Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 12

Trời còn chưa sáng hẳn, Quý Liên Hoắc đã cõng Quý Đại Bảo, đẩy xe đẩy ra ngoài.

Bán mứt hồng còn lãi hơn bán táo với quýt, Quý Liên Hoắc nghiêm túc tính toán tiền lãi rồi mua hai thùng mứt hồng đặt lên xe đẩy.

Không còn tiền để mua táo với quýt nữa, nhưng cũng may hôm qua vẫn còn không ít, Quý Liên Hoắc đẩy xe tới chỗ bày sạp, dọn hàng xong thì Quý Đại Bảo cũng vừa lúc ngủ dậy.

“A, a….” Quý Đại Bảo vỗ vỗ vai chú nhỏ, ý bảo nên pha sữa rồi.

Quý Liên Hoắc cúi người với tay vào giỏ quýt, nhưng anh chỉ chạm vào một vật cứng, lúc lấy ra thì hóa ra đó là một viên gạch đỏ để xây tường.

Quý Đại Bảo ghé vào vai Quý Liên Hoắc, một lớn một nhỏ nhìn viên gạch này, hơi sửng sốt.

Sao lại thế này?

Quý Liên Hoắc vội vã cúi người tiếp tục tìm kiếm trong giỏ quýt, nhưng anh chỉ tiếp tục thấy những viên gạch, lấy hết gạch ra, quả nhiên giỏ quýt đã thiếu mất một tầng.

Quý Liên Hoắc đứng im tại chỗ, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, anh sờ sờ túi tã giấy bên dưới xe đẩy.

Quý Đại Bảo ngơ ngác nhìn chú nhỏ lấy ra một túi đen chỉ toàn xốp bên dưới xe đẩy mà đầu vang ong ong.

Quý Liên Hoắc tái mặt, ném đống xốp sang một bên, anh lấy hết táo trong giỏ táo ra, vừa mở ngăn liền thấy hộp sữa rỗng nằm yên lặng bên trong.

Chỉ còn có hộp sữa rỗng.

Nhưng hộp sữa rỗng thì có thể làm được gì?

Quý Đại Bảo dùng ngón chân nghĩ cũng biết kẻ nào trộm đồ, con bạc khát nước kia, thế mà đến sữa bột với tã giấy của trẻ con mà cũng trộm!

Quý Đại Bảo tràn đầy phẫn nộ nhìn về phía chú nhỏ, chỉ thấy quai hàm anh bạnh lên, trong đôi mắt ám trầm kia là nét tàn nhẫn mà nó chưa thấy bao giờ.

“Tiểu Quý, ra bày sạp rồi đó à?” Ông Vu bước tới, còn chưa biết chuyện gì, nhưng chưa tới gần đã thấy vẻ mặt đứa nhỏ trên lưng thiếu niên đau lòng rớt nước mắt.

“Đại Bảo sao thế?” Ông Vu sửng sốt, chỉ thấy vẻ mặt Quý Liên Hoắc vô cùng bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.

“Ông Vu, ông trông Đại Bảo và sạp hàng giúp cháu một chút.” Quý Liên Hoắc tháo móc treo, ông Vu thấy thế liên tục xua tay.

“Đứa nhỏ này, có chuyện gì thì từ từ nói, cháu bảo ông trông sạp hộ thì còn được, nhưng Đại Bảo luôn luôn đi cùng cháu, ông trông làm sao.”

Ánh mắt Quý Liên Hoắc hơi ngưng lại, anh nhìn đứa nhỏ phía sau, Quý Đại Bảo đang nước mắt lưng tròng, hai tay nắm chặt vải dệt đã bạc màu.

Quý Liên Hoắc rũ mắt, lại cột lại móc treo trên người, anh cầm viên gạch vừa lấy trong giỏ quýt ra, không nói một câu rời đi.

“Tiểu Quý, tiểu Quý!” Ông Vu vô cùng lo lắng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể gọi với theo.

