Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học

Chương 10

Đi bộ trở lại Rose Garden.

Điều khiến Ninh Thiên ngạc nhiên là cha của Hứa Thư Nhan lại đến.

Hứa Cảnh Sơn.

Một doanh nhân nổi tiếng ở Thanh châu.

Hứa Thư Nhan vặn vẹo trên ghế sofa, vẻ mặt nũng nịu, mở miệng một tiếng cha, giống như một đứa trẻ ba tuổi.

Thấy Ninh Thiên trở về, Hứa Thư Nhan chuyển về khuôn mặt nghiêm túc, vỗ vỗ đôi chân xinh đẹp trắng như tuyết, khôi phục tư thái lạnh lùng.

“Cậu là Ninh Thiên?”

Hứa Cảnh Sơn từ phòng khách đi tới, dùng đôi đại bàng dò xét Ninh Thiên.

Quản gia Phạm Nghị đi theo một tấc cũng không rời.

“Chào chú Hứa.” Ninh Thiên lịch sự chào hỏi.

“Tôi đã nghe chuyện ngày hôm nay rồi, Tiểu Thiên, cảm ơn cậu đã giúp Thư Nhan.”

Hứa Cảnh Sơn cười hiền từ nói:

“Mẹ cậu và mẹ của Thư Nhan là bạn tốt, đương nhiên tôi cũng hy vọng cậu và Thư Nhan 

có thể trở thành bạn tốt.”

“Cha! Con không muốn làm bạn tốt với anh ta!” Trước khi Ninh Thiên kịp lên tiếng, giọng nói tức giận của Hứa Thư Nhan truyền đến.

“Tôi cũng không muốn.” Ninh Thiên đồng ý.

“Anh…”

Hứa Thư Nhan tức giận đến mức ném gối qua, “Anh nghĩ anh là ai, sổ người muốn làm bạn của bản tiểu thư đếm còn không hết kìa!”


“Yên tâm, nhiều nhất là ba tháng, chúng ta sẽ tách ra.” Ninh Thiên nghiêng đầu né tránh.

“Tách hay không tách cái gì, làm như tôi với anh đang yêu đương không bằng.” Hứa Thư Nhan tức giận vung nắm đấm nhỏ của mình.

“Được rồi.”

Hứa Cảnh Sơn cười khổ gọi Ninh Thiên ra sân.

Với ánh sáng le lói, khuôn mặt người đàn ông dần trở nên lạnh lùng.

Ninh Thiên nhận ra điều này, hỏi: “Chú Hứa, có chuyện gì thì chú cứ nói thẳng đi.”

“Được.”

Vẻ mặt Hứa Cảnh Sơn trở nên rất nghiêm túc, “Ninh Thiên, thật ra lúc mới bắt đầu, tôi không tán thành việc cậu dọn vào đây.” 

“Thư Nhan là hòn ngọc quý trong tay nhà họ Hứa chúng tôi, sổng chung với một thanh niên đang ở thời kỳ khí huyết dâng trào, chuyện này sẽ gây ra náo loạn không nhỏ ở Thanh Châu.”

“Vì vậy, điều đầu tiên tôi muốn cảnh báo cậu là không được lộ ra chuyện cậu đang sống ở đây.”

“Sao chú không đuối tôi đi?” Ninh Thiên hỏi.

“Hai lý do, thứ nhất, người trong nhà rất thích cậu, thậm chí còn muốn mai mổi cho cậu và Thư Nhan.”

“Đây nhất định là một chuyện ảo tưởng, cậu không cần phải suy nghĩ về nó.”

Hứa Cảnh Sơn nói với giọng điệu chắc chắn: “Thứ hai, Thư Nhan nói cho tôi biết rằng cậu rất mạnh, cậu từng luyện võ sao?”

“ừm, từng luyện.” Ninh Thiên gật đầu.

“Lão Phạm cũng đã từng luyện, Lý Thức Bát Cực, cậu có dám so vài chiêu với ông ấy không.” Hứa Cảnh Sơn hỏi.

“Vấn đề này chú phải hỏi ông ấy.” Ninh Thiên nói.

“Ha ha!” Hứa cảnh Sơn và Phạm Nghị liếc nhìn nhau, đều bị anh chọc cười.


“Chàng trai trẻ, tuổi còn trẻ nhưng khấu khí cũng không nhỏ nha.” 

Phạm Nghị chắp tay sau lưng, cười nói: “Cậu đã nghe nói đến nội kình chưa?”

“Nội kình? Không biết.” Ninh Thiên lắc đầu.

‘Nội kình còn chưa nghe đến thì có vẻ như cũng chỉ là một người dam mê võ thuật bình thường mà thôi/

Phạm Nghị thầm lắc đầu, sau đó thả tay trái ra, năm ngón tay khẽ nắm lấy nhau rồi ra một đòn!

“Rắc!”

Cây bạch quả trong sân bị năm dấu ngón tay xuyên thủng, sâu hơn một centimet.

Nếu nó rơi vào người, không chết cũng trọng thương.

“Đây là nội kình!”

“Chỉ có võ giả đã đấm chìm trong võ thuật mấy chục năm mới có thế luyện được, người ở cảnh giới này được xưng là võ tướng, ở cổ đại có thể xông pha chiến đấu, lấy một chọi trăm.”

Phạm Nghị vừa nói vừa chắp tay sau lưng, nghĩ rằng người thanh niên họ Ninh này hẳn là sợ hãi đến mức tè ra quần.

‘Cái này không phải là nội lực sao?’ Ninh Thiên không đồng ý.

