Lão Tổ Lại Đang Luân Hồi - Thanh Điểu Độ Tinh Hà

Chương 293

Mặc dù Mật Nguyên Thành thực sự chỉ đơn giản giới thiệu Kỳ Quang và Mật Hoài Sơn quen biết nhau, hoàn toàn không có chút âm mưu nào ẩn giấu, điều này khiến Kỳ Quang không cảm thấy phản cảm.

Ra khỏi phòng, Bạch Kỳ Quang nhìn quang cảnh bên dưới nơi khách khứa đông đúc, tiếng cụng ly rộn ràng, trong lòng bỗng hơi ngẩn ngơ, như thể vừa lĩnh ngộ được điều gì.

Mình là ai?

771?

Hắc Thất?

Bạch Kỳ Quang?

Cậu từng cùng Bạch Kỳ luân hồi mười mấy kiếp, ban đầu chỉ vì sống sót, vì báo thù.

Nhưng sau này, dưới ảnh hưởng của Bạch Kỳ, qua từng kiếp rèn luyện, thù hận vẫn còn đó nhưng đã không còn lấn át lý trí cậu nữa.

Cậu có thân thể con người, có người thân, bạn bè, có một mái nhà. Mục tiêu đời cậu bây giờ là sống tốt hơn, trân trọng hạnh phúc không dễ gì có được.

Tinh cầu Karan là nơi cậu sinh ra, vì Dư Trạch mà nơi này trở thành chấp niệm của cậu.

Cậu trở lại đây là để cho chính mình một lời giải thích, cũng là để tháo gỡ khúc mắc trong lòng.

Hai trăm năm với tu chân giả chỉ như cái chớp mắt, nhưng với người phàm lại là cả một đời dài. Karan vẫn còn đó, nhưng con người thì chẳng còn là những người xưa nữa.

Ban đầu, Kỳ Quang rất hoang mang, môi trường xa lạ khiến cậu không biết bắt đầu từ đâu.

Mật Nguyên Thành giống như một tia sáng chỉ đường, chứng minh rằng 771 từng thực sự tồn tại. Người xưa này đã phần nào xoa dịu tâm trạng hoang mang của Kỳ Quang.

Nhưng Mật Nguyên Thành đã già.

Ông giờ địa vị cao, mưu sâu kế giỏi, được người người kính trọng, không còn là cậu thiếu niên gầy gò năm xưa, vừa ồn ào vừa nhút nhát nữa.

Ký ức xưa cũ lần lượt hiện về như những thước phim đen trắng quay chậm trong đầu.

Một lúc lâu sau, Bạch Kỳ Quang thở dài một hơi, cậu đã nghĩ thông suốt.

Cậu là 771, nhưng 771 đã là quá khứ. 771 giống như một kiếp nạn, qua kiếp nạn ấy mới có Bạch Kỳ Quang của hiện tại.

Cậu vẫn ghét Liên bang, sẽ không tha thứ, bởi cậu nhỏ nhen, hay ghi thù.

Nhưng cậu sẽ không bị quá khứ trói buộc nữa, cậu sẽ nhìn tất cả với tư cách một người ngoài cuộc. Cậu đã là người tu tiên, sau này sẽ tiến vào Thần giới, con đường còn rất dài.

"Đúng là càng sống càng giống tên Bạch cặn bã kia thật."

Trở thành người mà bản thân từng ghét cay ghét đắng – đời người đúng là... haiz.

Bạch Kỳ Quang bật cười.

Cậu vươn vai, dùng cùi chỏ thúc vào ngực Phỉ Duật.

"Phỉ Duật, về mình ăn lẩu tiếp đi, vẫn chưa no."

Phỉ Duật dịu dàng gật đầu đồng ý.

Ngay khi Bạch Kỳ Quang chuẩn bị rời tiệc giữa chừng thì bỗng thấy một người quen – chị gái của nguyên chủ Úc Phỉ Nhĩ.