“Cháu đừng làm chuyện gì ngu ngốc! Hãy nghĩ tới Đại Bảo nữa!”

Một thiếu niên cõng đứa bé đột nhiên tiến vào sới mạt chược đang ầm ĩ, anh bước qua mấy bàn, có vẻ như đang tìm người, chủ sới thấy thế vội ngăn lại: “Cậu tìm ai!”

“Lý Đại Toàn.” Thiếu niên trầm mặc nhìn chủ sới, “Người đâu?”

Chủ sới nhíu mày nhìn quần áo trên người thiếu niên, đang định đuổi đi thì bỗng thấy tay thiếu niên còn đang nắm gạch.

“Ông, ta, đâu?”

Thấy chủ sới vẫn không lên tiếng, Quý Liên Hoắc hỏi lại, anh cao giọng gằn từng chữ một, giọng nói vốn ôn hoà nhưng do đang nghiến răng nghiến lợi mà bỗng trầm thấp khác thường.

“Hắn, hắn không có ở đây…..” Chủ sới nhìn thiếu niên trước mặt, da đầu bỗng tê dại, có rất nhiều người từng tới đây tìm người, nhưng ánh mắt lạnh băng, còn ẩn chứa sát khí, giống như chỉ cần gặp người là sẽ cho ăn gạch này thì thiếu niên mới là người đầu tiên.

“Nửa đêm hôm qua hắn mới rời khỏi đây, hình như là đi theo hướng kia.” Chủ sới vội mở cửa, lại vội vàng nói hết tung tích mình biết, sợ chậm chút thì sới của mình lại gặp tai ương.

Thiếu niên nặng nề liếc nhìn chủ sới lần nữa, rồi cầm viên gạch đi theo hướng ông ta chỉ.

Giống như đang ở trong rừng đêm hoang vu bị sói nhìn chằm chằm, chủ sới vội xoa da gà nổi khắp cánh tay mình rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Hướng gã chủ sới chỉ chính là hướng về nhà, Quý Đại Bảo bám trên vai Quý Liên Hoắc, nhìn chú nhỏ đẩy cổng ra, rồi mở mạnh cửa căn phòng bên cạnh phòng chứa đồ.

Phòng này tốt hơn phòng chứa đồ một chút, nhưng cũng chỉ còn bốn bức tường, một cái giường đất cùng một cái bếp sắt đã hỏng.

Ông lão đang trùm chăn ngồi ở cuối giường đất, thấy Quý Liên Hoắc tiến vào liền dúm dó nở nụ cười, vì đã rụng gần hết răng nên nói chuyện còn hơi lọt gió.

“Liên Hoắc, hôm nay con không đi bán hàng à?”

“Ông ngoại.” Quý Liên Hoắc lạnh nhạt nhìn quanh phòng, “Lý Đại Toàn đâu?”

“Sáng sớm đã ra ngoài rồi.” Ông ngoại dịch người vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, “Liên Hoắc, con ngồi đi, để ta nhìn Đại Bảo chút nào.”

Quý Liên Hoắc tiến lại gần, đặt viên gạch lên giường đất rồi cởi bỏ móc treo trên người, đưa đứa bé cho ông lão.

Quý Đại Bảo lặng lặng nhìn cụ ngoại mình, nếu nó không nhớ nhầm thì ông cụ sẽ không qua được mùa đông năm nay, sau khi cụ mất, mình và chú nhỏ sẽ càng khổ.

“Đại Bảo có nhớ ta không nào?” Ông lão ôm đứa trẻ mềm như bông, khuôn mặt già nua đầy ý cười, “Ta là cụ ngoại con, trước kia thường xuyên bế con nha.”

Quý Đại Bảo cũng phối hợp “ê a” hai lần, ông lão càng vui, tình cảm yêu thích cũng hoá thành nụ cười tươi trên mặt, mãi đến khi cánh cửa kêu rầm một tiếng, nụ cười trên mặt ông cụ cũng tắt ngấm.

Vẻ mặt Quý Liên Hoắc lạnh lùng, cầm viên gạch đứng trước cửa phòng.

