Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà

Chương 288

Bạch Kỳ Quang bị bệnh.

Mặc dù đã tôi luyện thân thể, nhưng bản chất cậu vẫn là một Omega, lớn lên trong nhà kính được chăm bẵm cẩn thận, làm sao chịu nổi cảnh lang bạt không thấy ánh mặt trời trong dải ngân hà suốt mấy tháng?

Cho dù không phải Omega, thì một Alpha chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mà ở lại trên phi thuyền trong nhiều tháng cũng sẽ xuất hiện phản ứng bài xích.

Trong phòng ngủ.

Kỳ Quang yếu ớt như một con chuột lang bị kẹp đuôi, nằm co rút trên giường, gương mặt tái nhợt, thở không ra hơi, chẳng còn chút sinh khí nào như ngày thường.

Bác sĩ sau khi kiểm tra đã tiêm cho cậu một mũi thuốc.

"Còn nghiêm trọng hơn hôm qua." Bác sĩ quay sang nói với Phỉ Duật.

"Những người chưa qua huấn luyện khi lần đầu lên phi thuyền đều sẽ có phản ứng bài xích, huống hồ cậu ấy chỉ là một Omega."

"Anh em Vong Linh chúng ta phần lớn chưa từng trải qua huấn luyện, toàn dựa vào tự mình chống chịu mà thích nghi, nhưng thể chất của Omega thì..."

"Ra ngoài đi." Phỉ Duật ngắt lời hắn, không muốn nghe tiếp.

Bác sĩ rời đi và đóng cửa lại.

Phỉ Duật ngồi xuống cạnh giường, cẩn thận lau đi giọt nước mắt sinh lý nơi khóe mắt Kỳ Quang do khó chịu mà trào ra.

"Là lỗi của tôi, tôi đã bỏ qua vấn đề phản ứng bài xích của phi thuyền."

Chóng mặt, khó thở, toàn bộ cơ quan như bị đè ép mạnh mẽ.

Trước đây dù Kỳ Quang từng chịu nhiều vết thương do tu luyện khi còn ở Diệu Hoang, nhưng cũng chưa bao giờ khó chịu đến mức này.

"Cha cặn bã..." Kỳ Quang rê.n rỉ thì thào.

Phỉ Duật nhíu mày, cúi người ôm lấy Kỳ Quang, giọng nói dịu dàng chưa từng có.

"Rất nhanh thôi, sẽ không đau nữa."

Phỉ Duật rời khỏi phòng, bước nhanh đến phòng điều khiển chính.

"Gần tọa độ hiện tại nhất là hành tinh nào?" Phỉ Duật hỏi.

Nghe câu hỏi, thuộc hạ mở bản đồ tuyến đường ra kiểm tra.

"Thuyền trưởng, là hành tinh Ngư Nhân."

"Chuẩn bị một chiếc phi thuyền, tôi và Quang Quang sẽ đến hành tinh Ngư Nhân. Mấy cậu điều khiển Trường Cổ tiếp tục hành trình theo tuyến ban đầu, giữ liên lạc với tôi."

Thông thường, cướp vũ trụ rất hiếm khi rời khỏi phi thuyền, đặc biệt là thuyền trưởng.

Vì có thể gặp phải nhiều tình huống bất ngờ, rắc rối nhất là đụng phải đồng nghiệp. Hải tặc nuốt chửng hải tặc là chuyện thường trong tinh hệ, nếu thuyền trưởng không có mặt khi gặp chuyện sẽ rất phiền toái.

Nhưng thành viên Vong Linh của chiến hạmTrường Cổ lại không sợ.

Vì Trường Cổ là chiến hạm mạnh nhất trong toàn tinh hệ.

Còn Vong Linh là nhóm hải tặc hung hãn nhất, bình thường gặp đồng nghiệp còn tránh không kịp chứ đâu thèm tìm kí.ch th.ích?

Thuyền trưởng của họ hay ra ngoài "nghỉ phép" vài ngày, họ đã quá quen rồi.

Thuộc hạ nhanh chóng chuẩn bị một phi thuyền và một số vũ khí, vật tư cho Phỉ Duật. Sau khi kiểm tra xong, Phỉ Duật ôm Kỳ Quang lên tàu nhỏ rời khỏi phi thuyền.

"Các người đoán xem, khi hạm trưởng trở về, liệu chiến hạm Trường Cổ của chúng ta có thêm một tiểu hạm trưởng không?" – Tên cướp một hỏi.

"Tôi thấy khó đó. Đừng thấy hạm trưởng bình thường oai phong với tụi mình, chứ trước Omega bé bỏng kia thì đúng là nhát như cáy." – Tên cướp hai đáp.