Úc Phỉ Nhĩ mặc lễ phục lộng lẫy, đang thẹn thùng trò chuyện với Byrd Fervo. Người phụ nữ từng kiêu căng ngạo mạn ấy, giờ đây trước mặt người mình thích lại ngoan ngoãn như mèo con.

Kỳ Quang nheo mắt, lặng lẽ bắn ra một tia hồn thể trúng vào khuỷu tay của Úc Phỉ Nhĩ. Cô lập tức đau quá buông tay, làm đổ cả ly rượu lên ngực mình.

Thấy Úc Phỉ Nhĩ mặt đỏ bừng, lúng túng xin lỗi Fervo rồi bỏ đi, Bạch Kỳ Quang không kìm được cong môi cười.

"Đợi tôi chút." Nói xong, Kỳ Quang liền đi theo hướng Úc Phỉ Nhĩ rời khỏi.

Nhìn dáng đi nhỏ nhún đầy đắc ý của Kỳ Quang, Phỉ Duật không nhịn được cười.

"Đúng là xấu tính thật."

Xấu đến mức khiến tim hắn cũng vì người này mà run rẩy.

Úc Phỉ Nhĩ đi theo robot đến một phòng nghỉ dành cho khách.

Bị mất mặt trước người mình thích khiến cô tức tối vô cùng, giận dữ đá vào tường để trút giận, hoảng loạn tưởng tượng rằng sau này điện hạ Byrd sẽ cực kỳ ghét bỏ mình.

Trút giận xong, cô vừa suy nghĩ cách cứu vớt hình tượng, vừa bắt đầu thay bộ đồ bẩn.

Nhưng vừa kéo khóa váy xuống thì một mảnh vải từ trần nhà rơi xuống trùm kín đầu cô.

"Á..."

Tiếng hét chưa kịp thoát ra thì nắm đấm và cú đá như mưa đã giáng xuống.

Bạch Kỳ Quang ra tay đánh Úc Phỉ Nhĩ một trận tơi tả, sau đó còn đạp cô xuống đất, không cho bỏ chạy.

"Sau khi Úc Di mất tích, nhà họ Úc chỉ lo đòi tiền bồi thường từ nhà Hill, dường như chẳng có ý định đi tìm người."

"Úc Di chết rồi!!"

Úc Phỉ Nhĩ dù sao cũng là Beta, thể chất mạnh hơn Omega nhiều, không giống Bekasha bị vài cú đã thoi thóp.

Bạch Kỳ Quang đấm thẳng vào mặt Úc Phỉ Nhĩ.

"Úc Di chết rồi mày vui lắm hả?"

"Đây là nhà họ Mật, mày dám gây sự ở đây..." Úc Phỉ Nhĩ chưa kịp buông lời đe dọa thì lại bị đánh thêm trận nữa.

"Úc Di là Omega còn mày là Beta, mày ghen ghét, thù hằn nó, hận không thể nó chết quách đi."

"Năm đó Úc Di phát tình trong sòng bạc, chính mày đã thuê người dụ nó vào sòng bạc, để nó thấy Hill Perth đang tình tứ với kẻ khác. Khi nó bị sốc, lại có người đưa rượu pha thuốc cho nó uống. Mày muốn đẩy nó xuống vực thẳm không lối thoát."

"Mày vu khống!" Những lời buộc tội của Kỳ Quang khiến Úc Phỉ Nhĩ vùng vẫy dữ dội.

"Mày là ai? Ai sai mày đến bôi nhọ tao?"

"Úc Di chết rồi, người chết không thể làm chứng, mày còn sợ gì nữa?" Kỳ Quang hỏi.

"Không phải tao!!" Úc Phỉ Nhĩ cố chấp phản bác.

