Lật Mở Thiên Thư

Chương 77

Cả buổi chiều tôi và Mông Nhân ngồi quán trà. Mông Nhân dường như rất tự tin, còn tôi thì luôn miệng nói ra những suy đoán của mình, liệu ai trong cái nhóm tiêu cục này là kẻ nội gián. Nhưng Mông Nhân chỉ một mực chê bai tôi, chứ không hé lộ gì khác. Cậu ta còn nói tôi đầu óc quá đơn giản.

“Còn lâu mới đến lúc họ đi tối nay, cậu có thể suy nghĩ kỹ xem chuyện là thế nào.” Mông Nhân nói, nhưng anh không rời mắt khỏi cuốn tạp chí đang cầm trên tay. Tôi cũng cầm tờ báo ở giá báo lên mở ra đọc, và ngẫu nhiên thấy có một bài viết về tập quán của các tiêu cục thời cổ xưa. Tôi thấy hứng thú, đọc cho hết, sau đó đưa tờ báo cho Mông Nhân. Anh cầm lấy tờ báo mở ra xem. Đúng lúc này tôi nhìn thấy ở cửa chính đại sảnh của khách sạn đối diện với quán trà có một nam trung niên xách một cái va-li to… trông người ấy quen quen… Tôi bỗng nhớ ra đó là ai rồi, vỗ mạnh vào vai Mông Nhân nói: “Mau nhìn đi! Người kia!”

Mông Nhân ngẩng đầu nhìn, rồi hỏi tôi: “Là ai?”

Tôi đứng dậy nói: “Người nam trung niên đang nói chuyện với quầy lễ tân… chính là người thứ nhất xuất hiện trong đoạn video.”

Mông Nhân nhìn thật kỹ rồi gật đầu: “Đúng thế! Nhưng kỳ lạ thật… tại sao ông ta lại xuất hiện vào lúc này nhỉ?”

Người ấy làm xong việc gì đó ở quầy lễ tân, sao đó bước đến cửa thang máy để chờ. Mông Nhân đập vào tay tôi: “Nào! Chúng ta bám theo, xem ông ta đi đâu.”

Hai chúng tôi rảo bước đến chỗ cửa thang máy, đứng sau người đàn ông trung niên. Ông ta ngoảnh lại nhìn hai chúng tôi, rồi lại quay đi. Tôi quan sát va-li của ông ta, có vẻ rất nặng. Trong mấy phút chờ thang máy, ông ta mấy lần đổi tay xách nó và không hề đặt xuống sàn lần nào. Liệu tấm thẻ bài bằng đồng xanh có nằm ở chỗ ông ta không? Khi Lưu Siêu đưa video cho tôi xem, anh không hề nhắc đến người nam trung niên này. Lưu Siêu sơ suất bỏ qua, hay tôi và Mông Nhân đã sơ suất bỏ qua?

Tấm thẻ bài bằng đồng xanh chắc không đến nỗi nặng như thế? Kể cả nói vống lên, thì nó nặng đến 5 kg là cùng, chứ đâu có thể nặng như thế kia?

Cửa thang máy đã mở, ông ta khệ nệ xách cái va-li bước vào, tôi và Mông Nhân cũng lững thững vào theo. Ông ta không bấm nút lên tầng mấy, hình như ông ta có ý chờ hai chúng tôi bấm nút trước. Vì sợ ông ta sẽ nghi ngờ, nên tôi đành ấn nút tầng 8, rồi hỏi ông ta: “Bác lên tầng mấy?”

“Tầng 9. Cảm ơn anh.” Ông ta lên tầng 9, cũng tức là ông ta ở cùng một tầng với hai chúng tôi.

Lên đến tầng 8, tôi và Mông Nhân ra khỏi thang máy. Chờ cửa thang máy vừa khép lại, hai chúng tôi lập tức lao đến cầu thang bộ chạy lên tầng 9, rồi đứng nấp ở đầu cầu thang chờ cửa thang máy mở ra. Cửa mở, chúng tôi thấy ông ta xách va-li bước ra rồi đi đến cửa gian sát vách với gian của chúng tôi, rút chìa khóa ra mở cửa đi vào.

Tôi và Mông Nhân nhìn nhau. Mông Nhân bước ra chỗ ngoặt, đứng tựa vào tường, nói: “Chuyện này càng ngày càng kỳ lạ. Ông ta ở ngay bên cạnh chúng ta. Bây giờ tôi và cậu chia nhau hành động: cậu đi tìm sếp Bạch hỏi họ về chuyện các đoạn băng video, tôi đứng đây canh chừng lão béo này. Có việc gì thì chúng ta nhắn tin cho nhau. Nếu gấp quá thì gọi điện.”

Tôi gật đầu tán thành, rồi xuống tầng 8 tìm sếp Bạch. Anh ta mở cửa ra, nói: “Chúng tôi đang chuẩn bị thu xếp hành lý. Anh đã liên lạc với sếp Lưu của các anh chưa? Vấn đề xin bồi thường, anh ấy nói sao?”

