Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 14

“Anh, em kể cho anh một chuyện siêu tốt!”

Vương Chiêu Mưu vừa ra khỏi bệnh viện đã thấy Vương Chiêu Vân gọi điện hí hửng khoe.

"Có một công ty sản xuất ô tô đã thấy chất lượng sản phẩm mà nhà máy nhựa của chúng ta sản xuất, họ muốn ký một đơn đặt hàng lớn sản xuất các linh kiện nhựa mà họ cần!"

Vương Chiêu Vân ở đầu kia không giấu nổi đắc ý, giọng nói cũng như sắp bay lên, “Anh, anh đoán xem đơn hàng này trị giá bao nhiêu?”

Vương Chiêu Mưu vừa cầm điện thoại vừa vào xe, khoé môi khẽ cong lên.

“Ba nghìn vạn! Đơn hàng lớn tận ba nghìn vạn đó!”

Giọng nói Vương Chiêu Vân nghe rất kích động, như thể sắp hét lên tới nơi, “Em vừa tới đã kéo được một đơn hàng trị giá ba nghìn vạn cho nhà máy!”

Vương Chiêu Mưu để điện thoại ra xa chút, tránh làm hại đến lỗ tai mình.

“Anh, những gì anh nói lúc trước còn tính không? Chỉ cần em có chút thành tích thì sẽ để em làm Tổng giám đốc của Vương thị!” Giọng Vương Chiêu Vân rất vội vàng, “Ba nghìn vạn có phải là có thành tích rồi không?”

“Tính.” Giọng Vương Chiêu Mưu vẫn rất thanh nhã, không nhanh không chậm.

“Vậy tức là em hoàn thành hạng mục này, thu tiền về tay là có thể làm Tổng giám đốc rồi đúng không?”

Giọng Vương Chiêu Vân rất vội vàng, tràn ngập khát vọng với tiền tài cùng quyền thế.

“Phải.” Vương Chiêu Mưu cười cười, nói ra đáp án khẳng định.

“Yes!” Vương Chiêu Vân không nhịn được xổ một câu tiếng Anh, cao hứng xoay vòng ở đầu kia điện thoại.

Tổng giám đốc nha!

Mình còn trẻ thế mà đã làm Tổng giám đốc rồi kìa!

Vì quá mức hưng phấn nên đầu óc Vương Chiêu Vân có hơi mơ hồ, chưa chi cậu ta đã thấy cảnh tượng bản thân thăng chức tăng lương, lên làm Tổng giám đốc, kết hôn với bạch phú mỹ rồi bước lên đỉnh cao nhân sinh.

“Tục ngữ nói, cẩu phú quý, gâu gâu gâu.”

Vương Chiêu Vân cố nén đắc ý, “Anh, chờ em phát đạt, nhất định sẽ không quên anh đâu!”

Nhìn điện thoại bị cúp, Vương Chiêu Mưu không nhịn được bật cười.

Quả nhiên có chút tiền tài sẽ khiến con người ta đắc ý vênh váo, ví dụ như hiện tại, đây chính là lần đầu tiên Vương Chiêu Vân dám cúp điện thoại của cậu trước.

Nghe tiếng trò chuyện, lão Tề quay đầu lại nhìn, “Ông chủ, bên Chiêu Vân thiếu gia có chuyện gì à?”

Vương Chiêu Mưu mỉm cười xoay xoay di động một lát mới nhìn sang lão Tề.

“Nó ký một đơn hàng ba nghìn vạn.”

Lão Tề lập tức cảm thấy không ổn, vẻ mặt nghiêm túc lên, “Ông chủ, có cần tôi theo dõi toàn bộ quá trình không?”

“Không cần.” Vương Chiêu Mưu dựa vào lưng ghế, chân dài tùy ý duỗi ra, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

“Anh chỉ cần lén báo cho Ban Pháp chế khống chế số tiền vi phạm hợp đồng trong vòng 20% tổng giá trị hợp đồng là được.”

Lão Tề nghe vậy liền hiểu.