"Đúng là tao ghét nó, ước gì nó chết. Nhưng nó là Omega, dù tao ghét cũng không đến mức vì nó mà phạm tội! Thà đối mặt với kẻ mình ghét còn hơn là ngồi tù!"

Bạch Kỳ Quang im lặng một lát.

Úc Phỉ Nhĩ tuy không thông minh nhưng cũng kiểu "phó mặc đời".

Kỳ Quang nhìn cô rất lâu, không giống đang nói dối.

Nhưng ID trên Tinh Võng tra ra đúng là của cô – có người hãm hại cô ư? Tại sao?

Bạch Kỳ Quang tạm thời chưa nghĩ ra manh mối, nhưng biết mình ở lại quá lâu sẽ dễ bị phát hiện nên đấm cho Úc Phỉ Nhĩ bất tỉnh rồi nhanh chóng rút lui.

Nhưng sau khi Kỳ Quang rời đi, một người từ phòng bên cạnh bước ra – là Perth.

Hắn liếc nhìn Úc Phỉ Nhĩ thảm hại trong phòng, rồi quay sang hướng mà Kỳ Quang đã đi, trong mắt đầy suy tư.

Bạch Kỳ Quang và Phỉ Duật trở về chỗ ở, hai người cùng nổi lẩu ăn thêm.

Món ăn trong tiệc sinh nhật của Mật Nguyên Thành không ngon, không khí cũng tệ, khiến Bạch Kỳ Quang chẳng thấy ngon miệng chút nào.

Vừa khuấy nước chấm trong bát, Kỳ Quang vừa nghĩ đến lời của Úc Phỉ Nhĩ.

Nếu không phải Úc Phỉ Nhĩ làm, thì là ai?

Bekasha?

Nếu là Bekasha, vì ghen tị mà thuê người hại người thì anh còn tin được. Nhưng vu oan cho Úc Phỉ Nhĩ... nghe không giống cô ta sẽ làm chuyện đó.

"Há miệng ra." Phỉ Duật đưa một miếng thịt đút cho Kỳ Quang, Kỳ Quang đang thất thần liền ngoan ngoãn há miệng.

Nhai hai cái, cậu còn đánh giá một câu: "Mặn quá."

"Để tôi thêm ít nước nữa."

Một con cá ngoan ngoãn, đảm đang và hết lòng cưng chiều chồng.

"Có rượu không?"

"Có."

Có đôi khi, khi đã quen rồi thì mọi thứ trở nên tự nhiên.

Do đang nghĩ đến chuyện khác, Kỳ Quang không kiểm soát được lượng rượu, tham ăn uống hơi nhiều, rất nhanh đã ngà ngà say rồi gục xuống.

Nhìn người nào đó mềm nhũn như bột nhão, Phỉ Duật bất đắc dĩ, phạt nhẹ bằng cách nhéo má cậu một cái.

"Thật coi tôi là quân tử à?"

"Tôi là đạo tặc, là tên đạo tặc xấu xa không có giới hạn."

Phỉ Duật gọi vài tiếng xác nhận Kỳ Quang thật sự ngủ rồi mới đứng dậy bế cậu lên.

"Tôi làm không ít chuyện xấu, người tìm tôi báo thù cũng nhiều, vậy mà vẫn sống tốt đến giờ."

"Chắc là ông trời nhìn không vừa mắt nên mới phái em - đồ tai họa này đến dạy dỗ tôi, em chính là quả báo của tôi."

Phỉ Duật thở dài rồi ôm Kỳ Quang về giường, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn hiếm có của cậu, trong lòng không khỏi tim đập loạn.

Bốn bề không có ai, mà Kỳ Quang lại đang say, Phỉ Duật lấy hết dũng khí ghé lại hôn nhẹ lên môi cậu.

Thơm quá đi!

Sợ đánh thức Kỳ Quang nên Phỉ Duật không dám làm gì quá đáng, sau khi "ăn vụng" được một cái thì không dám được một tấc tiến một thước mà chuẩn bị rút lui. Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị ngồi dậy thì Kỳ Quang trên giường đột nhiên lật người, đè lên tay hắn.

