Lạt Mềm

Chương 90


Tề Dĩ Phạm muốn nuôi chó.
Thế nhưng suy nghĩ này của cậu nhóc đã lập tức bị gạt bỏ sau khi nói với mẹ.
Năm nay Tề Dĩ Phạm sẽ lên lớp 12, cũng vì sắp đi du học nên đang chuẩn bị thi ngoại ngữ và làm các loại giấy tờ khác nữa.

Nếu thuận lợi, thì cuối năm sẽ ra nước ngoài.

Cậu nhóc đi du học rồi, chú chó kia phải làm sao?
Nhưng cậu nhóc thật sự rất muốn nuôi chó.

Nhất là sau khi đến nhà của một người bạn chơi, nô đùa với chú chó của nhà bạn nguyên một ngày, Tề Dĩ Phạm một thân toàn lông chó vừa về đến nhà lại chạy đi tìm Tần Thanh.
Tần Thanh lại không đồng ý, Tề Dĩ Phạm bèn đi tìm bố Du Tùng.

Nhưng chuyện dạy dỗ con cái, Du Tùng luôn thuận theo sự sắp xếp của vợ.

Chẳng qua cũng không phải là hoàn toàn không nhúng tay, Du Tùng bèn nói với cậu nhóc thử đi tìm Tần Đông Loan xem.

Nếu Tần Đông Loan nuôi, thì Tề Dĩ Phạm muốn là có thể tìm chó chơi, cuối năm đi du học cũng vẫn có người chăm sóc.
Nhắc đến Tần Đông Loan, Tề Dĩ Phạm cảm thấy đề nghị này có hy vọng rồi.

Nhưng đồng thời lại rụt rè không dám.

Tuy nói Tần Đông Loan nếu làm được thì hầu hết sẽ đồng ý với yêu cầu của cậu nhóc, nhưng nếu dính dáng quá nhiều vấn đề, có lẽ sẽ dứt khoát từ chối.
Nuôi chó có thể nói là một chuyện cực kỳ quan trọng.

Dù sao cũng là một sinh mệnh, cần chịu trách nhiệm, từ trách nhiệm đó sẽ nảy sinh ra vô số vấn đề.
Nhưng tuy là nói không dám đi, mong muốn được nuôi chó đã quá mức mãnh liệt, cuối cùng Tề Dĩ Phạm vẫn đi Nam Đàm.

Bắt đầu từ năm kia, Tần Đông Loan hầu như là ở Nam Đàm.

Sau đó xảy ra vài chuyện, Tần Đông Loan và Kiều Diên ở bên nhau, hai người từ đó bèn coi căn hộ ở Nam Đàm chính là nhà của mình.
Tề Dĩ Phạm hạ quyết tâm, để tài xế chở mình đến Nam Đàm.

Căn nhà này cậu nhóc từng đến rồi, thuận lợi đi thang máy lên tầng cao nhất.

Hành lang tầng cao nhất vô cùng yên tĩnh, Tề Dĩ Phạm đi tới, dừng trước cửa do dự hồi lâu, cuối cùng còn chưa do dự xong, tay đã nhanh hơn não bấm chuông cửa.
Bấm chuông xong, Tề Dĩ Phạm bỗng hơi lúng túng và bối rối, cậu nhóc còn đang nghĩ xem mình có nên rời đi hay không, nhưng còn chưa kịp xoay người, cánh cửa trước mắt đã bị mở ra.

Kiều Diên đứng ở cửa, nhìn Tề Dĩ Phạm.

Truyện Hệ Thống
Tề Dĩ Phạm: "..."
Kiều Diên nhìn thấy Tề Dĩ Phạm cũng hơi ngẩn ra, hai người đứng tại chỗ, đều không lên tiếng.

Cuối cùng vẫn là Kiều Diên phản ứng lại trước, đứng nhích sang một bên.

Tề Dĩ Phạm thấy Kiều Diên nhường đường cho mình, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi vào.
Căn hộ này tuy rằng nhỏ hơn Tần trạch nhưng diện tích cũng lên tới ba bốn trăm mét vuông, hai người ở đủ rộng rãi thoải mái.