Nhưng anh bỗng nhiên có hứng thú với võ thuật cổ đại hiện đại, vì vậy anh hỏi: 

“Quản gia Phạm, xin hỏi cảnh giới trên nội kình là gì?”

Thấy Ninh Thiên không bị dọa sợ, Phạm Nghị âm thầm gật đầu tán thưởng.

‘Tâm tính rất trầm ốn, không tệ!’

Sau đó ông nói:


“Chàng trai trẻ, đừng mơ tưởng xa vời, nội kình võ tướng đã là ngàn dặm mới tìm được một, thời cố đại, lấy được trạng nguyên võ cũng không thành vấn đề.”

“Muốn tu luyện nội kình như tôi, trước tiên phải tu luyện ngoại kình, phải mất mười năm vất vả khổ luyện mới có thế tu luyện thượng đẳng căn cốt.”

‘Ồng già này nói nhảm nhiều ghê/ Ninh Thiên nghĩthầm.

“Lão Phạm, cuối cùng là thế nào?” Hứa cảnh Sơn thấp giọng hỏi.

“Chủ tịch, cậu ấy có thế làm vệ sĩ cho tiếu thư, đối phó với bọn côn đồ bình thường cũng không có vấn đề gì.” Phạm Nghị đưa ra tống kết.

Hứa Cảnh Sơn gật đầu.

“Giao cho cậu một nhiệm vụ, bảo vệ Thư Nhan ở trường, giống như hôm nay vậy, cậu có thể làm được không?” ông nói với Ninh Thiên. 

“Đây là lý do thứ hai chú giữ tôi lại sao?” Ninh Thiên cảm thấy rất buồn cười.

Để một đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ bảo vệ một nữ sinh.

Rất tốt, rất sáng tạo.

“Không sai, bằng cách này, tôi không cần phải cãi nhau với người trong nhà và cậu cũng có thế ở lại, đôi bên cùng có lợi.”

Kế hoạch của Hứa cảnh Sơn rất rõ ràng, “Ngoài ra, tôi sẽ cho cậu thêm mười nghìn tệ tiền lương, con trai ở độ tuối của cậu chắc hẳn rất thiếu tiền.”

“Tôi chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi, chú Hứa vẫn nên mời cao minh khác đi.”

Ninh Thiên nói xong liền rời đi.

Kêu anh bảo vệ Hứa Thư Nhan? chỉ cần ở một chỗ với Hứa Thư Nhan đã khiến anh hít thở không thông nha!

“Thằng nhóc này… Thật sự còn cho mình là giỏi!”

Cơ mặt Hứa Cảnh Sơn khẽ giật.

Phạm Nghị cũng lắc đầu.

Tập đoàn Hứa Thị là một trong mười doanh nghiệp lớn hàng đầu ở Thanh Châu, nhà họ Hứa cũng là một gia (Tinh giàu có nổi tiếng ở Giang 

Nam.

Cơ hội vượt qua gia cấp đang ở trước mặt nhưng Ninh Thiên lại bỏ lỡ nó?


Ông cảm thấy tiếc cho người thanh niên này.

“Dám đánh hai cánh tay đắc lực của tôi thành cái dạng này.”

“Triệu Lập Bằng, mặc kệ lai lịch của mày là gì, tao, Bạch Kiêu… muốn mày phải chết!”

Bệnh viện trực thuộc đầu tiên của Đại học Thanh Châu.

Bạch Kiêu nhìn Trần Tử Lang và Trần Tử Báo đang nằm trên giường bệnh thở oxy, sắc mặt trở nên âm trầm.

Hai anh em đã mất đi ý thức, không biết lúc nào mới có thế tỉnh lại.

“Anh Kiêu, đã điều tra rõ ràng, Triệu Lập Bằng quả nhiên là người của câu lạc bộ Tán Đả của đại học Thanh châu, cũng là thành viên cốt cán.”

“Cha mẹ hắn là người bình thường, không có lai lịch, chỉ có một người chú làm chủ nhiệm trong trường.”

Một người phụ nữ với mái tóc nhuộm màu đỏ tía bước đến chỗ hắn.

Cô ta tên là Vương Ngân Hoa, là tình nhân 

cũng như thư ký của Bạch Kiêu, một người phụ nữ rất gợi cảm.

Người kiếm tiền như Bạch Kiêu sẽ mở một công ty đế rửa tiền trở thành doanh nhân, nhưng trên thực tế, bản chất hắn vẫn là một tên côn đồ, phần lớn thu nhập đều đến từ phí bảo kê.

“Sao một sinh viên Đại học Thanh châu lại mạnh mẽ như vậy? Gặp quỷ à!”

Bạch Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc kệ, Ngân Hoa, gọi người cho tôi!”

“Nếu một người không được thì mười người, hai mươi người, nếu hai mươi người cũng không được thì năm mươi người, nếu năm mươi cũng không được thì một trăm người!! Tôi không tin thằng nhóc họ Triệu này là siêu nhân!”

“Nếu không chơi chết hắn, sau này tôi sẽ không lăn lộn ở khu Táy Thành nữa!”

Vương Ngân Hoa âm thầm nhíu mày, tựa hồ có ý kiến với quyết định này.

Nhưng cô ta vẫn gật đầu.

“Được rồi, anh Kiêu, em sẽ gọi điện thoại ngay để các anh em chuấn bị sẵn sàng.”

“Nhất định phải gi ết chết hắn!”

“Vâng!” 

Bình Luận (0)
Comment