"Khó xử thật..." – Tên cướp ba thở dài.

Kỳ Quang xuất hiện phản ứng bài xích của phi thuyền, lơ mơ ngủ li bì mấy ngày, giữa chừng cũng tỉnh lại vài lần, mơ hồ thấy Phỉ Duật đang chăm sóc mình một cách tỉ mỉ.

Trước đây, ở mọi không gian thời gian, mỗi khi gặp nguy hiểm, cậu đều gọi Bạch Kỳ theo phản xạ, sức mạnh của Bạch Kỳ khiến cậu an tâm, ngoài Bạch Kỳ ra thì cậu chẳng để ai vào mắt.

Giờ Bạch Kỳ không còn, cậu vốn định làm kẻ cô độc một mình, không ngờ lại gặp phải Phỉ Duật – kẻ như một loại virus.

Sự chăm sóc của Phỉ Duật khiến ấn tượng xấu về hắn trong lòng Kỳ Quang có phần thay đổi, tuy nhiên——

Bản chất vẫn là một tên khốn!

Hành tinh Ngư Nhân là một hành tinh rất nhỏ, chỉ bằng 1/5 hành tinh Karan, trong đó 90% là nước.

Cư dân hành tinh này trông giống con người, nhưng da mọc vảy đủ màu, không có tóc và tai, có vây, giỏi ca múa và ngoại hình rất đẹp.

Đặc sản của hành tinh Ngư Nhân là ngọc trai, họ yêu hòa bình, các hành tinh khác nếu không quá tàn nhẫn thì thường không xâm lược nơi này.

Một là sợ bị các hành tinh khác khinh ghét vì bắt nạt kẻ yếu.

Hai là hành tinh quá nhỏ, toàn là nước, ít tài nguyên có thể khai thác, dù chiếm được cũng chẳng làm gì được nhiều.

Lâu dần, hành tinh Ngư Nhân trở thành chốn đào nguyên giữa tinh hệ, là điểm du lịch của các cư dân trong tinh hệ.

Nhà cửa của hành tinh Ngư Nhân được xây trên mặt nước.

Dưới là biển xanh óng ánh, trên là những ngôi nhà rực rỡ đầy vỏ sò và ngọc trai, trông rất lãng mạn.

Phỉ Duật và Kỳ Quang điều khiển phi thuyền hạ cánh xuống hành tinh Ngư Nhân, sau khi rời khỏi không gian và tiến vào tầng khí quyển, Kỳ Quang cảm thấy áp lực trong và ngoài cơ thể được giải tỏa rõ rệt, các phản ứng bài xích giảm đi nhiều.

Sau khi đến nơi, Phỉ Duật tìm một chỗ ở, thấy chủ nhà Ngư Nhân nhìn chằm chằm Kỳ Quang trong lòng mình, hắn mỉm cười thân thiện:

"Omega của tôi đấy, dễ thương không?"

Câu nói đầy ý khoe khoang.

Kỳ Quang, vừa tỉnh dậy sau khi vào khí quyển, mặt liền tối sầm.

"Tôi nghe thấy đấy."

Bị bắt quả tang chiếm tiện nghi, Phỉ Duật chẳng mấy để tâm, "Em ấy ngại thôi mà."

Chủ nhà Ngư Nhân mỉm cười thân thiện, sau khi ghi lại thông tin trên quang não của hai người, liền báo số phòng, không quên nhắc một câu "nhà có độ kín khí rất tốt".

Ý là không cần lo lắng pheromone phát tán ra ngoài.

"......" – Bạch Kỳ Quang.

Da mặt của con cá béo chết tiệt kia rốt cuộc là dày thế nào mới mọc ra được vậy?

Phỉ Duật ôm Kỳ Quang vào phòng, điều chỉnh cửa sổ để thấy rõ cảnh bên ngoài.

Biển và phố nối liền nhau, màu sắc rực rỡ, tươi sáng lãng mạn, mang đến cảm giác ấm áp và yên bình, là một nơi tuyệt vời để ngắm cảnh.

"Quang Quang, em..." – Phỉ Duật quay lại định nói gì đó với Kỳ Quang, nhưng thấy cậu đã ngủ gục trên giường.

Phỉ Duật hiểu ra tất cả.

Mặc dù đã rời khỏi không gian, phản ứng bài xích của Kỳ Quang đang dần biến mất, nhưng dù sao cũng đã bị bệnh mấy ngày, không thể lập tức hồi phục hoàn toàn được.

Có lẽ vì hình tượng thường ngày của Kỳ Quang quá mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến Phỉ Duật suýt quên mất cậu chỉ là một Omega.

