Tai nạn xe không phải chuyện đùa, vừa rồi anh ấy thật sự đã liều mạng cứu cô, lấy một mạng đổi một mạng.
Ban đầu, Dư Vãn đã quyết định cả đời này sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với nhà họ Lê.
Nhưng giờ đây, người cô ghét nhất lại trở thành ân nhân cứu mạng của cô.
Trong lòng cô trăm mối ngổn ngang, đủ loại cảm xúc đan xen không thể gọi tên.
"Anh gọi xe cứu thương trước đi, em đứng đây chờ, còn anh ra xem tình trạng của anh ấy thế nào."
Lục Trầm nhanh chóng đi đến bên cạnh Lê Bách Thần.
Phần sau đầu của anh ấy bị va đập nứt toác, m.á.u không ngừng chảy, nhuộm đỏ cả nền xi măng, trên người còn nhiều vết thương khác, da thịt trầy xước be bét, trông vô cùng thảm khốc.
Lục Trầm không dám chạm vào người anh, sợ làm anh tổn thương thêm. Anh chỉ đứng canh chừng bên cạnh, thỉnh thoảng cúi xuống kiểm tra hơi thở của Lê Bách Thần.
May mắn thay, anh ấy vẫn còn sống.
Rất nhanh, xe cứu thương đã tới. Lục Trầm giúp nhân viên y tế đưa Lê Bách Thần lên cáng, sau đó dìu Dư Vãn lên xe.
Trên đường tới bệnh viện, một y tá vô tình nhìn về phía Dư Vãn, bỗng kinh ngạc thốt lên:
"Cô gặp tai nạn sao?"
"Tôi không."
Dư Vãn lắc đầu.
Y tá tiếp tục phỏng đoán:
"Vậy sao phía dưới của cô lại chảy m.á.u liên tục? Cô có thai đúng không?"
Lời này vừa dứt, sắc mặt Dư Vãn lập tức thay đổi.
Thai kỳ sớm mà chảy máu, liệu có phải là dấu hiệu sảy thai không?
Cô đã mong chờ sự ra đời của sinh linh nhỏ bé này biết bao, chẳng lẽ...
"Không đâu, đứa trẻ này rất kiên cường, chắc chắn sẽ không sao cả."
Lục Trầm siết c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
"Tin anh đi, con của chúng ta sẽ khỏe mạnh mà lớn lên."
"Em biết mà."
Dư Vãn gượng cười đáp lại.
Cuối cùng, xe cứu thương cũng dừng lại trước cổng bệnh viện. Dư Vãn một mình đi thẳng tới khoa sản, còn Lục Trầm thì ở lại bên cạnh Lê Bách Thần.
Anh hiểu rằng trong lòng Dư Vãn chắc chắn đang lo lắng cho Lê Bách Thần. Dù sao đi nữa, anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng cô. Hiện tại, cô còn đang bận kiểm tra sức khỏe nên không thể lo liệu gì thêm, vì vậy Lục Trầm thay cô gánh vác trách nhiệm này.
"Ai là người nhà của bệnh nhân? Tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch, cần người nhà ký giấy cam kết mới có thể tiến hành phẫu thuật."
Bác sĩ đẩy Lê Bách Thần vào phòng mổ, sau đó đưa giấy miễn trách nhiệm cho Lục Trầm.
"Anh có thể ký được không?"
Tình trạng của Lê Bách Thần vô cùng nghiêm trọng, kéo dài thêm một giây đồng nghĩa với việc nguy hiểm gia tăng gấp bội.
Lục Trầm không chút do dự:
"Tôi có thể."
"Anh là gì của bệnh nhân?"
"Tôi là em rể của anh ấy, để tôi ký là được."
Lục Trầm cầm bút, nhanh chóng ký tên mình lên tờ giấy.
Trong lúc chờ ca phẫu thuật kết thúc, anh gọi điện cho Lê Bách Bình để thông báo tình hình.
"Tôi sẽ tới ngay."
Đầu dây bên kia, Lê Bách Bình gần như phát điên.
Mấy ngày nay, quá nhiều chuyện dồn dập xảy ra.
Đầu tiên là Lê An tự tử, sau đó là sự việc thật giả chị em. Bây giờ đến cả Lê Bách Thần cũng gặp tai nạn xe.
Dù có bất mãn với cậu em trai này thế nào đi nữa, họ vẫn là người một nhà, cùng chung dòng máu. Ngay sau cuộc gọi, anh lập tức kéo theo cha và em trai đến bệnh viện.
Ở phía Lê An.
Cô ta vẫn đang ở nhà mơ mộng, tưởng tượng cảnh Dư Vãn nằm trong phòng ICU.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Cho đến khi đám lính đánh thuê tìm tới, mang theo một tin tức xấu:
"Chúng tôi đ.â.m nhầm người."
"Cái gì? Sao các người có thể phạm phải sai lầm cơ bản như vậy! Các người muốn chọc tức tôi c.h.ế.t hay sao!"
Lê An hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô ta đặt toàn bộ hy vọng vào đám người này, thế mà kết quả là gì?
Tại sao bọn họ lại vô dụng như thế!