Tôi vào phòng, ngồi xuống ghế. Vẫn là cô A ngồi bên chiếc ti-vi nhưng lần này hai tay cô đang cầm bộ GAME BOY. Tôi bèn nói: “Hiện nay rất ít người còn xài thứ máy này.” Cô A ngoảnh sang mỉm cười với tôi, rồi lại tiếp tục chơi game.

Tôi quay sang nói với sếp Bạch: “Ý sếp Lưu là điều tra thêm vài ngày nữa, nếu thật sự bó tay thì sẽ bàn về vấn đề bồi thường. Sếp Lưu đoán rằng các vị khó mà thu xếp được món tiền này.”

Bây giờ tôi chỉ cố lần nữa để “câu giờ”, nhưng nói khoản tiền bồi thưởng khổng lồ, là nói thật. Một là nhằm thăm dò ý của sếp Bạch ra sao, liệu anh ta có biết giá trị của thứ hàng đó không; hai là, ngụ ý rằng nếu sếp Bạch bồi thường thì cũng cần có thời gian khá lâu để thu xếp tiền.

Vẻ mặt sếp Bạch hơi biến sắc. “Cần bao nhiêu tiền? Chúng tôi vẫn có thể xoay xở được.”

“Chưa có con số cụ thể.” Tôi mỉm cười. “Các vị chưa biết giá trị của thứ đó thật à?”

“Tôi đã xem băng hình giám sát, đều là băng quay chiều hôm sau, sau khi thứ kia bị mất.” Tôi nói thế nhằm quan sát phản ứng của sếp Bạch ra sao.

Không ngờ sếp Bạch vẫn thản nhiên như thường: “Đó là các video chúng tôi đưa cho sếp Lưu. Các video trước đó, không hiểu sao camera của khách sạn lại trục trặc không làm việc, cho nên không có video buổi tối hôm đầu tiên.”

“Thế à?” Tôi nhìn sếp Bạch. Anh ta hỏi lại tôi: “Sếp Lưu không nói cho anh biết à?”

Tôi vội đáp: “Có nói. Nhưng tôi vẫn lấy làm lạ tại sao lại không có video quay buổi tối hôm đầu tiên.”

Sếp Bạch lắc đầu: “Tôi đoán rằng đã bị ai đó tiêu hủy mất.”

“Điều kỳ lạ chính là ở chỗ này, tại sao video quay chiều hôm sau vẫn còn?”

Sếp Bạch lại lắc đầu: “Buổi tối hôm trước bọn chúng ra tay, tất nhiên không còn băng hình, hôm sau thì chúng đã xong việc rồi, cho nên có băng hình thì cũng chẳng quan trọng gì nữa.”

Tôi hỏi anh ta: “Trong băng hình, ngoài các vị ra còn một nam trung niên, anh có chú ý đến không?”

Tôi đoán rằng sếp Bạch cũng đang định hỏi điều này nên anh ta trả lời rất ung dung: “Tôi đã để mắt đến ngay rồi.”

Tôi lại hỏi: “Các anh đã điều tra người đó chưa?”

Sếp Bạch châm thuốc hút, rồi nói:

“Đương nhiên phải điều tra chứ! Người đó không vấn đề gì cả, chúng tôi đã tìm cách lục soát hành lý của ông ta, không thấy thứ kia trong đó.”

Sếp Bạch vừa nói xong thì có người gõ cửa rất mạnh, cô A đứng lên đi ra mở cửa, chúng tôi nhìn thấy người nam trung niên ấy đứng ngoài cửa tay xách chiếc va-li to, câu nói đầu tiên của ông ta là: “Tất nhiên không nằm ở chỗ tôi, mà là ở chỗ các người!”

Ông ta nói câu đó khiến tôi rất kinh ngạc, cô A đứng cửa ngoái lại nhìn sếp Bạch, sếp Bạch đứng dậy gắt to: “Ông là ai? Chạy sang đây nói bừa cái gì thế?”

Người nam trung niên ấy cười khẩy, rồi nói: “Các người nên chấm dứt trò hề mạo danh tiêu cục Trường Đức là vừa!”

Gì thế? Mạo danh? Bọn sếp Bạch đã mạo danh? Tôi đứng dậy bước ra đứng giữa nam trung niên và sếp Bạch, sếp Bạch từ từ thò tay vào túi áo, mắt tôi không rời túi áo sếp Bạch, tôi rất lo anh ta sẽ rút ra phi tiêu hoặc súng ngắn chẳng hạn… Nam trung niên bỗng đặt cái va-li xuống, bước lại trước mặt tôi, nói: “Người giúp các vị liên lạc với bạn của tôi, đã chết. Do người của những gã này ra tay.”

Liên lạc với bạn ông ta? Lẽ nào là người trung gian mà Lưu Siêu vẫn nói?

Đúng lúc này thì Mông Nhân xuất hiện ở cửa, vẻ mặt cậu ta hơi băn khoăn. Mông Nhân lắc đầu với tôi, ngụ ý rằng mình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao lại mọc ra một người áp tải của tiêu cục, người này còn nói chắc nịch với chúng tôi rằng bọn sếp Bạch là đồ mạo danh?

Nam trung niên bước lại gần sếp Bạch, dằn giọng: “Vừa ăn cướp vừa la làng! Các người diễn kịch tài quá nhỉ?”
Bình Luận (0)
Comment