Lão Tổ Xuất Quan

Chương 34


“Đây là, Sát Thiên Liên?” Bỗng nhiên, một người đi đầu tên Hoa Thắng nhận ra hoa sen này, liền kinh hô lên một tiếng.

“Sát Thiên Liên là cái gì?” Đương nhiên, cũng không ít người không biết Sát Thiên Liên rốt cuộc là gì, chỉ đơn thuần cảm thấy đóa hoa sen này không đơn giản.

“Hắc hắc, loài hoa sen này rất hiếm gặp, có thể luyện chế ra một loại giải độc đan, chỉ cần tìm được người yêu cầu là có thể bán được cái giá rất cao.

Hoa Thắng nói.

“Có thể bán bao nhiêu”
“Ta thấy mấy chục linh thạch hẳn là không có vấn đề.

Hoa Thịnh cười ha hả nói, vẻ mặt vui sướng vì gặp được bảo.”
Những người khác thì cảm thấy không có hứng thú, mười mấy người đi phân chia mấy chục khối linh thạch, mỗi người chẳng đáng được bao nhiêu.

Ngay từ lúc ban đầu, bọn họ đã thương lượng xong, linh thảo mà bọn họ phát hiện và thu được sẽ chia đều.

Nhìn đóa hoa sen kia, bỗng nhiên Từ Phương cau mày lại.

Hắn phát hiện ra có điều lạ về bông hoa sen này, vậy là hắn dùng thử thần thức để thăm dò, quả nhiên thấy có điều bất ổn.

“Nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian nữa, chúng ta còn nhiều chỗ phải đi nữa.

Một số người bắt đầu thúc giục.

Hoa Thắng gật đầu, muốn đi sâu vào hồ sen để ngắt lấy bông hoa sen kia.

“Dừng lại, không nên đến đó, rất nguy hiểm.” Từ Phương bỗng nhiên lên tiếng nói.Hoa Thắng nghe thấy hai từ nguy hiểm thì vội vàng quay người trở về, rồi khi thấy người nhắc nhở là Từ Phương chỉ là một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, mới không khỏi có chút nổi giận nói: “Một tên Luyện Khí kỳ như ngươi thì biết cái gì, đừng có nói lăng nhăng”
Từ Phương lắc đầu nói: “Bên trong này thật sự có nguy hiểm.

Hoa Thắng cười lạnh nói: “Ao nước nhỏ này thì có nguy hiểm gì, có nguy hiểm cũng là nguy hiểm đối với Luyện Khí kỳ ngươi mà thôi, lão tử là Kim Đan kỳ, ta khuyên ngươi về sau đừng có ăn nói lung tung, nếu không, cẩn thận ta giết ngươi.

Hoa Thắng gằn giọng cảnh cáo.

Từ Phương chỉ biết thở dài trong lòng.

Hồ nước này đúng là trông khá nhỏ, thế nhưng lại rất thâm bất khả trắc.

Mặc dù Hoa Thắng oai phong quát lớn Từ Phương, nhưng mà khi hắn ta đi đến gần hồ nước, không hiểu sao lại cảm thấy run rẩy.

Hắn ta giơ lên một tảng đá to bằng người, đột nhiên đập tới giữa hồ nước.

Phù phù một tiếng, tảng đá rơi vào trong nước, nước bắn tung tóe lên mấy người.

Nhưng rồi rất nhanh, hồ nước liền bình tĩnh lại như thể chưa từng xảy ra gì cả.

Hoa Thắng liền lắc đầu, rồi hung tợn trừng mắt Từ Phương.

Những người khác sau khi thấy thế thì rối rít cười nói: “Sao thế, ngươi thật sự sợ một cái hồ nước nhỏ này, sợ đột nhiên xuất hiện một con quái vật ăn tươi nuốt sống ngươi sao?”
Hoa Thắng nghe vậy thì cắn răng một cái, cũng không để ý dự cảm rất không tốt đang hiện hữu trong
lòng, hắn ta cảm thấy những người này nói cũng đúng, hồ nước nhỏ, lại an tĩnh như vậy thì có nguy hiểm gì được chứ.


Lúc này hắn ta đạp mạnh cướp bộ, liên tục giẫm nhẹ mấy bước trên nước, càng dần càng đến gần Sát Thiên Liên.

Hoa Thắng nhìn hoa sen thuần trắng gần trong gang tấc, hắn ta nở nụ cười, không phải rất dễ dàng sao? Vừa rồi thật là quá cẩn thận, để một tên Luyện Khí kỳ dọa cho sợ.

Vừa rồi thật là mất mặt, lát nữa trở về, nhất định phải cho hắn biết tay.

Nghĩ như thế, Hoa Thắng nhanh chóng khom lưng ngắt lấy hoa sen, sau đó rút lên, nhưng không rút được, hắn ta tăng thêm chút sức, nhưng đóa hoa sen vẫn bất động.