"Nếu các người đã đ.â.m nhầm thì làm lại một lần nữa! Đâm c.h.ế.t cũng được, đ.â.m tàn phế cũng xong nhưng nhất định phải đ.â.m trúng cô ta!"
Người đàn ông dẫn đầu không nói gì, chỉ kiên nhẫn đứng chờ, đợi đến khi Lê An trút hết cơn giận.
“Người chúng tôi đ.â.m phải là Lê Bách Thần, anh hai của cô. Ban đầu mục tiêu là Dư Vãn, nhưng ngay khoảnh khắc sắp đ.â.m trúng, anh hai cô đã lao ra cứu cô ấy.”
Mọi chuyện đúng là hoang đường.
Em gái thuê người đ.â.m người, anh trai lại lao ra cứu người, cuối cùng em gái hại c.h.ế.t chính anh trai ruột của mình.
Làm lính đánh thuê bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy chuyện kỳ quặc như thế này.
"Đáng đời anh ta! Các người không cần quan tâm đến anh ta. Tóm lại, nghĩ cách đ.â.m trúng Dư Vãn lần nữa. Tôi biết các người muốn tiền, tôi sẽ trả gấp đôi."
Lê An không hề hối hận, tiếp tục ra lệnh.
Nếu Lê Bách Thần chết, cô ta tất nhiên rất vui. Nhưng giờ đây, điều cô ta muốn hơn cả là Dư Vãn phải chết.
Nếu không, tại sao Dư Vãn có thể hạnh phúc bên Lục Trầm, còn cô ta lại chịu cảnh này?
Những điều Lê An tưởng tượng rất hoàn mỹ, nhưng đám lính đánh thuê lại không làm theo ý cô ta.
"Lê tiểu thư, người chúng tôi đ.â.m phải là nhị thiếu gia của nhà họ Lê. Nếu giờ không chạy, liệu chúng tôi có thể sống sót mà rời khỏi đây không?"
Người đàn ông cười lạnh.
"Cô đúng là phải trả tiền, nhưng không phải tiền công mà là tiền bịt miệng."
"Nếu chuyện này lộ ra, chúng tôi c.h.ế.t chắc, mà cô cũng đừng mong sống yên ổn!"
Nhà họ Lê dù có cưng chiều vị tiểu thư này đến đâu, cũng không đời nào tha thứ cho một người dám hại anh trai ruột mình.
Lê An tức giận đến phát điên:
"Các người đang uy h.i.ế.p tôi sao? Các người không làm, tự nhiên sẽ có người khác làm. Một xu tôi cũng không trả!"
Vừa dứt lời, cô ta quay đầu định bỏ đi, nhưng người đàn ông đã ra tay trước, đ.ấ.m mạnh vào cổ cô ta, khiến cô ta ngất xỉu tại chỗ.
Không trả tiền mà muốn đi ư?
Mơ đi!
Hắn lập tức liên lạc với Lê Chấn Hoa, không nói rõ mọi chuyện mà chỉ bảo rằng Lê An đang trong tay họ, nếu muốn người thì phải trả tiền chuộc.
"Lê An không phải con gái tôi. Năm đó hai đứa trẻ đã bị trao nhầm. Các người muốn tìm ai thì tìm, tôi không bỏ tiền ra đâu."
Lê Chấn Hoa nói xong liền cúp máy.
Giờ ông đã lo cho con trai và con gái ruột còn không đủ, đâu có tâm trí bận lòng đến Lê An!
Người đàn ông ngẩn người. Thì ra đây là tiểu thư giả mạo?
Nếu đã bị lừa, vậy thì cô ta phải trả giá.
Hắn quay lại phòng, lấy nước muối tạt vào mặt Lê An để đánh thức cô ta, sau đó không chút nương tay mà dùng mọi cách tra tấn.
Tiếng kêu thảm thiết của cô ta vang lên không dứt trong căn phòng.
Tại phòng cấp cứu bệnh viện.
Sau khi kiểm tra thai nhi xong, Dư Vãn cầm kết quả xuống lầu, hỏi Lục Trầm:
"Bây giờ thế nào rồi?"
"Vẫn đang phẫu thuật. Tỷ lệ thành công chỉ có mười phần trăm."
Tim Dư Vãn trùng xuống.
Nếu Lê Bách Thần thực sự c.h.ế.t vì cứu cô, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được chuyện đó.
"Vãn Vãn, anh có chuyện muốn nói với em."
Lê Bách Bình bước đến, nhẹ giọng gọi cô.
Anh đưa Dư Vãn đến trước mặt Lê Chấn Hoa:
"Anh không mong em quay về nhà họ Lê, nhưng có những chuyện em cần phải biết."
Sau đó, anh kể lại chi tiết về gia đình họ Lê và tình yêu của cha đối với mẹ cô.
Dư Vãn trầm mặc.
Dù Lê Bách Thần và Lê Bách Lâm không ra gì, nhưng người cha này thực sự không có lỗi.
Những năm qua, ông cưng chiều Lê An, nhưng chưa bao giờ nuông chiều cô ta đến mức mất lý trí như Lê Bách Thần. Chỉ là vì công việc bận rộn, con cái lại đông nên ông không thể biết hết mọi chuyện mà thôi.