Phỉ Duật lảo đảo nhào tới, may mà kịp chống tay giữ thăng bằng nên không đè trúng Kỳ Quang.

Hắn cứng người sững lại một lúc lâu, xác nhận Kỳ Quang vẫn chưa tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi đang cố rút tay ra để đứng dậy lần nữa, Phỉ Duật chạm vào một vật cứng trong túi bên hông của Kỳ Quang, khựng lại rồi với tay vào định lấy ra, sợ làm cậu nằm không thoải mái.

Vật vừa rút ra, Phỉ Duật sững sờ tại chỗ.

Đó là một viên đá màu vàng kim trông giống pha lê – có thể Phỉ Duật không nhận ra, nhưng đó chính là tinh hạch, viên tinh hạch tang thi mà Kỳ Quang đã tự tay mổ đầu Lâm Cẩn Diệp lấy ra.

Phỉ Duật nhìn chằm chằm viên tinh hạch, thoáng thất thần rất lâu không thể hoàn hồn.

Bỗng nhiên, một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn đang giữ viên tinh hạch, làm anh giật nảy người, ngẩng đầu chạm ngay ánh mắt đen sâu thẳm của Kỳ Quang.

"Tôi..." Phỉ Duật ho nhẹ một tiếng để làm dịu cổ họng hơi khô, cố che đi sự bối rối hiện rõ trên mặt.

"Tôi chỉ sợ nó đè lên làm em khó chịu."

"Nó... viên đá này đẹp thật, ai tặng vậy?"

Kỳ Quang lạnh lùng lấy viên tinh hạch từ tay Phỉ Duật, giọng băng giá: "Ra ngoài."

Phỉ Duật hé môi như muốn nói gì, nhưng trước ánh mắt lạnh nhạt ấy, hắn không nói gì thêm, lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng.

Sau khi Phỉ Duật đi rồi, Kỳ Quang nhìn chằm chằm viên tinh hạch vàng kim rất lâu, cuối cùng nhắm mắt lại.

"Lâm Cẩn Diệp, anh thật đáng chết."

Một đêm mộng mị hỗn loạn.

Trưa hôm sau, khi Kỳ Quang tỉnh dậy thì không thấy Phỉ Duật ở phòng bên cạnh nữa, nồi lẩu hai người ăn dở tối qua cũng đã được dọn sạch sẽ.

Tối qua đúng là Kỳ Quang đã say, ký ức hơi mơ hồ, nhớ không rõ lắm.

Cậu chỉ nhớ lúc bản thân mơ hồ thì bị Phỉ Duật bế lên giường, sau đó anh ta lấy viên tinh hạch trong túi cậu ra, rồi... cậu nổi giận với anh ta.

Giận thật à?

Quá nhỏ mọn rồi chăng??

Chính mình trước kia cũng từng bị Bạch rác rưởi hành hạ đủ kiểu, khả năng chịu đòn cũng đâu phải yếu?

Kỳ Quang không cho rằng thái độ của mình với Phỉ Duật là quá đáng – rõ ràng là do Phỉ Duật tự chuốc lấy, cậu chỉ là tự vệ chính đáng thôi.

Sau khi chỉnh trang xong, ăn trưa xong vẫn không thấy Phỉ Duật quay về, cũng không thấy tin nhắn nào, Kỳ Quang vì quá rảnh nên dứt khoát tự mình ra ngoài.

Cho đến khi ra khỏi nhà, ngồi phi thuyền đi khá xa, xuống tại một quảng trường náo nhiệt đông đúc, lúc ấy Kỳ Quang mới chợt nhận ra – mình ra ngoài làm gì vậy?

