Lâu Lan Giai Nhân

Chương 51

Lâu lan giai nhân_C7.4(H)

Edit:Qu33njc3

Tuyệt vọng ở trong lòng tạo thành bóng ma, vững vàng mà giam cầm thần trí nàng. Nàng nóng quá đau quá, vọng tưởng muốn giãy dụa, dùng hết khí lực đánh hắn, hắn vẫn là không chịu thối lui. Hắn chính là muốn dùng loại phương pháp này giết chết nàng sao?

Nhìn Băng Nhi bởi vì thống khổ mà nhắm nghiền hai con mắt, cơ hồ muốn cho Hàn Chấn Dạ vì sự dữ dội của mình mà hối hận, thân thể xinh xắn run rẩy kia, eo nhỏ nhắn trên da thịt đã hiện lên vết đỏ, lên án sự tàn nhẫn của hắn.

Hắn rốt cuộc là tại sao? Không ngờ vì nàng mà mất đi lý trí, quên mất nàng mặc dù không phải là xử nữ, nhưng cũng là mới nếm thử qua mây mưa, căn bản chịu không được cử chỉ thô bạo như vậy. Hắn cũng chẳng bao giờ cố ý thương tổn qua bất kỳ nữ nhân nào, mà Băng Nhi lại có thể để cho hắn lần nữa luống cuống.

Hàn Chấn Dạ thấp giọng mắng, cố gắng muốn rút lui khỏi nàng, nhưng là toàn thân da thịt Băng Nhi cũng đang buộc chặt, ở bên trong gần như thừa nhận sự đau đớn áp đặt của hắn, bên trong non mềm thật chặt vờn quanh dục vọng của hắn, ngăn lại bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào của hắn.

“Chết tiệt, Băng Nhi, buông lỏng!”Hắn gầm nhẹ, chặt trất sự ấm áp vờn quanh, mang đến chính là sự vui thích mất hồn quen thuộc, nhưng nhìn nàng thống khổ cả khuôn mặt gần như tái nhợt lại làm cho hắn nhịn xuống khát vọng chạy nước rút.

Nàng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy phương xa truyền đến thanh âm của hắn, nhưng nghe không rõ hắn đến tột cùng đang nói cái gì, nàng đau quá đau quá, hắn có phải còn muốn thương tổn nàng hay không?

“Không cần, không cần…”Nàng mềm yếu thở hổn hển, cảm nhận được toàn thân da thịt của hắn, cơ ngực cường kiện, cùng với dục vọng nóng rực mạnh mẽ xông vào, hai chân thon dài của nàng đá đạp lung tung, nhưng chỉ là để cho dục vọng của hắn càng thêm xâm nhập.

Hàn Chấn Dạ lần nữa nắm chặt vùng eo mãnh khảnh của nàng, động tác bỏ qua rút lui ra khỏi, biết giờ phút này bất kỳ cử động rất nhỏ, đều chỉ có càng làm nàng thêm đau.

“Băng Nhi, đừng động!”Hô hấp của hắn trằn chọc, nâng lên khuôn mặt đầy lệ rơi của nàng dặn dò, một cái tay khác kéo lấy dây cương, ngăn lại con ngựa đang chạy.

Hồng mã phát ra một tiếng tê ô..ô, hơi giơ cao vó trước, tại nguyên chỗ dừng bước lại, hất đầu phun khí, bờm màu đỏ như lửa dưới ánh mặt trời tung bay, không chút nào phát hiện trên lưng có một đôi nam nữ khẩn trương ở trên.

Ôm lấy thân thể xinh xắn của Băng Nhi, ôm nàng tung mình xuống ngựa. Thân thể của nàng quá mức cứng ngắc, vững vàng dán chặt cùng hắn, vô luận như thế nào không chịu buông ra. Hắn vì không để cho nàng ngã tổn thương, lấy thân hình cao lớn làm bình chướng, bảo vệ nàng, hai người cùng nhau chật vật mà ngã ở trên chỗ mềm mại.

Nàng vẫn như cũ ôm chặt hắn, nằm sấp ở trên ngực của hắn, thở dốc khóc. Đau đớn từ từ rút đi, chẳng qua là lúc trước đã cảm nhận sự kinh sợ vẫn chiếm đoạt lòng của nàng, nàng bị hắn tàn nhẫn gây thương tích mà sợ hãi.