Phỉ Duật bước tới cẩn thận đỡ Kỳ Quang nằm ngay ngắn lại, hầu hạ cậu một cách thoải mái dễ chịu.

Nhìn gương mặt tái nhợt của Kì Quang, Phỉ Duật vươn "ma trảo" nhẹ nhàng nhéo một cái, lẩm bẩm: "Vì em mà tôi đã dẫm cả mặt mũi mình xuống đất rồi, em thử thích tôi một chút thì có chết đâu?"

Kì Quang, dù nhắm mắt vẫn còn giữ được một phần tỉnh táo, im lặng: "..."

Không chết, nhưng rất phiền.

Tinh cầu Karan.

Gia tộc Hill.

Từ sau vụ tập kích hôm đó, đám người kia như bốc hơi khỏi nhân gian. Hill Perth mỏi mòn chờ đợi nhưng mãi vẫn không thấy tin tức nào từ bọn bắt cóc đòi tiền chuộc thông qua Bạch Kỳ Quang, điều này khiến anh càng thêm bất an.

Bọn bắt cóc đã bắt Bạch Kỳ Quang đi nhưng mãi không liên hệ với gia tộc Hill, chẳng lẽ là có mục đích khác?

Nếu thật sự có mục đích khác thì còn đỡ, nhưng nếu không...

Bạch Kỳ Quang là một Omega, bị một đám côn đồ hung ác bắt đi, vậy em ấy...

Perth vừa ra khỏi khoang y tế, thân thể còn chưa hồi phục hẳn đã lập tức treo thưởng hậu hĩnh để điều tra vụ việc hôm đó, gần đây mới có kết quả.

Đám người tập kích trang viên ngày hôm đó là cướp vũ trụ — tổ chức Vong Linh.

Kết quả điều tra khiến lòng Perth lạnh đi một nửa.

Vong Linh là tổ chức cướp vũ trụ lớn nhất hiện nay, tiếng xấu vang dội, tội ác tày trời, lại hành tung khó lường như bóng như ma, ngay cả quân đội các hành tinh cũng phải kiêng dè ba phần. Bạch Kỳ Quang bị chúng bắt đi, còn có cơ hội sống sót sao?

Cha Hill bước vào, vừa nhìn đã thấy Perth đang ngồi thất thần bên cửa sổ, bèn cất tiếng gọi: "Perth."

Perth hoàn hồn, quay đầu lại nhìn.

"Đang nhớ Bạch Kỳ Quang à?" – Cha Hill hỏi.

Perth không đáp.

Thấy vậy, cha của Hill nhíu mày: "Chuyện này đã liên lụy đến nhóm Vong Linh của chiến hạm Trường Cổ, ta đã bảo con ngừng điều tra rồi mà?"

"Cha, con là một Alpha, Omega của con đã bị bắt đi ngay trong lễ cưới." Perth nắm chặt nắm tay, mặt đầy vẻ phẫn uất.

"Dù thường ngày con có chơi bời thế nào, nhưng một khi đã kết hôn, cậu ấy chính là trách nhiệm của con..."

"Các con chưa được công nhận." – Cha Hill cắt lời.

"Về mặt pháp lý, hai đứa chưa phải là bạn đời."

"..." Perth câm nín.

Lời của cha không sai, nhưng... làm sao hắn có thể làm ngơ được?

"Không được điều tra thêm nữa." – Cha Hill đã dùng giọng cảnh cáo.

Perth không nói gì thêm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mật gia.

Mật Hoài Sơn xin nghỉ phép một ngày để về nhà.

Từ nhỏ cha mẹ đã mất trong một vụ tập kích, nên thường ngày Mật Hoài Sơn rất ít khi ở bên người thân, trong lòng cũng có cảm giác xa cách, ngoại trừ ông nội.

Khi còn nhỏ, nếu không nhờ có lão gia chủ của Mật gia che chở, có lẽ Mật Hoài Sơn cũng không thể sống đến giờ. Dù có sống sót thì cuộc đời cũng sẽ vô cùng gian khổ.

Phi thuyền hạ cánh tại nhà Mậc, ban đầu Mật Hoài Sơn còn vui vẻ vì sắp được gặp ông nội, nhưng một vị khách không mời lại khiến sắc mặt hắn sầm xuống.

Hoàng tử Byrd Fervo.

Byrd Fervo vừa từ cổng chính bước ra thì tình cờ chạm mặt Mật Hoài Sơn. Trái với khuôn mặt lạnh lùng của Hoài Sơn, Byrd Fervo mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi:

"Mật lão gia chủ bị bệnh, tôi đến thay mặt gia tộc Byrd thăm hỏi."

