Lão Tổ Xuất Quan

Chương 7


Khi nàng nghe được âm thanh phát ra từ Loạn Hồn Chuông, chân khí trong cơ thể cũng phải mất một lúc mới bình phục lại.

Tất nhiên nàng hiểu được uy lực của Loạn Hồn Chuông này, nhìn thấy đại hán muốn lần nữa lay động chuông, nàng liền muốn xông lên ngăn cản đại hán.

“Tiểu nương tử, biết gia gia lợi hại chưa.

Đại hán càng lắc mạnh tay, mắt thấy chuông sắp bị rung vang, một thanh trường kiếm trực tiếp xẹt qua cổ tay hắn ta.

“Ngươi không bị sao? Sao lại thế?” Nhìn Từ Phương xuất kiếm, đại hán trợn tròn hai mắt.

Hắn ta thấy Từ Phương chỉ có tu vi Luyện Khí.

Sau khi hắn ta rung vang chuông lần thứ nhất, lẽ ra đám người này phải chân khí bạo động trong cơ thể, gần như tẩu hỏa nhập ma.

Chứ không phải như bây giờ, hoàn hảo thong dong đứng trước mặt hắn ta xuất kiếm.

“Thứ rác rưởi này vô dụng đối với ta.

Từ Phương dứt lời, Bảo Mệnh Kiếm trong tay lại một lần nữa huy động.

Một đạo kiếm khí chặt đứt cổ tay đại hán, một kiếm nữa xuyên thủng bả vai đại hán.

Tất cả đều chỉ xảy ra trong chớp mắt, đại hán sau khi bị đóng đinh trên mặt đất mới phản ứng được.

Đọc full tại Vietwriter.vn
“Ngươi tuyệt đối không phải Luyện Khí kỳ, ngươi ẩn giấu tu vi”
Có thể dễ dàng đối phó hắn ta như thế, tu vi tuyệt đối phải trên hắn ta.


Lúc này đại hán mới chính thức tin tưởng truyền ngôn từ ngoại giới.

Là người của Thiên Lam Tông ra tay diệt Vân Sơn Tông, lại một lần nữa đứng trên đỉnh phong Tề Châu.

Nghĩ tới đây, cảm giác hối hận xông lên đầu.

“Đừng giết ta, ta nguyện cống hiến sức lực cho ngươi trăm năm, chỉ cầu ngươi tha cho ta một mạng”
Vất vả khổ tu luyện tới Kim Đan kỳ, thật vất vả mới có thể xưng bá tại Tề Châu, đại hán này đương nhiên sẽ không cam lòng để mất mạng.

“Ta mới vừa nói rồi, miệng của ngươi nên được rửa sạch sẽ lại”
Không để ý đến lời cầu xin, Từ Phương đâm kiếm vào trong miệng đại hán.

Kiếm khí quấy cho răng lưỡi trở thành một đoàn bột nhão, đại hán vẫn ra sức kêu gào, nhưng nay đã trở thành những tiếng nghẹn ngào.

Từ Phương lại xuất một kiếm, Bảo Mệnh Kiếm trực tiếp xuyên thủng đan điền, chém ra Kim Đan mà hắn ta phải khổ cực tu luyện nhiều năm có được.

Trực tiếp bị phế tu vi, sắc mặt đại hán hiện rõ vẻ đau đớn, trong miệng vẫn đang kêu la, nhưng mà kiểu âm thanh đã thay đổi.

Từ Phương biết, đây nhất định là đang mắng hắn.

“Hôm nay, ta ban thưởng cho ngươi cái chết bị đại nhật bạo chiếu”
Thu hồi Bảo Mệnh Kiếm, Từ Phương liền nói với Lăng Thanh Thù.

“Nhục mạ uy danh Thiên Lam Tông ta, làm bị thương đệ tử Thiên Lam Tông ta.

Treo hắn ta trên đại môn Thiên Lam Tông, cho mấy đám không có mắt biết thân biết phận”
Nói xong lời này, Từ Phương nhìn lướt qua những vị trí có thể lẩn trốn trong Thiên Lam Tông.

Phàm là những nơi bị Từ Phương liếc mắt nhìn qua, từng tu sĩ có tu vị Trúc Cơ đỉnh phong đều phát lạnh cả người.

Bọn họ là người từ các đại thế lực phái tới dò xét hư thực Thiên Lam Tông, vừa rồi quá trình Từ Phương dễ dàng diệt sát đại hán Kim Đan kỳ đã làm cho bọn họ hoàn toàn chết lặng.

Đối với thực lực của Từ Phương, bọn họ đã hiểu, chỉ bốn chữ thôi đó là KHÔNG – ĐƯỢC – TRÊU – CHỌC.

Từ Phương biết rõ sự tồn tại của bọn họ, cũng chính là muốn bọn họ trở về nói cho người sau lưng biết, về sau trên mảnh đất Tề Châu này, đừng có ngu dại mà động tới Thiên Lam Tông.

Nếu không, kết cục chính là đã có đại hán Kim Đan kỳ không biết sống chết này làm gương đây.

Đường đường tu sĩ Kim Đan kỳ bị phế đi tu vi, treo sống trước sơn môn Thiên Lam Tông, chờ mặt trời chói chang chiếu cho đến chết.

