"Không biết."
Ánh mắt Dư Vãn càng lúc càng ngập tràn sự mỉa mai.
Bọn họ hỏi câu này, chẳng phải đã có sẵn câu trả lời trong đầu hay sao?
"Chắc hẳn các người đang muốn chèn ép tôi, nhưng lại sợ cha mẹ ruột của tôi tìm đến, lỡ đâu họ cũng là gia đình giàu có thì sao? Chẳng phải lúc đó sẽ giống như nước lớn nhấn chìm long vương miếu hay sao?"
"Nhìn cô thế này, cả người đầy mùi nghèo khổ, chẳng trách cha mẹ ruột của cô lại bỏ rơi cô!" Lê Bách Thần không cam lòng, tiếp tục dùng những lời độc ác để công kích cô.
Lê Bách Bình đứng bên nghe mà cau mày.
Lời này quá cay nghiệt, đến anh, một người anh trai, cũng không thể chấp nhận được.
Anh giơ nắm đấm, đ.ấ.m mạnh vào người Lê Bách Thần:
"Im miệng đi!"
Đối diện với Dư Vãn, Lê Bách Bình cúi người, vẻ mặt áy náy:
"Hai đứa em trai tôi đều quá nuông chiều em gái, cảm xúc bộc phát nên làm việc không lý trí. Thật lòng xin lỗi cô."
"Người đóng vai kẻ ác, người lại diễn vai kẻ thiện, gia đình Lê các người đúng là nên mở một nhà hát đi."
Dư Vãn không hề tỏ vẻ biết ơn.
Cô bước ra ven đường, mở cửa xe rồi ngồi vào xe của Kiều Sở Sở.
Sau lưng, Lê Bách Thần ôm ngực, cau mày:
"Anh cả, anh điên rồi à? Chính cô ta là người khiến em gái chúng ta đau khổ muốn chết. Vậy mà anh còn bênh vực cô ta? Đừng nói là anh thích cô ta rồi nhé."
Trước đây, bố đã giới thiệu biết bao thiên kim tiểu thư, toàn những người vừa xinh đẹp vừa gia thế nhưng anh cả không để ý đến ai.
Chẳng lẽ khẩu vị của anh cả không phải sơn hào hải vị, mà lại là cháo trắng dưa muối?
"Đừng nói bậy!"
Lê Chấn Hoa cũng giáng cho con trai một cú đấm.
Tay còn lại của ông nắm chặt, giữa ngón cái và ngón trỏ là một sợi tóc.
Đây là sợi tóc ông cố ý lấy từ Dư Vãn khi vừa lướt qua cô.
Ông rõ ràng chỉ có một đứa con gái nhưng nhìn gương mặt giống hệt người vợ quá cố của mình, ông không thể không nghi ngờ.
An An không hề giống vợ ông, cũng không giống ông.
Nếu chưa từng nhìn thấy Dư Vãn, có lẽ cả đời này ông sẽ không nghi ngờ gì. Nhưng giờ đây, ông đã thấy.
Làm xét nghiệm ADN cũng không phải chuyện khó khăn, coi như bỏ tiền để đổi lấy sự yên lòng vậy.
Nhà họ Lê dù phát triển chủ yếu ở nước ngoài nhưng vẫn có tài sản ở trong nước, trong đó có một bệnh viện.
Sau khi gửi mẫu tóc đi, kết quả xét nghiệm ADN đã được trả về ngay trong ngày.
Lê Chấn Hoa nhìn tờ báo cáo trong tay, ngẩn người thật lâu.
"Ba, vừa rồi em ba gọi điện cho con, nói rằng em gái..."
Lê Bách Bình bước tới, điện thoại vẫn cầm trên tay.
Nhìn thấy báo cáo trong tay ba mình, anh khựng lại, vừa bối rối vừa kinh ngạc:
"Đây là gì?"
Anh và ba người em của mình lớn lên bên nhau từ nhỏ. Nếu ba nghi ngờ, lẽ ra ông đã làm xét nghiệm từ khi họ còn bé, chứ đâu phải để đến bây giờ.
Hơn nữa, ba và mẹ tình cảm rất sâu đậm. Ông làm sao có thể nghi ngờ người vợ mà ông yêu thương?
Hay là... ông có con riêng bên ngoài?
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, hàng loạt suy nghĩ trào dâng trong tâm trí Lê Bách Bình.
Mãi đến khi Lê Chấn Hoa đặt tờ báo cáo vào tay anh, nói:
"Hôm nay khi gặp Dư Vãn, ba cứ ngỡ như nhìn thấy vợ mình lúc trẻ. Hai người họ quá giống nhau, có một giọng nói vang lên trong lòng ba, nhất định phải làm xét nghiệm ADN."
"Vậy... Dư Vãn là em gái ruột của chúng ta sao?"
Lê Bách Bình cảm giác như sóng lớn cuộn trào trong lòng.
Cảm giác này chẳng khác gì một quả b.o.m nguyên tử nổ tung bên tai, khói mù khổng lồ bao trùm khiến anh choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Em gái chỉ có một.