“Đừng khóc.”Hàn Chấn Dạ trầm thấp nguyền rủa một tiếng, động tác lại vô hạn mềm nhẹ. Hắn ngón giữa nhẹ nhàng trượt đến chỗ hai người kết hợp cẩn thận nhẹ nhàng lục lọi, xem xét có thương hại nàng nghiêm trọng hay không. Hoa kính của nàng buộc chặt, bởi vì hắn chạm tới, lúc này mới phát hiện hai người đã rời khỏi lưng ngựa.

“Đừng động, ta chỉ muốn nhìn ngươi có phải bị thương hay không.”Hắn cắn răng nói, nàng giãy dụa càng làm hoa kính ấm áp càng chặt hơn thêm mấy phần, khắc chế mồ hôi đang dọc theo cái trán trượt xuống, hắn không biết sự nhân từ này còn có thể duy trì bao lâu.

Đầu ngón tay của hắn chậm chạp chạm tới chỗ kết hợp của hai người, dụ dỗ,khẽ chạm vào hoa he nhạy cảm, đang đợi nàng buông lỏng thân thể, nhận vào dục vọng của hắn. Hắn không muốn lần nữa thương tổn nàng, những thứ hận ý kia bị nước mắt của nàng tẩy đi, hắn giờ phút này đã vô pháp nghĩ đến những khác.

“Không nên, không nên… Dừng tay!”Nàng né tránh, tuyệt vọng mà giãy dụathân thể, không muốn để cho hắn chạm tới cánh hoa, bất an mà né tránh.

“Đau không?”Hắn dò hỏi, không thể nào tiếp nhận cự tuyệt của nàng.

Băng Nhi trả lời, là khi hắn chạm tới mà run rẩy, nàng kiềm chế hông của mình, hai người đến nay vẫn là kết hợp, nàng không chỗ có thể trốn.

Nàng vỗn đã không đau, chẳng qua là trong cơ thể nóng rực mang đến so sánh với đau đớn còn có cảm giác đáng sợ hơn, nàng bất an tới cực điểm, mãnh liệt vui thích xuẩn xuẩn dục động, trong trí nhớ sự kịch liệt hoan ái từng giọt từng giọt hiện lên, kích tình thật ra thì so sánh với thương tổn càng làm cho nàng khiếp đảm.

Nàng mở ánh mắt sương mù ra nhìn hắn, trong lúc mông lung nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên thần sắc quan tâm.

Vẻ mặt như vậy nàng đã từng thấy qua ; ở trong rừng hoa đào, khi nàng đau vô cùng, hắn trên mặt chính là có vẻ mặt như thế, lấy động tác ôn nhu vuốt ve nàng, xóa đi sự đau đớn, sự ôn nhu ấy cách biệt đã lâu càng làm cho nàng càng thêm muốn khóc.

Đoạn thời gian này đủ loại đau đớn phảng phất cũng không còn tồn tại, vô luận là đưa thân vào rừng hoa đào hoa rơi rực rỡ, hoặc là hoang mạc cực nóng, quan trọng là … Giờ phút này hắn ở bên cạnh nàng.

Ở một khắc bên trong yếu ớt, lòng của nàng phá lệ mềm yếu, không cách nào chân chính giấu diếm đôi môi đỏ mọng run rẩy thủy chung lẩm bẩm tên của hắn. Nàng bị buộc trên lưng phải đeo lấy tánh mạng thân tộc, bị buộc đích thân ám sát hắn. Nhưng ai tới thương tiếc nàng đây? Ai ngờ nàng phải đích thân giết chết nam nhân mà mình yêu say đắm, lòng của nàng có nhiều đau…

Hàn Chấn Dạ đưa tay ma lộng lấy phấn hoa he màu hồng, mang đến kịch liệt khoái cảm, thần kinh của nàng không ngừng căng thẳng mà lỏng, cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, ở lồng ngực hắn khó nhịn mà phập phồng. Hai người tư thế giờ phút này, để cho dục vọng khổng lồ nóng rực càng thêm xâm nhập cánh hoa bên trong chỗ sâu kín của nàng.

Những thứ đau đớn kia… chuyện hắn tàn nhẫn, chuyện nàng phải gánh,những việc các trưởng bối căn dặn… nàng mềm yếu phát ra tiếng than nhẹ, bỏ qua hết thảy mọi trách nhiệm lúc này mật hoa trơn bóng từ từ chảyra, dễ chịu để cho hắn xâm lấn.

Hàn Chấn Dạ nhìn ngắm nét mặt của nàng, nếm thử tính nâng eo lên, thăm dò vào hoa kính của nàng, khảo nghiệm nàng là đã chuẩn bị xong việc tiếp nhận thịnh yến kích tình hay không?