“Cậu muốn dùng sáu trăm vạn để Chiêu Vân thiếu gia dẹp bỏ tâm tư kia đi sao?”

Vương Chiêu Mưu hơi mỉm cười, không đáp lời.

“Còn cả chuyện Quý Liên Hoắc.” Lão Tề gãi gãi đầu, “Có phải cậu đã đoán là sẽ có chuyện nên mới bảo tôi đưa phương thức liên lạc của mình cho cậu ta không?”

Lão Tề đợi một lúc lâu cũng không thấy ông chủ đáp lời, ngẩng đầu nhìn mới thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau đang tựa lưng vào lưng ghế, đôi mắt dưới kính nhắm lại, hơi thở đều đều.

Lão Tề vô thức khẽ khàng lại, cẩn thận quay người đi.

×××

Trước nay Quý Đại Bảo không biết thì ra nằm viện lại có thể thoải mái đến thế.

Vương Chiêu Mưu đã sắp xếp phòng bệnh một người cho nó, điều kiện trong phòng bệnh rất tốt, không chỉ có giường ngủ cho Quý Liên Hoắc mà còn có máy sưởi, tivi, phòng tắm riêng.

Trong căn phòng chứa đồ nhà ông cậu kia, hai người thậm chí còn không có cả giường, chỉ có thể nằm trên một tấm ván dưới đất, trải một lớp chăn bông lên, vì chăn quá mỏng nên họ không thay quần áo ngủ, có khi lạnh quá còn phải đắp thêm một tấm vải nhựa.

Nhưng ở bệnh viện thì không thế.

Có máy sưởi, còn có chiếc chăn độ dày vừa phải mang theo mùi nước sát trùng!

Lần đầu tiên Quý Đại Bảo có thể an ổn ngủ trên giường mà không sợ sâu bọ bò qua người, Quý Liên Hoắc thậm chí còn không quen, ngày đầu ở bệnh viện còn thao thức tới rạng sáng mới ngủ.

Kể từ khi anh trai chị dâu qua đời, đây là lần đầu tiên Quý Liên Hoắc có thể ăn uống đúng giờ, Quý Đại Bảo còn ăn nhiều hơn, một ngày ăn tận sáu bữa, còn biết lấy lòng chị y tá để cô tự dùng tiền túi mua cho nó một món đồ chơi nhỏ.

Thuốc cho Quý Đại Bảo cũng toàn vị ngọt, chỉ trong vòng vài ngày, tình hình cơ bản đã ổn định, chỉ hai ngày nữa thôi là nó sẽ được xuất viện.

Quý Liên Hoắc ôm Quý Đại Bảo ngồi trên giường bệnh, Quý Đại Bảo đang chơi món đồ chơi nhồi bông mà chị y tá mua cho nó, nhưng vẫn liếc thấy Quý Liên Hoắc đang thấy cuốn sổ ghi chép của anh ra.

Quý Đại Bảo quay đầu lại, thấy Quý Liên Hoắc đang mở sổ, bên trong có kẹp một tờ giấy note, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi số xinh đẹp trên tờ giấy.

Hàng số đó đã bị Quý Liên Hoắc vuốt ve tới mức bóng loáng lên, Quý Đại Bảo cúi đầu, cố gắng nhớ kỹ chuỗi số kia, không hiểu sao như vậy lại khiến nó cảm thấy an toàn hơn.

“Đại Bảo, con ngoan ngoãn ở lại đây nhé, chú sẽ nhờ y tá trông con một lúc.” Quý Liên Hoắc cẩn thận cất giấy note vào sổ.

“Oa?” Quý Đại Bảo tò mò ngẩng đầu nhìn chú nhỏ.

“Hai ngày nữa chúng ta xuất viện rồi, sạp hàng vẫn còn ở chỗ ông Vu, hẳn là mứt hồng cũng đã bán hết.”

Quý Liên Hoắc đứng dậy nhìn đồng hồ treo tường, “Muộn nhất là hai tiếng nữa chú sẽ về.”