Nếu Dư Vãn là em gái ruột, vậy còn Lê An thì sao?
Người mà họ đã nâng niu trong lòng bàn tay bao nhiêu năm qua, Lê An thực sự là ai?
"Chẳng lẽ kết quả xét nghiệm có thể sai? Thảo nào An An không hề giống ba hay mẹ, không giống về ngoại hình đã đành, đến cả tính cách cũng chẳng giống."
Lê Chấn Hoa bỗng chốc già đi mười tuổi.
Vợ ông là người phụ nữ dịu dàng, hiểu chuyện và luôn biết nghĩ cho người khác.
Còn An An thì từ nhỏ đã kiêu căng, tùy hứng, hoàn toàn không chịu nghe lời. Chỉ cần ông nặng lời một chút, An An lập tức làm loạn, tuyệt thực để phản kháng.
Vì muốn con gái lớn lên khỏe mạnh, ông hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn, đêm đêm tự hỏi chính mình: Tại sao đứa con gái bảo bối mà vợ ông để lại lại trở thành như thế này?
Giờ đây, tất cả đã sáng tỏ.
Bởi vì An An vốn dĩ không phải con gái ruột của họ, cho nên cô mới chẳng hề giống họ chút nào.
Lê Bách Bình nắm chặt tờ giấy trong tay, nói:
"Ba, con muốn làm thêm một xét nghiệm ADN cho An An nữa."
"Làm đi, ba cũng muốn xem kết quả sẽ ra sao."
Lê Chấn Hoa vỗ nhẹ vai con trai.
Lấy mẫu tóc của Lê An rất dễ dàng. Nhân lúc vào thăm em gái trong bệnh viện, Lê Bách Bình khéo léo rút một sợi tóc của cô.
Lê An hoàn toàn không hay biết, vẫn đang cùng hai người anh còn lại bàn bạc về việc tổ chức tiệc đính hôn.
Thỉnh thoảng, cô còn buông vài lời mắng chửi Dư Vãn.
Lê Bách Lâm và Lê Bách Thần liên tục gật gù đồng ý. Chỉ cần em gái vui, bảo họ nói gì, làm gì, họ đều sẵn lòng.
Nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng Lê Bách Bình chỉ thấy tràn đầy sự châm biếm. Đợi đến lúc hai người họ biết sự thật, chắc chắn sẽ hận chính mình bây giờ đến tận xương tủy.
Anh không nói gì, lập tức mang mẫu tóc đi xét nghiệm. Đợi đến khi có kết quả, anh mới cầm tờ giấy quay lại phòng bệnh.
"Anh cả, anh cũng nhớ đến thăm em sao? Em còn tưởng trong lòng anh, em sống c.h.ế.t ra sao cũng chẳng quan trọng."
Lê An chu môi oán trách:
"Anh chẳng thương em gì cả."
Ánh mắt Lê Bách Thần nhìn anh cũng đầy trách móc:
"Chắc là anh cả bận lo việc tiệc đính hôn, không thì anh còn làm gì nữa chứ?"
Lê Bách Bình nghe ra được hàm ý trong lời em trai.
Họ chẳng qua cho rằng anh không ở cạnh chăm sóc Lê An, nên phải bù đắp cho cô ở những việc khác.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nhưng anh không đáp lời, chỉ đặt hai tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN lên bàn, rồi lạnh lùng tuyên bố:
"Lê An không phải em gái của chúng ta. Dư Vãn mới là em gái ruột."
"Anh nói dối!"
Phản ứng của Lê Bách Thần là dữ dội nhất.
Làm sao có thể như thế được?
Anh ta đã nói những lời ác độc đến vậy với Dư Vãn. Tối hôm qua, trong lúc ở cạnh Lê An trong bệnh viện, anh ta thậm chí còn bàn bạc với cô, rằng nếu Dư Vãn không chịu buông tay, họ sẽ khiến cô không thể không buông tay.
Tạo ra một vụ tai nạn xe hơi đối với nhà họ Lê là chuyện vô cùng đơn giản.
Tất nhiên, họ không định lấy mạng Dư Vãn, chỉ muốn cô phải nằm viện một thời gian, để tỉnh táo mà từ bỏ những ý nghĩ không nên có.
"Anh tự mà xem đi. Không tin anh cả thì chẳng lẽ đến thiết bị xét nghiệm của bệnh viện mà cậu cũng không tin sao?"
Lê Bách Bình lạnh lùng nhìn em trai mình.
Ánh mắt anh cũng lướt qua Lê Bách Lâm đang đứng bên cạnh.
"Hai cậu luôn nuông chiều Lê An, vì cô ta mà việc gì cũng dám làm, thậm chí là tổn thương người vô tội. Giờ thì hay rồi, các cậu đã vì một kẻ giả mạo mà làm tổn thương chính em gái ruột của mình. Tại sao tôi lại có những đứa em mù quáng như các cậu chứ?"
Giá như họ chịu nghe lời anh, đừng quá chiều chuộng Lê An, thì mọi chuyện đã không đi đến mức này.