Lão Tử Không Phải Kẻ Ngốc

Chương 30

"Cậu Lâm Dịch, đây là do cậu không đúng, Diệp Phong người ta có tài như vậy, sao phải tranh giành với cậu?"

"Đúng đó, cậu cũng đừng ảo tưởng làm nạn nhân, cảm thấy ai cũng nhắm vào mình."

"Tôi nói chứ, chắc không phải cậu ghen ghét người giàu đó chứ, sao tôi cứ có cảm giác cậu nhắm vào cậu Diệp Phong."

"Anh bạn này, người nghèo không có tội, quan trọng là phải biết tự lập tự cường, có ý chí vươn lên, cậu hiểu không?"

Lâm Dịch suýt bị nước bọt dìm chết.

Lâm Phượng Kiều vội tránh xa anh ta, trước đây đã cảm thấy anh ta là đồ vô dụng, không ngờ bây giờ vẫn vô dụng như vậy.

Bạch Kiến Hào nhíu mày, trong lòng thấy may vì mình chưa nói gì nhiều, nếu không thì cái mặt mo này biết giấu ở đâu?

Chỉ có Bạch Tô Tô đau lòng vì mọi người chỉ trích Lâm Dịch.

Ngược lại, Diệp Phong được mọi người khen ngợi hết lời, sắp khen lên tận trên mây rồi, hoàn toàn thay đổi hình tượng cậu ấm chơi bời ngày trước.

Cố Vân Tương cũng rất vui vẻ, vừa nãy cô còn lau mồ hôi cho anh Diệp Phong đấy.

Chỉ không ngờ, anh Diệp Phong hiểu biết nhiều đến vậy.

Càng ngày càng thích anh Diệp Phong, làm sao bây giờ đây!


"Anh bạn này, ông già này có một yêu cầu quá đáng."

Lúc này, Nhan Văn Cảnh đi về phía Diệp Phong, hội trường cũng yên tĩnh trở lại.

Mọi người không biết thân phận của Nhan Văn Cảnh nhưng biết chắc chắn lai lịch ông ấy còn hơn cả gia chủ Trần Thiên Lỗi.

"Ông Nhan cứ nói."

Diệp Phong bình tĩnh đáp.

"Cậu, cậu biết tôi?"

Nhan Văn Cảnh kinh ngạc, đến cả Trần Thiên Lỗi cũng chỉ biết nghẹn họng đứng nhìn chằm chằm.

Phải biết rằng, Nhan Văn Cảnh luôn luôn khiêm tốn, không thích xuất đầu lộ diện, người đời cũng chỉ mới nghe đến tên ông ấy chứ chưa từng nhìn thấy người thật.

Trần Thiên Lỗi kết bạn được với ông ấy là nhờ một cơ duyên tình cờ vào mười mấy năm trước ở Bắc Kinh.

Nhưng sao Diệp Phong lại biết ông ấy?

"Nếu tôi đã tìm hiểu đến tranh chữ thì sao lại không biết bậc thầy tranh Trung Quốc Nhan Văn Cảnh chứ."

Diệp Phong cười đáp.


Trong chốc lát, tất cả mọi người lại sôi trào lần nữa.

"Ôi vãi, đây chính là bậc thầy tranh Trung Quốc Nhan Văn Cảnh!"

"Ông trời ơi, thân phận Nhan Văn Cảnh tôn quý biết bao, sao ông ấy lại tới nơi này?"

Tất cả mọi người sợ ngây người, bao gồm cả Bạch Kiến Hào cũng cảm thấy không tin nổi, tiệc mừng thọ năm mươi của mình lại xuất hiện một nhân vật lớn như vậy.

Nhan Văn Cảnh không chỉ là bậc thầy tranh Trung Quốc, mà tài hoa của ông ấy cũng là vô kể, học trò của ông ấy đều là những người giỏi giang trong xã hội.

Tuy nhà họ Diệp là nhà giàu số một Kim Lăng nhưng kinh tế của Kim Lăng cũng chỉ so được với trong tỉnh, nhìn ra khắp Giang Nam Giang Bắc, có thể nói còn vô số các đối thủ khác mạnh hơn nữa.

Nhưng nếu có thể đặt được quan hệ với Nhan Văn Cảnh, chắc chắn nhà họ Diệp có thể tiến thêm một bước nữa.

"Ông ấy chính là Nhan Văn Cảnh..."

Lâm Dịch cũng Nhan Văn Cảnh một cách si ngốc, anh ta không ngờ người vừa khen mình có thân phận lớn đến vậy.

Nếu mình có thể kết thân với Nhan Văn Cảnh thì một bước lên mây có khó gì?

Nhưng có lẽ cơ duyên to lớn này đã trượt khỏi tay mình qua màn thể hiện vừa rồi của Diệp Phong.

Bây giờ cho dù là Nhan Văn Cảnh hay Trần Thiên Lỗi cũng không còn để ý đến mình.

Nếu biết trước như vậy thì đã không nhắc tới chuyện Thu Nhạn Lạc Hà Đồ.

"Nếu cậu Diệp biết tôi thì tôi xin mặt dày nói thẳng."

"Tôi rất thích bức Thu Nhạn Lạc Hà Đồ này, không biết cậu Diệp có thể nhượng lại cho tôi hay không."

"Tôi biết nhà họ Diệp các cậu không thiếu tiền, nhưng tôi đồng ý ra giá cao hơn giá thị trường để mua bức tranh này."

Bình Luận (0)
Comment