Sao thế này? Hoa Thắng cảm thấy khó hiểu.

Bỗng nhiên, hồ nước có chuyển động, lần chuyển động này chính là nghiêng trời lệch đất.

Một cái chân dài màu đen mọc đầy lông, to như một người trưởng thành bất chợt vươn ra từ trong nước, nó lập tức tóm lấy đầu vai Hoa Thắng.

Ngay sau đó, một cái đầu người màu đen tuyền cũng từ dưới nước hiện ra, đôi mắt to màu đỏ máu, sáng như đèn lồ ng, hiện rõ vẻ tà ác.

Rất nhanh, toàn thân nó đều nổi lên khỏi mặt nước, thì ra là một con nhện khổng lồ.

Toàn bộ thân thể nó to như một căn phòng, trên đầu của nó còn có một đóa hoa sen trắng tinh đung đưa theo gió.

Tám cái chân của con nhện này cũng dài vô cùng, trông như những thân cây lớn vậy.

Hoa Thắng bị đôi chân dài của con nhện này giữ chặt trên không, sau đó ném vào mồm.

Sau vài tiếng xoạt xoạt, máu me văng khắp ra từ miệng nó, Hoa Thắng bị con nhện lớn nhai nát nuốt xuống bụng.

Mọi người bên bờ đều nhìn đến ngây người, không ngờ rằng, cái hồ nhỏ nhìn qua bình thường này lại cất giấu sát cơ!
Sau đó ai nấy đều cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Hoa Thắng đi trước, không phải bọn họ, nếu không người chết chính là bọn họ.

Nhưng mà, bọn họ bất chợt nhận ra, bọn họ cao hứng quá sớm rồi.

Con nhện đen bỗng nhiên chuyển hướng ánh mắt đến bọn họ, sau đó miệng nó phun ra một sợi tơ màu trắng, nhanh như ánh sáng phóng tới.

Có một nữ nhân chưa kịp phản ứng, liền bị sợi tơ cuốn chặt lại.

Chỉ một giây sau, sợi tơ đã bị hút về trong miệng con nhện.

Xoạt xoạt xoạt xoạt, con nhện nhai say sưa ngon lành, máu thịt nội tạng bắn tung tóe, chỉ vẻn vẹn ba giây, nữ nhân kia đã bị nó nuốt gọn vào trong bụng.

“Chạy, chạy, chạy mau lên, đây là quái vật.

Chung Kỳ nhìn mà sợ hãi đến râu tóc dựng ngược, hét lớn một tiếng, ngay sau đó chạy trốn trước tiên.

Nếu như chỉ nhìn tinh thần trốn chạy của lão ta, e rằng một thiếu niên trẻ cũng không lên được tinh thần cỡ như lão.

Khóe miệng Từ Phương giật giật, kỳ thực, hiện giờ Từ Phương rất muốn nói, không nghe lời lão nhân, chịu thiệt ở trước mắt.

Hắn là lão yêu quái sống mười vạn năm, lời của hắn chính là chân lý, nghe thì tốt, không nghe thì bảo đảm xui xẻo.

Bỗng nhiên con nhện kia lại để mắt tới Chung Kỳ.

Bây giờ chỗ này toàn là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ có một mình lão ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tất nhiên là hạc giữa bầy gà, rất nổi bật.


Con nhện kia không chút do dự vươn ra tám cái chân xông tới truy sát Chung Kỳ.

Mặc dù hình thể khổng lồ, nhưng bởi vì có cái chân dài, tốc độ của nó cũng không chậm.

Chỉ với ấy bước, nó đã rút ngắn khoảng cách với Chung Kỳ.

Khóe miệng Từ Phương giật giật, kỳ thực, hiện giờ Từ Phương rất muốn nói, không nghe lời tata, chịu thiệt ở trước mắt.

Hắn là lão yêu quái sống mười vạn năm, lời của hắn chính là chân lý, nghe thì tốt, không nghe thì bảo đảm xui xẻo.

Bỗng nhiên con nhện kia lại để mắt tới Chung Kỳ.

Bây giờ chỗ này toàn là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ có một mình lão ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tất nhiên là hạc giữa bầy gà, rất nổi bật.

Con nhện kia không chút do dự vươn ra tám cái chân xông tới truy sát Chung Kỳ.

Mặc dù hình thể khổng lồ, nhưng bởi vì có cái chân dài, tốc độ của nó cũng không chậm.

Chỉ với ấy bước, nó đã rút ngắn khoảng cách với Chung Kỳ.

“Ngươi làm bia đỡ cho ta đi” Chung Kỳ tiện tay tóm lấy Từ Phương, tiếp đó quang Từ Phương ra đằng sau.

