*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ầm!"
Cánh cửa khổng lồ của nội đường bị một lực mạnh tác động vào vỡ tan nát, hơn mười mấy tên đệ tử của Đồ Tâm Giáo bay loạn xạ ra ngoài.
Bước chân không quá vững chắc của tam lão đại đi vào, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống tác phong của một hội nhóm, cảm giác không hài hòa đã đem lại áp lực lớn cho đám đệ tử của Đồ Tam Giáo.
"Cái gì! Cảnh giới Luyện Khí á?"
Bên cạnh giáo chủ bọn tay sai tỏ vẻ đoán mò, từ ánh một sững nhờ nhìn Từ Phương mà không ngừng bàn tán.
Người gi ết chết các trưởng lão và Đại Hộ Pháp, thật sự là ba người này sao?
Một lão già khú, một tên thanh niên sung sức, và một tên thanh niên non choẹt nhìn kiểu gì thì cũng giống như cảnh giới Luyện Khí đang diễn vai giả bộ đánh đấm.
Sự kết hợp kì quái này, lại có thể biến Đồ Tâm Giáo hiên ngang khí phách thành bộ dạng này, thật không thể tin nổi mà...
Giáo chủ tỏ vẻ bình tĩnh, vẫn ngồi vận chuyển khí tức ở phía trước một cỗ quan tài, mặt ngồi điều tức, nhắm mắt trầm ngâm.
Ở xung quanh ông ta, có mười mấy luồng ánh sáng màu xanh lam của đèn thạch anh tỏa những luồng hàn khí, khí tức giống y như huân hương bao quanh cơ thể.
"Người tới là khách, tiểu nhị, chiêu đãi mấy vị khách này thật tốt cho ta, đừng để ta thất vọng đấy."
Giáo chủ đột nhiên thốt ra một câu như vậy, cũng khiến Từ Phương hơi hơi nhíu mày.
Làm lão đại mà để thuộc hạ tự tìm lấy cái chết một cách vô vị như vậy, thì không phải là hiếm. Chỉ là những tên làm bia đỡ đạn này đã không có lòng dạ chiến đấu từ lâu rồi, trung bình những tên này chỉ có trình độ cảnh giới Kim Đan, thì làm sao mà cùng với các trưởng lão cảnh giới Động Thiên đối phó được với đối thủ chứ?
Mưu đồ của giáo chủ khiến Từ Phương nghĩ mãi mà không có cách giải.
Nhưng rất nhanh, đáp án đã bị tuyên bố.
Ầm ầm!
Giáo chủ Đồ Tâm đột nhiên chắp tay trước ngực, một luồng ánh sáng chói lóa từ từ được ngưng tụ ra từ lòng bàn tay của ông ta, bóng người xuất hiện pháp khí hoa sen màu vàng.
Pháp bảo này vừa xuất hiện, thì tất cả hạt băng xung quanh đều vỡ nát, khí tức lạnh thấu tận xương tủy nhanh chóng tràn vào bên trong cơ thể giáo chủ.
Cùng lúc đó, cỗ quan tài sau lưng bắt đầu tuôn ra luồng huyết khí bọt nước, lực huyết mạch thuộc tính băng còn sót lại trong cơ thể thê tử Triệu Bằng, dần dần bị hấp thụ vào bên trong đóa hoa sen vàng kia.
"Tên khốn kia, ngươi muốn làm cái gì!"
Triệu Bằng thấy thế bỗng có chút bất bình, dưới sự nóng giận vội bước tới, thanh kiếm ở hai tay đã chém bay đi mười mấy tên giáo đồ xung quanh, máu bắn tung tóe đầy người.
Đồng tử Từ Phương nheo lại vội vàng chỉ điểm: "Cẩn thận! Đừng để vết máu tới gần ông ta!"
Vậy mà lúc này Triệu Bằng không nghe lọt tai được lời chỉ điểm của người khác, mà chỉ biết cầm binh khí trên tay điên cuồng giết một loạt, chỗ nào nghe vào người khác chỉ điểm, vì cứu thê tử của mình mà điên cuồng nổi giận xả tức.
"Ha ha ha, chào mừng đến với, Địa Ngục Môn!"
Giáo chủ Đồ Tâm bỗng mở ra hai mắt, mắt trái màu băng lam, còn mắt phải đỏ như máu, hai lực âm dương hỗ trợ nhau, tóm gọn khóa chặt lấy người Triệu Bằng, màn sương máu trên người hắn ngược lại đã biến thành xiềng xích chí mạng giam cầm hắn ta.!
Mà điều này, chính là nguyên nhân cơ bản mà Từ Phương đã lệnh cho hắn dừng ngay hành động lại, cũng là cái giá phải trả cho cái chết của những giáo đò xung quanh này!
"Không!"
Triệu Bằng lập tức sợ hãi hoảng hốt, hắn phát hiện lực phong ấn cực mạnh này nhanh chóng truyền đến xương cốt tứ chi, giống như mạng lưới khổng lồ, đi theo mạch máu kinh mạch, phong ấn lại toàn bộ sức mạnh của hắn.