Byrd Fervo luôn tỏ ra ôn hòa, khiêm tốn, rất được lòng dân chúng. Gần như mọi người đều cho rằng hắn ta sẽ là vị lãnh đạo tiếp theo của Liên bang. Nhưng Mật Hoài Sơn lại rất không ưa hắn.

Là một quân nhân, tuy không mưu mẹo nhưng Hoài Sơn luôn cảm thấy Byrd Fervo quá giả tạo.

Không chỉ vậy—

Mật Hoài Sơn không chỉ không thích Byrd Fervo, mà còn bài xích cả gia tộc Byrd.

Chính quyền Liên bang hiện nay bề ngoài trông lộng lẫy, nhưng bên trong đã mục nát thối rữa. Người cầm quyền ích kỷ, quân đội và chính trị không làm tròn trách nhiệm, nếu tiếp tục mục ruỗng thế này, sớm muộn gì Liên bang cũng sẽ diệt vong.

Trong toàn bộ Liên bang, e rằng chỉ có Mật Hoài Sơn là dám "lật mặt" với Byrd Fervo.

Dù gia tộc Byrd nắm giữ quyền lực tối cao ở tinh cầu Kran, nhưng 80% lực lượng quân sự lại nằm trong tay gia tộc Mật. Hai gia tộc kìm hãm lẫn nhau, chỉ cần một bên có hành động, thế cân bằng sẽ lập tức tan vỡ.

Mật Hoài Sơn không muốn ở lại lâu với Byrd Fervo, liền bước thẳng vào trong.

Byrd Fervo cũng không tức giận, bình thản rời đi, khuôn mặt vẫn giữ vẻ hòa nhã, dễ tạo thiện cảm.

Mật Hoài Sơn vừa vào nhà liền thấy lão gia chủ của Mật gia, sắc mặt lạnh lùng vừa rồi cũng dịu đi đôi chút.

Lão gia chủ đang cúi đầu nghiên cứu trò cờ chiến lược vũ trụ, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn Mật Hoài Sơn:

"Con về rồi à?"

Mật Hoài Sơn khẽ đáp một tiếng.

Nhìn thấy bộ dạng chán đời của anh, ông nội hừ lạnh một tiếng.

"Gặp phải Byrd Fervo rồi à?"

"..." Mật Hoài Sơn.

"Lại bày ra bộ mặt lạnh lùng với người ta hả?" Mật Lão gia chủ lại hỏi.

"..." Mật Hoài Sơn.

"Ông nội, Byrd Fervo không phải người tốt."

"Lớn từng này rồi, còn dùng tiêu chuẩn người tốt hay xấu để đánh giá một người à?" Lão gia chủ nghiêm giọng.

"Tao bị bệnh, người ta đến thăm, bất kể là người tốt hay xấu thì đến là khách, cái tính tình thối nát này của mày sớm muộn gì cũng phải sửa đi."

Mật Hoài Sơn vừa bước vào đã bị mắng một trận, chỉ biết gãi đầu không dám cãi lại, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh ông nội.

"Cơ thể ông thấy đỡ hơn chút nào chưa?"

"Vẫn vậy thôi." Lão gia chủ không mấy quan tâm.

"Tao sống đến 237 tuổi rồi, cũng đủ lâu rồi."

"Lại bắt đầu nữa rồi đấy." Mật Hoài Sơn cau mày.

Lão gia chủ cười cười, biết Mật Hoài Sơn không thích nghe nên cũng không nói mấy lời tiêu cực nữa.

"Đột nhiên quay về, chắc là có việc nhờ ông?"

"Đừng có lừa tao, tao hiểu rõ mày, nói thẳng đi."

Mật Hoài Sơn im lặng một lát, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Cháu muốn mượn quyền truy cập của ông để kết nối thẳng với chủ não tra cứu một người."

"Quan trọng lắm à?" Lão gia chủ hỏi.

"Cũng khá quan trọng."

Lão gia chủ nhìn chăm chú vào bàn cờ một lúc, sau đó bật cười: "Chơi một ván, thắng thì tao cho mượn."

"... Được."

Mật Hoài Sơn học cờ từ ông nội, căn bản không có chút tự tin nào để thắng, nhưng vì muốn lấy được quyền truy cập, hắn đành cắn răng chơi.

Thua hết ván này đến ván khác, Mật Hoài Sơn bị ông nội "hành" suốt cả ngày.

Cho đến khi trời gần tối, lão gia chủ thấy tội nghiệp cháu trai mình quá mới mềm lòng, rõ ràng là cố tình nhường cho một ván, Mật Hoài Sơn mới thắng được.