“Mau vào đi, hôm nay tôi mua vịt nướng với rượu đấy.” Tiếng cười tục tằng của Lý Đại Toàn vang lên trong sân, “Nếu ông mà không nói, tôi cũng không biết thì ra thằng tai tinh kia còn có bản lĩnh này cơ đấy, tôi…..”

Lý Đại Toàn đang vừa mở cửa vừa quay đầu nói chuyện với bạn mình, nhưng một viên gạch đã nện mạnh lên đầu gã, viên gạch vỡ tan, máu chảy đầy từ tóc Lý Đại Toàn xuống.

Lý Đại Toàn bị đập tới mức lùi về sau hai bước, ngây người đứng một lúc, tay vô thức chạm vào vết máu rồi lập tức trợn tròn mắt ngã xuống.

Con bạc đứng bên cạnh Lý Đại Toàn cảm thấy da đầu tê rần, tóc gáy dựng đứng, chậm rãi quay đầu nhìn sang thiếu niên đứng ở cửa.

Giống như một sát thần, hai mắt đen kịt không một tia cảm xúc.

Thiếu niên liếc sang nhìn người đàn ông đi cùng Lý Đại Toàn.

Nhìn ánh mắt thiếu niên, con bạc kia cũng rùng mình, liên tục lắc đầu rồi chạy mất: “Không liên quan đến tôi, tôi không biết gì cả!”

Không thèm để ý tên kia, Quý Liên Hoắc mặt không đổi sắc kéo Lý Đại Toàn vào phòng rồi đóng cửa lại.

Quý Đại Bảo cố gắng ngó ra nhìn, nhưng ông lão che kín mắt đứa bé, bản thân cũng quay đi.

Quý Liên Hoắc lấy ít dây thừng trong phòng chứa đồ ra trói chặt Lý Đại Toàn lại, Lý Đại Toàn vừa tỉnh lại, thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức la to.

“Tai tinh giết người! Cứu mạng!”

Quý Liên Hoắc túm lấy mấy thứ đồ Lý Đại Toàn mua, anh cầm bình rượu xái lên gõ gõ lên bếp sắt một chút, sau đó lưu loát mở nắp uống mấy ngụm.

Lý Đại Toàn kêu như heo bị chọc tiết, hàng xóm cũng đổ xô sang bên nhà hóng chuyện.

“Mọi người mau tới đây! Tai tinh giết người rồi!” Lý Đại Toàn dùng hết sức kêu gào, mấy người bên hàng xóm đã đứng đầy sân.

“Ông để sữa bột và tã giấy của Đại Bảo ở đâu?” Quý Liên Hoắc lắc chai rượu rồi chậm rãi giơ tay, ngón cái lấp kín miệng bình rồi giơ lên chỗ vết thương của Lý Đại Toàn.

“Sao mày dám đổ oan cho người khác hả!” Lý Đại Toàn cố gắng giãy dụa, mắt đảo liên tục, “Tao chẳng hiểu mày đang nói cái gì!”

Quý Liên Hoắc dịch ngón cái, rượu trắng đổ thẳng lên vết thương của Lý Đại Toàn, Lý Đại Toàn đau tới mức không ngừng gào thét chửi bới, cả người cũng run rẩy.

“Tôi hỏi một lần nữa, đồ đâu?” Ánh mắt Quý Liên Hoắc ám trầm, lộ ra nét hung ác, hoàn toàn không phải ánh mắt của một thiếu niên nên có.

“Đổ oan cho người khác này!” Lý Đại Toàn đau đớn gào khóc, “Bà con mau nhìn đi, tôi tốt bụng cho đồ tai tinh này ở nhờ, thế mà nó dám đổ oan cho tôi lấy đồ của nó, đúng là thứ tai hoạ, đồ vô ơn mà!”

Quý Đại Bảo thấy Lý Đại Toàn ác nhân cáo trạng trước, đôi mắt tròn xoe khẽ động rồi cũng oa oa khóc to.

