến cậu giật mình lùi lại.
Phỉ Duật cười hì hì hỏi: "Uống chút không?"
Bạch Kỳ Quang cau mày: "Anh đang dụ một Omega uống rượu à?"
"Theo tôi biết thì cậu đã trưởng thành rồi." Phỉ Duật đáp. "Đã trưởng thành thì nên cai sữa đi thôi, không thì cả người toàn mùi sữa đấy, tuy tôi không thấy phiền."
Bạch Kỳ Quang tức giận giật lấy lon bia, bật nắp uống một ngụm lớn, "Anh mới là người đầy mùi sữa."
"Ngửi thử không?" Phỉ Duật mặt dày xích lại gần.
Bạch Kỳ Quang rút súng ra ngay tức khắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Phỉ Duật giơ hai tay ra hiệu đầu hàng: "Bình tĩnh, nếu cậu không muốn sau khi tôi chết bị đám người trên tàu ném ra ngoài cho thiên thạch nghiền nát thì đừng manh động."
"Cá béo, rốt cuộc anh thấy tôi tốt ở điểm nào?" Bạch Kỳ Quang hỏi.
"Cậu không mê vẻ ngoài của tôi, chính điểm đó khiến tôi mê cậu." Phỉ Duật cười.
Bạch Kỳ Quang: "..." Đúng là vô liêm sỉ.
Cậu cất súng.
Thấy nguy cơ qua đi, Phỉ Duật thử dịch lại gần Bạch Kỳ Quang, thấy cậu không phản ứng liền càng vui vẻ.
"Hill Perth là một Alpha da dẻ trắng trẻo, nhìn chẳng khác gì Omega, tinh thần lực cũng tầm thường, ngoài việc gia đình có tí tiền thì chẳng được tích sự gì. Cậu theo hắn ta chi bằng theo tôi."
"Theo tôi, người của tôi là của cậu, tiền của tôi là của cậu, cả tổ chức Vong Linh, cả cái Trường Cổ này đều là của cậu."
"Nhìn đi!" Phỉ Duật vung tay chỉ ra dải ngân hà ngoài kia.
"Mạo hiểm, tự do, còn tuyệt hơn bị trói buộc bởi những luật lệ cứng nhắc trên một hành tinh tồi tàn."
"Chỉ cần cậu gật đầu, cậu thích hệ sao nào, tôi sẽ giúp cậu chinh phục hệ sao đó."
"Tôi thích cái đầu chó trên cổ anh." Bạch Kỳ Quang một câu phá tan bài diễn thuyết đầy hùng hồn.
"..."
Một câu như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, dập tắt hết những bong bóng lãng mạn và luôn cả trái tim nóng bỏng của Phỉ Duật.
"Không cho đâu." Phỉ Duật buồn bã trả lời.
"Hừ." Bạch Kỳ Quang cười khẩy.
"Đàn ông đúng là..."
Uống nửa lon rượu, mặt Bạch Kỳ Quang bắt đầu ửng đỏ.
Lúc ở Diệu Hoang, cậu sống rất kỷ luật, hầu như không bao giờ uống rượu. Cơ thể hiện tại là của Úc Di — một Omega vừa mới trưởng thành, trước đây gần như không uống rượu, tửu lượng rất tệ.
"Say rồi à?" Phỉ Duật hỏi.
Bạch Kỳ Quang liếc mắt nhìn hắn, không biểu cảm đưa nốt nửa lon còn lại nhét vào tay Phỉ Duật.
"Có anh canh, sao tôi dám say?"
Phỉ Duật cười, không chê bai gì, nâng lon uống nốt.
Bạch Kỳ Quang sững lại, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, quay đầu đi, không muốn nhìn nữa.
Phỉ Duật luôn chú ý đến cậu, thấy vậy thì ánh mắt càng thêm ý cười, đầu lưỡi liếm nhẹ mép lon, trong mắt lóe lên tia thâm trầm.
Hai người thôi không đối đầu nữa, bầu không khí cũng dịu xuống.
Nhìn dải ngân hà ngoài kia, Bạch Kỳ Quang lại nhớ về quãng thời gian cùng Dư Trạch lang bạt trong vũ trụ.
Dư Trạch vì cậu mà chiến đấu không biết bao lần trong không gian, cuối cùng cũng chết giữa dải ngân hà này...
"Dư Trạch..."
Tâm trạng u ám, Bạch Kỳ Quang khẽ gọi một tiếng trong lòng.
"Đoàng —"
Tiếng động lớn làm hắn giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy Phỉ Duật vừa bóp bẹp lon bia trong tay.
Khi Bạch Kỳ Quang quay lại nhìn, Phỉ Duật lập tức thu lại ánh mắt âm u, thay bằng nụ cười thường ngày bất cần.
"Nhìn cục cưng đến ngẩn người, mạnh tay quá."
Bạch Kỳ Quang nhíu mày: "Miệng dẻo thật."
Bị mắng nhưng Phỉ Duật không giận, cười cười hỏi vu vơ: "Nãy giờ cậu nghĩ gì vậy?"
"..."
Bạch Kỳ Quang trầm mặc chốc lát, rồi dời mắt nhìn về phía xa xa ngoài tàu.
"Không có gì."
"...Chỉ là một cố nhân thôi."
Một cố nhân đã rời đi từ lâu, và sẽ không bao giờ quay lại nữa.