Người từng có thể chiến đấu liên tục mấy ngày mấy đêm mà không mệt, lần này lại bị ông nội "hành" cho rã rời cả thể xác lẫn tinh thần.

Lão gia chủ thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh liền hừ một tiếng: "Vô dụng."

"..." Mật Hoài Sơn.

Ông là ông nội, cháu thì không chấp với ông.

Sau khi có được quyền truy cập, Mật Hoài Sơn lập tức tra cứu thiết bị cá nhân của Hắc Thất, và thông tin tìm được khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Úc Di.

Omega.

Mật Hoài Sơn sững người hồi lâu, sắc mặt dần trở nên nặng nề.

Úc Di, đối tượng kết hôn của Hill Perth, đã tử vong trong vụ đánh bom tại trang viên Hill.

Chuyện ở trang viên Hill quả nhiên có liên quan đến cậu ta!!

Bằng chứng rõ rành rành, nhưng Mật Hoài Sơn vẫn không nghĩ rằng Hắc Thất chính là Úc Di, hắn cho rằng Hắc Thất đã lợi dụng thiết bị cá nhân của Úc Di để vào tinh võng, là một trong những kẻ tấn công trang viên Hill hôm đó.

Không phải Mật Hoài Sơn tự lừa mình.

Mà là do hắn đã sống cùng Bạch Kỳ Quang một thời gian dài, sự mạnh mẽ của Bạch Kỳ Quang khiến hắn hoàn toàn không thể gắn cậu ấy với hình ảnh của một Omega.

Tinh cầu Ngư Nhân.

Sau ba bốn ngày dưỡng bệnh, Bạch Kỳ Quang đã hồi phục hoàn toàn, tinh thần sung mãn, ngay cả đánh nhau với Phỉ Duật cũng không thành vấn đề.

Thấy cậu lại vui vẻ hoạt bát như thường, không còn yếu ớt như sắp chết nữa, Phỉ Duật cuối cùng cũng yên tâm.

Chưa từng đến tinh cầu Ngư Nhân, Bạch Kỳ Quang hào hứng dạo quanh khu phố nổi trên mặt nước.

Ngọc trai của tinh cầu Ngư Nhân tuy không có linh lực nhưng rất đẹp, Bạch Kỳ Quang mua một ít cất vào không gian, định lúc trở về Diệu Hoang sẽ tặng cho Nhị Bạch chơi, đệ ấy vốn thích những thứ đẹp đẽ.

Bạch Kỳ Quang mải mê ngắm nghía, còn Phỉ Duật theo sát sau lưng, chuyên phụ trách trả tiền.

Mỗi khi có người nhìn qua, hắn đều khoe một cách tự hào: "Đây là Omega của tôi."

Mặt dày đến mức không thể chấp nhận nổi.

Dọc đường đi—

Có người chúc phúc, có người trêu chọc, có người mỉm cười thiện ý... Dưới ánh mắt của mọi người, Bạch Kỳ Quang đỏ bừng mặt đến mức không dám ngẩng lên.

Đến khi Phỉ Duật lại định giới thiệu thêm một lần nữa, Kỳ Quang đã kịp bịt miệng hắn lại.

"Anh mà nói nhảm nữa tôi đấm anh thật đấy!"

Phỉ Duật để cậu bịt miệng mình, không phản kháng, chỉ giơ tay ra hiệu.

Không nắm tay thì không ngậm miệng.

Kỳ Quang trừng mắt nhìn hắn, Phỉ Duật vô tội nhìn lại.

Một lúc sau...

Bạch Kỳ Quang chịu thua, mặt đen sì nắm lấy bàn tay thô ráp của Phỉ Duật, tiện tay cấu cho một cái thật mạnh.

Phỉ Duật chẳng hề để tâm đến cơn đau nơi bàn tay, chỉ vì khoảnh khắc Bạch Kỳ Quang nắm lấy tay mình, khóe mắt hắn liền cong lên cười rạng rỡ.

"Quang Quang của tôi thật tốt."

"... Dmm anh câm miệng lại cho tôi!!"

"Quang Quang ~"

"Im lặng!!!" Bạch Kỳ Quang gầm lên.

"Vânggg!" Phỉ Duật vui vẻ đáp lại, dù bị mắng vẫn cười như một thằng ngốc nặng 200 cân.

Bạch Kỳ Quang thật sự không còn gì để nói.

Đúng là nghiệt duyên... Sao mình lại bị tên này thích mới được chứ?!!

Bình Luận (0)
Comment