Bài trí trong phòng thiên về phong cách hiện đại giản lược, trong không khí lượn lờ mùi thơm của gỗ, ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, khiến căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Tề Dĩ Phạm tuy đã đi vào, nhưng vào rồi nên nói gì, khi đối diện với Kiều Diên vẫn là có hơi khó nói.
Sau lần trước Kiều Diên đến Tần trạch ăn cơm, hai người gặp lại.

Trước khi Kiều Diên đến dùng bữa, Tề Dĩ Phạm cũng đã được mẹ phổ biến qua chuyện hai người ở bên nhau.
Nghe được tin tức này, Tề Dĩ Phạm đã vô cùng kinh hãi.

Một là kinh hãi vì cậu của cậu nhóc vậy mà thích đàn ông, một điều nữa là người Tần Đông Loan thích lại chính là Kiều Diên.
Đến giờ cậu nhóc vẫn còn nhớ rất rõ, khi đó Tần Đông Loan đến họp phụ huynh thay cho ba mẹ, buổi chiều tan học còn đến đón cậu nhóc đi ăn cơm, thuận tiện dẫn cả Kiều Diên đi cùng.

Cậu ngồi ở hàng ghế sau, nhìn hai người ngồi ở đằng trước, trong lòng có thứ cảm xúc khó mà nói thành lời.
Tề Dĩ Phạm không kỳ thị đồng tính.

Từ nhỏ cậu đã được dạy dỗ rất tốt, suy nghĩ cũng thoáng, đối với chuyện tình cảm như thế, gặp phải người ngoài cậu nhóc chắc chắn sẽ chúc phúc cho đối phương.

Nhưng khi chuyện đó rơi trúng cậu nhà mình, cậu nhóc bỗng trở nên lúng túng.
Dù sao, đối với người bình thường, thì đây vẫn là một thứ tình cảm khác thường.
So với ánh mắt của người ngoài, cậu nhóc càng quan tâm đ ến cuộc sống tương lai của Tần Đông Loan hơn.
Nhưng mà ấy à, sau đó suy nghĩ lại, cậu nhóc cảm thấy bản thân đúng là lo lắng thừa.

Không nói chuyện Tần Đông Loan đủ thành thục trầm ổn, chuyện như thế này, hẳn là anh đều đã suy nghĩ xong các biện pháp giải quyết.

Đến cả mẹ của cậu nhóc, còn có ông bà ngoại đều duy trì thái độ bình thản trước chuyện này, thì cậu nhóc còn đi suy nghĩ làm cái gì?
Hẳn là Tần Đông Loan đã làm gì đó hoặc nói gì đó với mọi người, mới có thể khiến mọi người chấp nhận tình cảm của anh.

Vậy thì Tề Dĩ Phạm cũng không cần suy nghĩ thêm về chuyện này nữa.
Nhưng dù là vậy, thì đến khi tận mắt nhìn thấy cậu của mình và Kiều Diên cùng nhau về nhà ăn cơm, cậu nhóc vẫn có hơi không tự nhiên.
Nhưng mà lần đó ăn cơm mọi người đều ở nhà, cậu nhóc căn bản không cần nói gì với Kiều Diên.

Còn lần này thì chỉ có một mình cậu nhóc đối diện với hai người.
Gượng gạo thì gượng gạo, chuyện cần nói vẫn phải nói.


Tề Dĩ Phạm đi vào trong, quét mắt một vòng qua phòng khách, hỏi.
"Cậu đâu ạ?"
Kiều Diên đang thả hồn đi đâu hoàn hồn, đáp: "Chưa về."
Tề Dĩ Phạm: "..."
"Tìm cậu em có việc hả?" Kiều Diên hỏi.
Tề Dĩ Phạm nhìn Kiều Diên, không chắc lắm có nên tiếp tục ở lại đây chờ hay không.
Kiều Diên nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tề Dĩ Phạm, nói: "Chắc anh ấy sắp về rồi, hay em ngồi chờ thêm một lát đi?"
Tề Dĩ Phạm vẫn lẳng lặng nhìn cậu, chớp chớp mắt, cuối cùng nói: "Vâng vậy cũng được ạ."
Thế là, Tề Dĩ Phạm tạm thời ở lại.
-
Kiều Diên không giỏi tiếp đãi khách đến chơi nhà, huống hồ đây lại là cháu trai của Tần Đông Loan.