Trước đây dù đi đâu, Phỉ Duật cũng luôn kè kè bên cạnh, hai người cãi cọ, trêu chọc nhau dần dần đã thành thói quen. Giờ đột nhiên không còn tiếng ồn của "con cá béo" nữa, cậu lại thấy không quen.

Mình có đang quá phụ thuộc vào tên cá béo đó không?

Kỳ Quang lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Phỉ Duật.

Kỳ Quang cứ đi lang thang trên đường không mục đích, cho đến khi có người gọi cậu lại.

"Kỳ Quang?"

Nghe tiếng gọi, Kỳ Quang quay đầu lại.

"Byrd điện hạ?"

Tình cờ gặp Byrd Fervo khiến Kỳ Quang hơi bất ngờ.

Dường như nhận ra sự ngạc nhiên của cậu, Fervo giải thích: "Ban đầu là tham dự một hội nghị, mắc một sai sót nhỏ, lúc quay về thì thầy giáo cứ lải nhải mãi, nên giữa chừng tôi..."

Byrd Fervo nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Alpha của cậu đâu?" Byrd Fervo hỏi.

Kỳ Quang cau mày, "Anh ta không phải Alpha của tôi."

Thấy vẻ mặt chán ghét của Kỳ Quang, Byrd Fervo cho rằng hai người đang giận dỗi nên cũng không hỏi thêm.

Fervo nhìn thấy ở cuối phố có một nhà hàng, liền hỏi: "Cậu có ngại cùng ăn một bữa không?"

Kỳ Quang vốn định từ chối, nhưng như nghĩ đến điều gì đó, lời đến miệng lại đổi thành: "Được."

Hai người cùng bước vào nhà hàng.

Khi chọn món, Kỳ Quang nhìn thấy một món ăn quen thuộc, lòng thoáng dao động, liền chọn ngay món đó.

"Lần trước cậu nói với tôi là thương nhân liên hành tinh, nhưng không rõ là kinh doanh lĩnh vực nào?" Byrd Fervo hỏi.

"Buôn bán đặc sản giữa các hành tinh." Bạch Kỳ Quang bình thản trả lời.

"Trong không gian liên hành tinh có rất nhiều băng cướp hoạt động." Byrd Fervo nói.

"Đúng là nguy hiểm, nhưng lợi nhuận cũng lớn."

Hai người trò chuyện những chủ đề chẳng mấy dinh dưỡng, nhưng bầu không khí lại bất ngờ hoà hợp.

Sau khi món ăn được mang lên, Bạch Kỳ Quang thưởng thức phần của mình, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Byrd Fervo.

"Món này ngon lắm, thử một miếng xem." Bạch Kỳ Quang đẩy một món tráng miệng cho Byrd Fervo.

Việc đưa món ăn đã ăn dở cho người khác khi đang dùng bữa là rất bất lịch sự, nhưng Kỳ Quang giả vờ như không biết, dù sao thì cậu cũng chỉ là một thương nhân thô lỗ trong vũ trụ.

Món tráng miệng mà Bạch Kỳ Quang giới thiệu khiến Byrd Fervo chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối, thử một miếng.

Kết quả vừa vào miệng đã chua đến mức phải nhắm chặt mắt, một tay siết chặt lại gõ nhẹ xuống bàn. Bạch Kỳ Quang lặng lẽ quan sát, trong lòng hơi thắt lại.

"Có chút chua." Byrd Fervo cười gượng nhưng vẫn giữ phép lịch sự.

Bạch Kỳ Quang nếm lại một miếng, "Không chua mà."

"Xin lỗi, tôi không ăn được chua dù chỉ một chút."

"Thật đáng tiếc." Kỳ Quang nói.

Byrd Fervo cười: "Cậu... cậu rất giống một người bạn của tôi."

"Bạn gì cơ?" Bạch Kỳ Quang hỏi.

Nụ cười của Byrd Fervo vơi bớt, ánh mắt lộ ra vẻ hoài niệm.