"Lực huyết mạch của thê tử ngươi, sẽ trở thành xiềng xích giam cầm sinh mệnh lực của ngươi, sinh mệnh lực của nàng ta bị ta cướp mất hoàn toàn trước đó, sẽ khiến ngươi chìm vào giấc ngủ say!"
Giọng nói phán quyết của giáo chủ lần nữa buông xuống, lạnh lẽo vang vọng trên toàn bộ không trung cả cái nội đường, dưới giọng nói ma lực này, Triệu Bằng cũng dần dần nhắm mắt lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Hoa sen vàng lơ lửng ở đỉnh đầu Triệu Bằng, giống như vũ khí trấn hồn, từ đó, hai phu thê họ đều trở thành con rối đắc lực của giáo chủ Đồ Tâm.
"Lão đại, ngươi nói xem, tên nhãi ranh này rốt cuộc đang làm trò hề gì vậy ạ?"
Hoàng Thiên tỏ vẻ không hiểu nước cờ này của giáo chủ, hao phí lực khí nhiều đến như vậy rốt cuộc muốn làm gì vậy chứ, bên ngoài bọn họ để lộ ra sự khó hiểu.
Từ Phương nghiêm túc nói: "Nếu ta đoán không sai thì, huyết mạch của Triệu Bằng, chính là chất xúc tác chí âm thể tốt nhất của thê tử hắn, mà tên ma đầu kia muốn có được chí âm thể huyết mạch, nhưng lại không muốn hao mòn năng lực của bản thân, nên chỉ có thể hi sinh Triệu Bằng làm cái giá phải trả, dùng máu của hắn làm chất dẫn, mới có thể đem căn nguyên của chí âm thể đưa vào trong người."
Hoàng Thiên sờ lên cằm ra vẻ suy tư hình: "Nếu như vậy, thì chúng ta chỉ có thể giết tên cầm đầu này thôi!"
Từ Phương gật đầu: "Điều kiện tiên quyết là, không thể đánh vỡ đóa sen vàng kia, nếu không Triệu Bằng và thê tử của hắn mãi mãi không thể nào tỉnh lại được đâu!"
"Yên tâm, có ta ở đây, không có vấn đề gì, chuyện đánh nhau giao cho ngươi đấy!"
Đừng thấy Hoàng Thiên bình thường mờ nhạt mà đã đánh giá, một khi ông nghiêm túc lên, thì ông già này cũng là một nhân vật hết sức kinh khủng đấy.
Vèo!
Mấy tia sáng quỷ mị phi về phía Triệu Bằng, tự động trấn giữ đóa sen vàng, giáo chủ Đồ Tâm cũng không thể ngăn cản được Hoàng Thiên, mà chỉ cười nhạt một tiếng rồi trực tiếp bay tới trước mặt Từ Phương.
Sức mạnh dồi dào trong người tỏa ra, tạo thành một cơn sóng biển.
"Tuy ta không rõ tại sao ngươi chỉ có tu vi cảnh giới Luyện Khí, nhưng ta có thể cảm nhận được, trong cơ thể ngươi ẩn chứa nội công thâm hậu, chỉ có chinh phục ngươi, thì ta mới có tư cách hưởng thụ hết tất cả!"
"Phán đoán của ngươi chính xác đấy."
Từ Phương lộ ra một nụ cười nhạt nói: "Nhưng tiếc là, chinh phục ta, là ước muốn viển vông mà ngươi mãi mãi không bao giờ thực hiện được. Ta và ngươi, phải sống ở hai thế giới."
"Ha ha ha! Trong mắt của ta, ngươi chỉ nên sống ở Minh Giới, làm cô hồn dã quỷ quanh quẩn khắp nơi, giống những âm linh bỏ mạng của Đồ Tâm Giáo kia, thấy thế nào?"
Từ Phương không nói nhảm nhiều, mà chỉ lạnh lùng cười một tiếng đáp lại, rồi xuất ra một chiêu thức lực đánh kinh khủng khiếp đánh về phía giáo chủ.
"Trò mèo!"
Hai mắt đồng tử âm dương của đối phương tràn đầy sát ý, huyền băng trên tay trái, hợp lại làm một với làn khói máu trên tay phải, đánh ra một chưởng băng tường màu đỏ, cản trở được cơn sóng tấn công của Từ Phương.
"Động Thiên cảnh giới Đỉnh Phong, thực lực không tồi đấy.”
Từ Phương dành một lời khen nhất định cho đối thủ. Bời vì chiêu vừa nãy của hắn, có thể dễ dàng hủy diệt đi những tên hộ pháp tóc trắng ngoài kia, nhưng ở trước mặt giáo chủ, lại không thể đả thương được hắn.
"Ta không cần ngươi lấy lòng ta, ta chỉ muốn nghe được tiếng kêu thảm thiết của ngươi thôi."
Giáo chủ cười một cách điên dại, đột nhiên sau lưng mọc ra hai cánh đỏ au như máu, khiến cơ thể của ông ta bay vút lên không trung.
Chính lúc này, ông ta rút ra một thanh cốt kiếm huyết sắc ở sống lưng, toát ra uy lực tinh thần vô cùng mạnh!
"Ngươi... Đáng chết!"
Từ Phương nổi giận!
Bởi vì từ trong cốt kiếm này, hắn ta ngửi được một luồng khí tức quen thuộc.