Nhưng Từ Phương cũng kéo lại Chung Kỳ, nhấc bổng lão ta lên.

Tiếp đó, hắn từng bước từng bước đi về phía con nhện kia.

Chung Kỳ bị khí lực to lớn cùng hành động tự sát của Từ Phương làm cho sợ choáng đầu.

“Ngươi.

.

.

Ngươi muốn làm gì, ngươi thả ta ra”
Chung Kỳ bắt đầu giãy dụa, nhưng Từ Phương quá mạnh, Từ Phương còn phóng ra linh khí, vững vàng cầm cố linh khí trên người lão ta, khiến cho lão ta không ra sức được chút nào.

“Ngươi không phải Luyện Khí kỳ!” Chung Kỳ hoảng sợ nói, bây giờ lão ta mới thực sự cảm nhận được uy hiếp tử vong.

.............!
“Ha ha ha, ngươi đoán sai rồi, ta thật sự chỉ là một tên Luyện Khí kỳ.”
Từ Phương vẫn đến gần con nhện khổng lồ, càng thấy rõ cái miệng rộng kinh khủng đang liên tục mở ra đóng lại, còn chảy ra nước bọt tanh hôi.

Đôi mắt đỏ thắm đầy sát ý của con nhện cũng chú ý Từ Phương.

“Ngươi muốn làm gì, thả ta ra!” Chung Kỳ kinh hãi, lão ta vừa nói vừa ra sức giãy dụa.

Thế nhưng, đôi tay của Từ Phương vẫn giữ chắc kinh khủng, lão ta giãy dụa bao nhiêu cũng vô dụng.


Mặc dù nhìn qua thì thấy nhẹ bỗng, nhưng mà lão muốn thoát đi một chút thôi cũng không khác gì người si nói mộng.

“Ngươi.

.

.

Ngươi thả ta ra đi, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng mà, đúng không?”
Dưới sự uy hiếp của cái chết, Chung Kỳ biến thành tên nhát chết, khóc sướt mướt nói.

Từ dưới đũng qu@n của lão ta còn phát ra mùi khai khai.

Từ Phương nhướn mày, cảm thấy buồn nôn.

Hắn đã đến dưới chân con nhện lớn, ngay sau đó không chút do dự mà vung tay lên ném Chung Kỳ về phía con nhện.

Con nhện cũng rất biết phối hợp, lập tức há to miệng, đớp lấy Chung Kỳ còn đang trên đường bay giữa không trung, tùy tiện nhai nhấm nuốt mấy lần rồi nuốt Chung Kỳ xuống.

Từ Phương phủi tay, đang tính rời đi thì con nhện lớn đột nhiên nâng một chân lên đập xuống Từ Phương.

Cái chân dài đen trên không trung xẹt qua một đạo tàn ảnh, hưu một tiếng, cực nhanh rơi vào trên trán
Từ Phương, tốc độ của nó nhanh vô cùng, lực đạo cũng cực lớn, nếu là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhất định đã bị nện thành thịt nhão.

Từ Phương không sợ chút nào, hắn giận dữ quát: “Súc sinh! Đã vậy thì ngươi chết đi!”
Từ Phương nâng tay lên, đón lấy cái chân nhện.

Lập tức bụi đất tung bay, Từ Phương giống như cây đinh bị nện mạnh vào trong đất, chỉ còn lại một cái đầu và một cánh tay còn đang ở bên ngoài.

“Thật không ngờ khi lực của ngươi mạnh đến vậy”
Từ Phương hất tay lên, cả người cũng bay ra khỏi cái hố, hắn cũng chỉ dùng một cánh tay, cứng rắn giơ cái chân nhện lên, tiếp đó vụt mạnh xuống phía dưới.

Oanh một tiếng, bụi đất tung bay mù mịt, một thứ nước sền sệt màu đen bắn tung toé ra, Bạch Liên U Minh Tri vừa mới đó còn vô cùng phách lối, bây giờ cơ hội giãy dụa cũng không có đã bị đập một phát chết luôn tại chỗ.

Lăng Thanh Thù bình tĩnh nhìn tất cả, không thấy có chút kinh ngạc nào, nàng quá quen với mấy chuyện kiểu này rồi.

Trên thế giới này không tồn tại thứ gì mà Từ Lão Tổ không giết được.

“Đi, đi thôi, đi tìm mấy người kia.

Từ Phương xử lý hiện trường rồi nói.

Hắn đi thêm tầm mười mấy phút liền thấy đám người vừa nãy.

Những người kia đều tụ chung một chỗ, co đầu rút cổ trong một sơn động, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ra bên ngoài.

Khi thấy Từ Phương và Lăng Thanh Thù, có một người thận trọng bò ra rồi hỏi: “Con yêu thú kia đâu rồi?” “Chết rồi.