"Cậu ấy không còn nữa, là tôi không bảo vệ được cậu ấy."

Bạch Kỳ Quang nhìn Byrd Fervo không hỏi thêm, nhưng trong mắt lại tràn ngập cảm xúc mãnh liệt.

Byrd Fervo không ở lại lâu, mới ăn được một nửa thì đã có người đến đón. Một hoàng tử không thể tự do như dân thường, luôn phải đề phòng bị ám sát.

Trước khi rời đi, Byrd Fervo mỉm cười với Kỳ Quang, nói: "Bữa ăn này tôi rất vui, hẹn gặp lại."

Bạch Kỳ Quang khẽ gật đầu.

"Hẹn gặp lại."

Sau khi Byrd Fervo rời đi, Bạch Kỳ Quang tiếp tục ở lại dùng bữa. Tiền đã trả rồi, không ăn thì lãng phí.

Nhưng vừa mới ăn được vài miếng, thì Phỉ Duật – người đã mất tích từ sáng – đã tìm tới.

Nhìn thấy Phỉ Duật, Bạch Kỳ Quang khựng lại một chút rồi liếc nhìn quang não của mình.

Có vẻ cậu cần kiểm tra lại quang não rồi.

"Trên người em có mùi của Alpha khác."

Phỉ Duật đang giận vì chuyện "bỏ trốn" của Kỳ Quang, giờ lại ngửi thấy mùi Alpha khác trên người cậu, lửa giận càng bốc cao hơn.

"Là Byrd Fervo à?"

"Vừa rồi em ăn với hắn ta à?"

Một Alpha bình thường sẽ rất nhạy cảm và có ác cảm mãnh liệt khi ngửi thấy mùi của Alpha khác trong "lãnh địa" của mình.

"Gặp tình cờ thôi." Bạch Kỳ Quang đáp.

"Em giấu tôi ra ngoài chỉ để ăn với hắn ta!" Phỉ Duật tức giận mất hết lý trí.

"Đừng vô lý, rõ ràng là anh chơi trò mất tích trước."

Phỉ Duật: "..."

"Tôi có việc."

"Liên quan gì đến tôi?"

"Tôi nói với em bao nhiêu lần rồi? Byrd Fervo không phải người tốt, cứ hết lần này đến lần khác gặp em chắc chắn không phải trùng hợp, hắn có ý đồ với em."

Bạch Kỳ Quang suýt thì nghẹn.

Uống một ngụm nước để trấn tĩnh lại, ánh mắt anh trở nên kỳ lạ nhìn Phỉ Duật.

"Người có ý đồ với tôi nhất, chẳng phải là anh sao?"

Phỉ Duật nghẹn lời.

Câu này khiến hán không thể phản bác.

Thấy trên trán Phỉ Duật lấm tấm mồ hôi, chắc là sau khi phát hiện Kỳ Quang mất tích thì vội vàng chạy đến đây.

Trong lòng hiếm khi có chút áy náy, Bạch Kỳ Quang đẩy phần ăn dở của mình qua: "Đói không? Ăn chút đi? Tôi ăn rất lịch sự, không dính nước bọt đâu, đừng chê."

Phỉ Duật nhìn phần thức ăn đã bị Kỳ Quang ăn qua, do dự một lát rồi kìm nén lửa giận, ngồi xuống.

Dỗ được người yên ổn lại, Bạch Kỳ Quang chống cằm nhìn Phỉ Duật đang cúi đầu ăn, đột nhiên buột miệng: "Tiền cơm là Byrd Fervo trả."

"..." Động tác của Phỉ Duật lập tức khựng lại.

Một lúc lâu sau.

"Tôi trả lại một phần khác!!"

Sự trẻ con của Phỉ Duật khiến Bạch Kỳ Quang trợn trắng mắt.

"Tiền nhiều quá không biết làm gì à!"

Bình Luận (0)
Comment