Đây là Từ Phương đang lập uy cho Thiên Lam Tông, rất hữu hiệu cũng rất trực tiếp rõ ràng.

Không quá thời gian đốt hết một nén nhang, những thám tử này liền biến mất.

Đến khi Lăng Thanh Thù lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Từ Phương, trên người nàng đã hiện đầy sát ý.

Rất rõ ràng, đại hán Kim Đan kỳ kia nhất định là bị Lăng Thanh Thù xả hận một trận.


Dù sao không có một nữ nhân nào có thể chịu được những lời nói nhục mạ cỡ đó.

“Từ Lão Tổ, ta đã làm theo lời ngài.”
Từ Phương gật đầu một cái, mười vạn năm đến nay, thần niệm của hắn đã được rèn luyện đến cường đại nhường nào.

Vừa rồi Lăng Thanh Thù làm những gì, kỳ thực đều nằm trong phạm vi chú ý của hắn.

Ngày hôm nay, thứ mà hắn hài lòng nhất là Lăng Thanh Thù khi đối mặt địch nhân là Kim Đan kỳ, vẫn quyết định ngang tàng xuất kiếm.

Lăng Thanh Thù về mặt tâm cảnh đã không kém gì đệ tử ưu tú Thiên Lam Tông khi xưa.

Phải biết, có thể được Từ Phương gọi là đệ tử ưu tú, kém nhất cũng là chưởng môn Thiên Lam Tông vào những đời còn hưng thịnh.

“Lão tổ, bây giờ ngài xuất quan rồi, ta định dâng truyền vị trí Tông chủ cho lão tổ.

Thanh Thù thực lực thấp kém, thật sự không thể đảm nhiệm vị trí quan trọng này.

Nói rồi, Lăng Thanh Thù đưa ra một khối lệnh bài màu đen, đây là tín vật tông chủ Thiên Lam Tông.

Từ Phương không đáp lời, lại tiếp nhận tín vật.

Từ Phương tinh tế vuốt v e tín vật này, tín vật tông chủ Thiên Lam Tông, mười vạn năm trước chính là do Từ Phương truyền xuống.

Theo lý mà nói, Từ Phương là đại đệ tử khai sơn vốn nên là chưởng môn Thiên Lam Tông đời thứ hai.

Cuối cùng lại bởi vì Từ Phương khốn đốn tại Luyện Khí kỳ, hắn chủ động nhường chức chưởng môn cho sư đệ mình.

Bây giờ mười vạn năm đã qua, tín vật chưởng môn lại trở về trong tay mình.

Còn là do một đồ tử đồ tôn đã cách không biết bao nhiêu thế hệ muốn thoái vị cho mình.

Nghĩ tới đây, Từ Phương có chút dở khóc dở cười.

Thưởng thức một hồi lâu, Từ Phương trả lại tín vật tông chủ cho Lăng Thanh Thù.


“Đây là của ngươi, ai cũng không lấy được, bao gồm cả ta.

Thiên Lam Tông từ xưa tới này chỉ có tông chủ phi thăng hoặc vẫn lạc mới truyền cho một người khác.

Ngươi cảm thấy bản thân đoản mệnh lắm hả?”
“Nếu Thiên Lam Tông có thể tái hiện vinh quang ngày xưa, Thanh Thù chết cũng đáng”
“Đừng nói như thế, ngươi thật sự có chút phong phạm của một vị tông chủ, làm tốt hơn ta trước kia nhiều?” Từ Phương cười ha ha, đối với thân phận tông chủ Thiên Lam Tông của Lăng Thanh Thù, hắn đã hoàn toàn công nhận.

“Từ trong khố phòng, ngươi lấy cho ta một nhóm linh vật, ta muốn luyện đan, ngươi cũng tu hành công pháp cho ta xem qua một lần.

Tông chủ Thiên Lam Tông chỉ có tu vi Trúc Cơ, quá thấp, cho ngươi ba tháng, phải ngưng kết Kim Đan
Ba tháng ngưng kết Kim Đan, nghe vậy, Lăng Thanh Thù hơi sững sờ.

Có điều khi thấy vẻ tự tin của Từ Phương, Lăng Thanh Thù cũng bị lây nhiễm theo.

“Vâng, xin cẩn tuân pháp chỉ”
Ba tháng ngưng kết Kim Đan, lời này nói ra từ trong miệng người khác, nghe giống như chuyện lạ đời.

Nhưng đây là Từ Phương, vậy thì chân chân chính chính có thể làm được.

Từ Phương sống mười vạn năm, trong đầu không biết ghi chép bao nhiêu loại đan phương dùng để phụ trợ tu luyện.

Đừng nói là đan dược dùng cho Trúc Cơ, Kim Đan, mà đến cả loại đan dược trợ giúp người ta tăng tỷ lệ độ kiếp, Từ Phương cũng biết một hai loại.

Bây giờ luyện chế một chút đan dược gia tốc cho Lăng Thanh Thù tu luyện, đối với Từ Phương thì quá là đơn giản.

Hơn nữa hiện nay thiên địa đại biến, một số linh thảo đối với mấy vạn năm trước là vạn kim khó cầu, hiện nay lại giống như cỏ dại vậy mọc tùm lum khắp nơi..

Bình Luận (0)
Comment