Từ Phương thản nhiên nói.

Đám người bên trong nghe vậy thì rất kinh ngạc, con yêu thú kia cường đại như vậy, thế mà chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã chết rồi?
Nhưng thử nghĩ kỹ lại, bọn họ cảm thấy Từ Phương hẳn là không nói dối.

Vì chỉ bằng tu vi Luyện Khí kỳ cặn bã của Từ Phương cũng có thể sống sót đi đến nơi đây, vậy đã nói rõ bên ngoài không có nguy hiểm gì.

Ngay lúc này, bọn họ chợt phát hiện thiếu mất một người.

“Đúng rồi, Chung lão tổ đâu?” Một người lên tiếng hỏi.


“Đúng vậy, tại sao không thấy Từ Lão Tổ đâu.

Mấy người quay xung quanh lại chụm đầu vào xì xào bàn
tán.

“Các ngươi nói lão đầu kia sao.

Lão ta cũng chết rồi.

Từ Phương nói.

Những người kia nghe vậy thì đều sợ đến ngây người, không thể tin được vào tai mình.

Chung Kỳ lão tổ, đây chính là một vị tiền bối Nguyên Anh kỳ.

Vậy mà đã chết rồi?
Chẳng lẽ là Chung Kỳ lão tổ và con yêu thú kia đồng quy vu tận.

Nhưng mà, vấn đề hiện tại không phải thứ này, mà bên trong khu rừng này vô cùng nguy hiểm, bọn họ đã được nghe nói, cho nên mới tìm tới Chung Kỳ lão tổ, có một Nguyên Anh kỳ che chở tất nhiên là an toàn hơn nhiều rồi.

Nhưng mà, bọn họ mới vào đây không được bao lâu, vậy mà ngay cả lão quái vật Nguyên Anh kỳ cũng phải chết.

Bọn họ chẳng còn gì để bảo đảm, một đám tu sĩ Kim Đan kỳ hành tẩu ở nơi này thì quá mức nguy hiểm.

Không ít người đã bắt đầu đánh trống lui quân.

“Hay là bây giờ chúng ta trở về đi.

Một người nói, trong mắt đầy vẻ sợ hãi và do dự.

“Đúng vậy, nơi này thực sự quá nguy hiểm, vì một linh dược không biết mặt mũi ra sao, còn không biết ở đâu, cứ tìm kiếm trong mù mịt rồi chết lúc nào không biết thì thật oan uổng, mặc kệ các ngươi như thế nào, ta nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này”
“Ta cũng đi, yêu thú kia thật quá lợi hại, nếu còn gặp thêm con nào kiểu như thế nữa, không cần nghĩ, chúng ta nhất định là chết chắc”
Một người mở đầu, tất cả mọi người đều bắt đầu rút lui.

Từ Phương thì từ đầu không phát biểu ý kiến.

Mặc dù hắn rất muốn những người này ở lại giúp hắn đi ngắt linh dược, nhưng mà tất nhiên những người này không dám, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng.

Còn nữa, những người này đối với hắn, có hay không cũng không quan trọng.

Từ Phương lên tiếng nói: “Các ngươi phải trở về thì có thể trở về theo đường cũ, bây giờ chỉ mới là phía ngoài khu rừng, muốn đi cũng rất dễ.

Ta đi vào trước, các ngươi tự lo thân.

“Đi thôi, chúng ta vào xem.

Nói rồi, Từ Phương xoay người rời đi.

Lăng Thanh Thù cũng chạy nhanh đuổi theo Từ Phương.

Đám tu sĩ Kim Đan kỳ còn đang thảo luận xem nên ra ngoài như nào, thấy hai người như vậy thì đều ngơ ngác nhìn bóng lưng Từ Phương càng ngày càng đi xa.

Một hồi lâu, mới có một người phản ứng lại mà nói: “Cmn, một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, chúng ta đi rồi, hắn lại còn dám một mình đi vào”
“Ta cảm thấy hắn không phải là Luyện Khí, các ngươi không để ý sao? Bên cạnh hắn còn có một tu sĩ Kim Đan kỳ, lúc nào cũng gọi hắn là lão tổ”
“Cmn, lão tổ? Hắn không phải lão quái vật Nguyên Anh kỳ đó chứ?”
Một số người cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ, mặc dù còn có mấy người kiên trì muốn đi ra ngoài, nhưng mà do ảnh hưởng của nhiều người tò mò hơn, có mười người dự định tiếp tục đi cùng Từ Phương.

Bọn họ hạ quyết tâm tiến vào rừng rậm, dù biết trước bên trong khu rừng này nguy hiểm trùng trùng, nhưng vẫn lựa chọn đi vào, tất nhiên cũng muốn liều mạng một phen, muốn lấy mạng đổi cơ duyên..

Bình Luận (0)
Comment