Đầu tiên cậu dẫn Tề Dĩ Phạm vào ngồi ghế sô pha, sau đó rót cho cậu nhóc một cốc nước, tiếp tục mở ti vi, hỏi cậu nhóc có muốn xem phim hay chơi game không.

Tề Dĩ Phạm nói không cần, Kiều Diên "ừm" một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Tề Dĩ Phạm: "..."
"Thầy đang bận ạ?" Tề Dĩ Phạm hỏi.
Bàn làm việc trong phòng khách có một chiếc máy tính đang mở, bên cạnh còn đặt một cốc nước, hẳn là Kiều Diên đang bận gì đó, nhưng vì sự xuất hiện của cậu nhóc mà phải tạm thời dừng công việc lại.
Kiều Diên thoáng nhìn sang bên kia, đáp: "Không có gì."
"Cô Tạ hỏi mượn mấy bài giáo án trước đây."
Tề Dĩ Phạm nghe vậy thì ngạc nhiên: "Thầy vẫn còn liên lạc với các thầy cô ở trường ạ?"
Tính thử thì Kiều Diên đã từ chức hơn một năm rồi, không ngờ vậy mà vẫn còn giữ liên lạc với các giáo viên ở trường cũ.
Cậu nhóc nói xong, Kiều Diên trả lời: "Cũng không nhiều lắm."
"Bởi vì gần đây có giáo viên mới đến, cô Tạ muốn mượn giáo án của thầy cho giáo viên mới tham khảo."
Cô Tạ chính là Tạ Hân Khiết, giáo viên chung tổ toán trước đây với Kiều Diên trong trung học Khải Du.

Thời điểm Kiều Diên còn ở đó, quan hệ của hai người cũng khá tốt.

Tạ Hân Khiết là một người nhiệt tình, từng giúp đỡ Kiều Diên không ít.

Bây giờ có giáo viên mới, Tạ Hân Khiết lại tận tâm hết mình giúp đỡ.

Giáo viên mới chưa có kinh nghiệm viết giáo án, các giáo viên khác trong tổ thì làm quá ngắn gọn, Tạ Hân Khiết mới nghĩ đến Kiều Diên, muốn mượn giáo án trước đây của cậu.

Kiều Diên nhận được tin nhắn của cô ấy, bèn đi tìm lại rồi gửi qua.

Gửi xong, hai người lại tán gẫu thêm một lát, vừa tán gẫu xong thì Tề Dĩ Phạm đến.
Kiều Diên nói qua lý do Tạ Hân Khiết tìm mình, mà sự chú ý của Tề Dĩ Phạm lại đặt ở "giáo viên mới".

Nhắc đến vị giáo viên mới này, tuy Tề Dĩ Phạm chưa đến trường, nhưng cũng có biết.

Thế là chờ Kiều Diên nói xong, Tề Dĩ Phạm lập tức nói.
"Em biết giáo viên mới đấy, nghe nói là rất xinh."
Nghe Tề Dĩ Phạm đánh giá như thế, đổi lại là Kiều Diên khó hiểu.

Cậu nhìn Tề Dĩ Phạm, hỏi: "Em quay về trường rồi?"
"Không ạ.

Nhưng trên diễn đàn của trường đang bàn tán sôi nổi lắm."
Diễn đàn mà Tề Dĩ Phạm nói, là một diễn đàn lớn dành riêng cho học sinh của trường.

Trong diễn đàn không có các thầy cô, bọn họ thích bàn luận cái gì thì bàn luận.

Mà chủ đề trong đó chủ yếu là về học sinh và giáo viên.

Hoặc là bát quái về học sinh trong trường, hoặc là về thầy cô.
Gần đây bởi vì cô giáo mới trong tổ dạy toán này, bầu không khí của diễn đàn luôn trong trạng thái sôi nổi.

Việc mà đám học trò yêu thích nhất chính là ghép đôi các thầy cô còn độc thân trong trường, Tề Dĩ Phạm thậm chí còn có mấy lần thấy tên của Kiều Diên.
Nghĩ đến đây, Tề Dĩ Phạm nhìn Kiều Diên, nói.
"Trên diễn đàn cũng có nhắc đến thầy đấy ạ.".

Bình Luận (0)
Comment