Hoa kính của nàng vẫn như trong trí nhớ của hắn, non ẩm ướt mềm như vậy, có thể mang cho hắn vui thích cực hạn nhất.

Hắn nhẫn nại đã đạt tới điểm giới hạn, làm Băng Nhi vô ý thức mà ngẩng đầu lên, eo lắc lưmềm mại, hắn ngược lại trở thành cái chăn người di động mà hoan ái, vì cảm nhận sự đáp lại kiều mỵ của nàng mà hành hạ. Nàng vốn trời sinh mỹ lệ mất hồn mà thân thể khi chìm trong kích tình của nàng càng làm cho người khác nhìn thêm đẹp mắt.

Băng Nhi mở mắt, bất an mà nhìn hắn, thân thể giống như không thuộc vào ý thức của mình nữa, chỉ biết nương theo tiết tấu mềm nhẹ của hắn mà di động tới lui.

“Hàn Chấn Dạ…”Kèm theo tên của hắn, uyển chuyển mềm nhẹyêu kiều, phiêu đãng ở trong sa mạc không người, trong cơ thể nàng có sự trống không đau khổ khổng lồ, nàng không biết nên làm sao năn nỉ, chỉ biết khó nhịn ở trên người hắn phập phồng di động, mà động tác của hắn người cũng cẩn thận nhẹ nhàng hơn.

Nàng kêu gọi một tiếng ám hiệu rõ ràng, hắn phát ra gầm nhẹ kích tình, tung mình đem nàng ôm đến phía dưới, nâng lên mông tròn béo mập của nàng, triển khai cấp tốc chạy nước rút, cố gắng để cho dục vọng lẫn nhau cảm nhận được thoả mãn. Phần nóng rực khổng lồ kiên quyết ở trong hoa kính chặt khít của nàng mà đâm chọc vào, mang đến vui thích cực độ.

Băng Nhi yêu kiều theo động tác của hắn hơn mà hình dạng càng thêm kịch liệt, trong nội tâm nàng không có sợ hãi, hai tay tin cậy ở cổ của hắn ôm lấy, cam tâm tình nguyện thừa nhận hắn đoạt lấy.

Tình cảnh này giống như là đang ở trong mộng, bọn họ trong lúc không có cừu hận bỏ qua cho nhau, chỉ còn sự kích tình rực rỡ. Hắn không còn là nam nhân đáng sợ tàn khốc kia nữa, mà là nam tử khuynh tâm ôn nhu ôm nàng, khóe miệng có mỉm cười tà mị…

Vui thích từ từ tích lũy, hai tay của nàng cầm thật chặt, bị hắn truyền đạt lại mà mừng như điên.

“Van cầu ngươi… Ta… Ta chịu không được…”Nàng đứt quãng nói, khi hắn chạy nước rút, bị trận trận mừng như điên cọ rửa mà thần hồn chao đảo.

“Xuỵt, đi theo ta.”Trên trán của hắn chảy đầy mồ hôi, cũng rơi vào trên da thịt của nàng, xem ra phá lệ tuyệt hảo. Hắn nắm chặt mông trắng của nàng, đẩy nhanh tiến độ hơn, mỗi một cái chạy nước rút cũng nặng nề đụng vào trong chỗ sâu hoa kính non mềm mẫn cảm nhất của nàng.

Rốt cục, mừng như điên xông lên đỉnh đầu; Băng Nhi toàn thân run rẩy mà ở dưới người hắn trợn to hai tròng mắt, vô số tia lửa ở trong người bộc phát, chân thon dài hoàn toàn vòng chặt vào vùng eo trần truồng của hắn, theo thẳng lưng cường hãn của hắn chạy nước rút, cùng hắn cùng chung tới cao trào. Trên cát sờ trống trải không ngừng di chuyển, phóng ra vô hạn xuân sắc…

Ở nơi này một mảnh hoang mạc, Băng Nhi đúng như là hắn nói, ở dưới người hắn la lên, khóc, cầu khẩn hắn. Chẳng qua là, những thứ khẩn cầu cùng đau đớn này không liên quan. Nàng ngủ mê man trên lồng ngực rộng rãi đầy mồ hôi ẩm ướt của hắn, chỉ cảm ứng được cảm giác hắn ôn nhu vuốt ve, không có nhìn thấy hắn trong đôi mắt đen có thần sắc phức tạp.

Ở trong mệt mỏi vô cùng rồi cuối cùng ngủ thiếp đi, Băng Nhi có thể xác định mình đang ở bên trong sự yêu thương của hắn…
Bình Luận (0)
Comment