Không phải thi khóc thôi sao?

Ai mà không biết chứ.

Một lớn một nhỏ trong phòng gào lên như pháo, hàng xóm xô đẩy khiến cánh cửa mở ra, lập tức, họ đã trông thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong.

Thiếu niên cầm bình rượu đứng trước tên đàn ông cường tráng đang bị trói chặt, ông cụ ngồi trên giường đất ôm đứa nhỏ đang gào khóc, chẳng còn cách nào.

“Mọi người mau phân xử cho tôi!” Lý Đại Toàn khóc hu hu, dáng vẻ y như người tốt bị đổ oan, “Thằng tai tinh này đổ cho tôi lấy trộm tã giấy sữa bột của đứa nhỏ, giờ còn trói tôi lại đánh đây này!”

Hàng xóm sôi nổi nhìn thiếu niên, ánh mắt cũng thay đổi.

“Tối qua Lý Đại Toàn đã trộm sữa bột và tã giấy của đứa nhỏ, còn đổi hết thành xốp.” Quý Liên Hoắc nhìn những người hàng xóm, ánh mắt âm trầm, “Giờ Đại Bảo đã đói tới mức phát khóc, các người không thấy sao?”

Hàng xóm thăm dò nhìn về phía đứa bé trong ngực ông lão, Quý Đại Bảo càng nhân cơ hội đó khóc to, khiến người ta nhìn mà xót ruột.

“Mày nói bậy!” Lý Đại Toàn trừng mắt, “Mày bảo tao lấy đồ, nhân chứng vật chứng đâu? Mày có nhìn thấy không hả?”

Đám đông lại lần nữa nhìn sang Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc mím môi, nhớ tới tên vừa chạy trốn kia, nhất thời im lặng, hàng xóm lại nghị luận ầm ĩ, nhưng đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên trong phòng.

“Ta trông thấy.”

Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn ông ngoại đang chậm rãi giơ tay chỉ vào con trai mình.

Vẻ mặt ông lão vô cùng khổ sở, ngón tay cũng run lên, “Tối qua Đại Toàn cầm một túi lớn đồ bước vào, ta hỏi nó là gì nhưng nó không nói.

Sáng nay lúc nó đi, ta thấy nó bỏ hộp sữa bột vào túi phân ure, lúc đó ta còn tưởng nó chỉ mang hộp rỗng đi bán đồng nát, nhưng không ngờ nó lại bán đồ ăn của đứa nhỏ.”

Đã có nhân chứng, lại còn là cha ruột, hàng xóm lập tức căm phẫn nhìn Lý Đại Toàn, ai cũng mắng to.

“Báo cảnh sát đi, để cảnh sát bắt gã!”

“Nhìn đứa bé đáng thương như thế, mi đúng là đồ súc sinh!”

“Trước đó Lý Đại Toàn còn trộm gà nhà tôi, tôi biết ngay gã không phải loại tốt lành gì mà!”

Giữa tiếng mắng chửi của hàng xóm, Lý Đại Toàn gắt gao nhìn cha ruột mình, bị vạch trần tới mức thẹn quá thành giận, “Ông đúng là lão bất tử! Sướng quá hoá rồ à!”

Quý Đại Bảo thấy thế, khóc càng thêm đáng thương, hàng xóm cũng càng mắng chửi, còn muốn lôi cổ Lý Đại Toàn lên đồn cảnh sát, nhưng Quý Đại Bảo còn chưa đắc ý được hai giây đã thấy đầu óc choáng váng, trước mắt biến thành màu đen.

Từ tối qua đến giờ không ăn gì, giờ lại khóc một trận to như vậy, thân thể đứa bé làm sao chịu nổi.

Ông cụ đang ôm đứa trẻ đột nhiên phát hiện nó không phát ra âm thanh, cúi đầu nhìn, chỉ thấy môi Đại Bảo đã tím tái, thân thể nho nhỏ run rẩy, hoàn toàn không còn ý thức. 
Bình Luận (0)
Comment