Quý Đại Bảo chớp chớp mắt nhìn Quý Liên Hoắc rời khỏi phòng bệnh, không lâu sau, chị y tá tươi cười bước vào.

Quý Đại Bảo cúi đầu nhìn món đồ chơi trong tay, đột nhiên cảm thấy mất mát.

Nó thực sự không muốn quay về.

Quý Đại Bảo vẫn nhớ rõ, chờ khi mình lớn hơn chút, Quý Liên Hoắc sẽ mang theo nó rời khỏi nhà ông cậu, hai người từng ngủ trong khu phòng trọ giá rẻ, cũng từng ngủ trên đường lớn, còn cả dưới gầm cầu, nhưng chỉ cần tình hình họ khá hơn chút là Lý Đại Toàn sẽ tìm tới như âm hồn bất tán, ỷ mình là cậu mà bóc lột tiền của chú nhỏ.

Khi đó Quý Liên Hoắc đã què chân cũng sẽ cố gắng phản kháng, lần đầu tiên còn ổn chút, nhưng lần thứ hai, Lý Đại Toàn sẽ dẫn nhiều người tới hơn, ỷ vào có nhiều người liền đánh chú nhỏ chảy máu đầu, sau đó cướp hết tiền đi.

Phản kháng liền trở thành vô nghĩa.

Dù đã báo cảnh sát nhưng Lý Đại Toàn vẫn tới khóc lóc thảm thiết, nói gã ta khó khăn tới mức nào, lại nói Quý Liên Hoắc vô ơn ra sao, cuối cùng mọi việc đều trở thành việc trong nhà.

Dù sao cũng vẫn là cậu đánh cháu ngoại trai, Quý Đại Bảo nhớ rõ, cảnh sát sẽ tiếc nuối nói với Quý Liên Hoắc, “Đây là hành vi trong nhà, không thể kết tội, ẩu đả bên ngoài dẫn đến vết thương nhẹ mới có thể cấu thành hành vi phạm tội, án dưới ba năm.”

Dù cố gắng hết sức thì cũng chỉ khiến Lý Đại Toàn ngồi tù mười tháng, sau khi gã ra tù sẽ lại đến trả thù.

Ven đường có thiếu đi vài người thì cũng chẳng có ai để ý.

Đây cũng là lý do vì sao sau khi chú nhỏ tiến vào Lãnh gia lại trở thành kẻ thủ đoạn tàn nhẫn ngoan độc như vậy.

Bởi chú ấy biết rõ, một khi để lại một uy hiếp thì sẽ có hậu quả gì.

Quý Đại Bảo thở dài thườn thượt, y tá nhìn nó, cảm thấy cực kỳ mới lạ.

Đứa nhỏ này sao trông lại có vẻ chất chứa tâm sự như ông cụ non thế nhỉ?

Quý Liên Hoắc chạy chậm đến chỗ mình bày sạp, mới có mấy ngày, nơi này đã bị những người bán hàng khác chiếm giữ, họ cũng bán trái cây.

“Hạt dẻ rang vừa nóng vừa ngọt đây!”

Tiếng rao hàng quen thuộc vang lên, Quý Liên Hoắc bước nhanh tới chỗ sạp bán hạt dẻ.

“Ầy!” Ông Vu nhìn thấy Quý Liên Hoắc thì hơi sửng sốt, lại nhìn sau lưng anh, không thấy cái đầu nhỏ quen thuộc.

“Tiểu Quý! Đại Bảo đâu?” Ông Vu nhìn một lúc không thấy người, không khỏi lo lắng.

“Đại Bảo đang ở bệnh viện.” Ánh mắt Quý Liên Hoắc cũng đang tìm kiếm, “Xe đẩy của cháu…..”

Ông Vu hơi dừng lại, rồi mới khó xử đáp lời, “Lúc cháu rời khỏi, chiều hôm đó, cậu cháu tới, gã nói cháu lấy tiền của gã nên muốn lấy xe đẩy trái cây để gán nợ.”

Sắc mặt Quý Liên Hoắc trắng bệch.

“Ông biết gã chẳng phải thứ tốt lành gì nên đã cố gắng ngăn cản, mấy người tuần tra bên cạnh cũng giúp một tay, doạ gã chạy mất, nhưng buổi tối lúc dọn quán, mấy người tuần tra đi khỏi thì gã lại tới.”

Ông Vu vô cùng áy náy, “Ông thực sự không có cách nào, thực xin lỗi cháu cùng Đại Bảo…..”

Quý Liên Hoắc há miệng thở dốc, không nói nổi một chữ.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng thiếu niên cũng khàn giọng nói.

“Chuyện này không thể trách ông được.”

“Vậy sau này cháu phải làm sao?” Ông Vu vô cùng lo lắng, “Cháu còn phải nuôi đứa bé.”

“Cháu…..” Quý Liên Hoắc ngập ngừng nhìn quầy bán trái cây bên cạnh.

Họ còn bán cả nước ép, chủ quán có chiếc xe ba bánh, làm ăn tốt hơn anh nhiều.

“Hay là cháu đi gặp vị Vương thiếu gia kia xin giúp đỡ đi?” Ông Vu khó xử nói với thiếu niên, “Ông thấy vị Vương thiếu gia kia rất thiện tâm, cũng rất tốt với cháu.”

“Người ấy…..” Vành mắt Quý Liên Hoắc ửng đỏ, không nói nên câu “Người ấy không cần cháu.”

Ông Vu thở dài, đôi mắt khẽ động, đưa tay vỗ vỗ vai Quý Liên Hoắc, ý bảo anh lại gần đây.

Quý Liên Hoắc nghiêng người về trước, lẳng lặng nhìn ông Vu.

“Cháu đó, da mặt phải dày hơn chút!” Ông Vu nhìn xung quanh không có ai, liền khẽ khàng truyền thụ kinh nghiệp cho Quý Liên Hoắc, “Qua thôn này có khi chẳng còn cửa hàng nào nữa, cháu phải giả bộ đáng thương biết không?”

“Giả bộ đáng thương?” Quý Liên Hoắc hỏi lại ông Vu.

Ông Vu hơi dừng lại, nhìn thiếu niên rồi ăn ngay nói thật, “Thực ra cháu không cần giả bộ cũng đã rất đáng thương rồi.”

Quý Liên Hoắc mím môi, không nói nên lời.

Có khách tới hỏi mua hạt dẻ, ông Vu vội quay lại gói hạt dẻ cho khách, lúc xong xuôi nhìn lên đã không thấy thiếu niên đâu nữa rồi.

Lúc Quý Liên Hoắc trở lại bệnh viện đã là một tiếng sau, Quý Đại Bảo nhìn dáng vẻ chú nhỏ thất hồn lạc phách liền biết chẳng có chuyện gì tốt.

Hay mình lại giả bệnh nhỉ?

Quý Đại Bảo vô thức gặm ngón tay, trong đầu suy tính kế sách, nhưng nó không ngờ, do thời gian này ăn uống rất tốt nên hôm sau bệnh viện kiểm tra xong liền cho xuất viện luôn!

Quý Đại Bảo “oa” một tiếng khóc lớn khiến chị y tá bên cạnh đỏ cả mắt.

“Đại Bảo lưu luyến chúng ta đó.”

Vương Chiêu Mưu nghe tin Quý Đại Bảo xuất viện liền tới đón một lớn một nhỏ, vừa tới cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng khóc vang dội của Quý Đại Bảo.

Xem ra nó hồi phục rất tốt.

“Anh Chiêu Mưu.” Quý Liên Hoắc là người đầu tiên trông thấy Vương Chiêu Mưu, lập tức buông đồ trong tay, mắt sáng lên bước tới, nếu anh có đuôi, có khi đã vẫy lên tận trời.

“Tôi đưa hai người về.” Vương Chiêu Mưu nhìn thoáng qua Quý Liên Hoắc, không biết có phải ảo giác của cậu không, nhưng mới có mấy ngày không gặp, hình như thiếu niên này lại cao hơn chút rồi. 
Bình Luận (0)
Comment