Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 192

Vừa đến căn phòng nhỏ của Miên Miên, khi vừa nhìn thấy Miên Miên, Trần Việt hầu như không thể nhận ra nó nữa.

Mới cách vài ngày không gặp, Miên Miên vốn mập mạp như trái bóng giờ lại gầy đi rất nhiều, gầy đến không còn chút thịt nào.

Nó nằm trong cái phòng nhỏ của nó, mềm nhũn không sức lực, nhìn sơ như tùy lúc sẽ trút hơi thở cuối cùng vậy.

"Miên Miên..."Trần Việt khuỵu gối bên cạnh nó, vừa gọi nó vừa đưa tay sờ đầu nó.

"Gâu gâu..." nghe được giọng Trần Việt, Miên Miên dồn sức mở mắt ra, con ngươi chuyển động vài vòng, trong mắt ngấn đầy giọt nước mắt.

"Miên Miên đừng sợ. Ba đã gọi bác sĩ, bác sĩ sẽ đến ngay thôi."

Trần Việt ôm lấy nó, cẩn thận ôm nó vào lòng.

"Gâu gâu..." Miên Miên lại sủa hai tiếng, cái đầu nhỏ lắc nhẹ như nói nó không cần xem bệnh, nó muốn bỏ đi với mẹ.

Mẹ không còn, nó ở lại cũng không còn ý nghĩa gì, nó phải đi đến thế giới khác tìm mẹ.

Trần Việt còn định nói gì đó, Miên Miên lại sủa hai tiếng rồi nhắm mắt lại, đầu gục qua một bên, trút hơi thở cuối trong lòng Trần Việt.

"Miên Miên......"Trần Việt ôm chặt Miên Miên trong lòng, vô lực kiềm nén sự đau lòng trong anh.

Mẹ nó không thấy đâu rồi, đến nó lại dùng cách này mà đi mất? Tại sao ngay cả nó cũng không muốn ở bên cạnh anh chứ?

***

Đông qua xuân đến, chớp mắt thì ba cái đông đã trôi qua.

Buổi trình diễn thời trang đồ lót Miwa đẳng cấp thế giới ba năm một lần đang diễn ra sôi nổi ở Milan.

Ngoài những người mẫu sáng sủa và xinh đẹp trên sân khấu, các nhà thiết kế sau màn cũng là những nhân vật hàng đầu trong ngành.

Các tác phẩm do những nhà thiết kế mới làm ra phải đủ chói mắt, tuyệt đẹp thì mới được người mẫu mặc vào để bước lên sàn catwalk.

Sàn catwalk chữ T đã bắt đầu trình diễn, nhà thiết kế và người mẫu vẫn đang bận rộn như con quay sau cánh gà, bọn họ đều hi vọng các cô người mẫu mặc vào thiết kế đồ lót có thể phô diễn ra hết những điểm đặc biệt trên mỗi bộ thiết kế.

Một tổ gồm nhà thiết kế và người mẫu trong một góc nhỏ vô cùng thu hút ánh mắt của người khác, bởi vì các đội khác đều có khuôn mặt âu mỹ, chỉ có các cô ấy là có khuôn mặt đậm nét phương đông.

Trong cái giới toàn người đẹp tóc vàng mắt xanh này, nhưng bọn họ lại không thua kém gì.

Người mẫu này tên là Tô Tuyết, là một siêu mẫu người châu á hiếm có có thể bước lên sàn diễn này, thân cao 1m83, hình thể hoàn hảo, nhìn sơ qua như thiên sứ.

Nhà thiết kế của Tô Tuyết là nhà thiết kế mới duy nhất trong lần ra sân này, tên là Asteria. Asteria cao không đến 1m7, thân hình tinh tế.

Khuôn mặt thanh tú dường như được đắp nặn mà ra, đặc biệt là khí chất nhẹ nhàng trên người cô, luôn thu hút ánh mắt của người khác.

Cô đang bận rộn giúp Tô Tuyến kiểm tra lại bước cuối cùng, chăm chút lại chuyên tâm, hoàn toàn không chú ý đến có một ánh mắt sớm đã nhìn chằm chằm vào cô. mái tóc dài đen của cô tùy ý cuộn lên, chỉ chừa lại hai làn tóc mái buông lơi.

Có thể do đây là lần đầu cô tham gia buổi biểu diễn thời trang như vậy nên hơn khẩn trương, khẩn trương đến độ trên trán đổ một tầng mồ hôi.

Tác phẩm do cô thiết kế đã nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt từ nhiều nhân sĩ trong ngành, thế là cô được đề cử tham gia show trình diễn nội y ba năm một lần của Miwa.

Đây là một cơ hội mà rất nhiều người nỗ lực cả đời đều không thể có được, mà một người trẻ tuổi như cô lại nhận được cơ hội này.

"Asteria?" Một người đàn ông gọi nhỏ tên cô, khoé miệng nhếch lên một góc đầy ẩn ý, đôi mắt lăm lăm nhìn chằm chằm cô.

Tất cả sự chú ý của Asteria đều tập trung vào cô người mẫu đang mặc tác phẩm của cô sải bước trên sàn chữ T, nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của quan khách dõi theo, cô mới thở phào nhẹ nhõm một bơi.

Nỗ lực ba năm trời, tác phẩm của cô cuối cùng đã có thể trình diễn ở Miwa, đồng nghĩa là tác phẩm của cô đạt đến đẳng cấp thế giới.

Tô Tuyết vừa xuống sàn diễn liền ôm chằm lấy asteria: "Asteria, cảm ơn cô vì đã thiết kế nên một tác phẩm tuyệt vời đến thế này, khiến cho đất nước chúng ta nở mày nở mặt." Asteria cười nói: "Tôi không vĩ đại như cô nói thế đâu, tôi chỉ có suy nghĩ là để nhiều người biết đến tác phẩm của mình hơn, nhận được sự yêu thích của mọi người hơn, kiếm thiệt nhiều thiệt nhiều tiền hơn mà thôi."

"Asteria?"

Giọng nói không quá chuẩn của đàn ông vang lên sau lưng cô.

Asteria và Tô Tuyết quay đầu thì nhìn thấy một người đàn ông tóc đen mắt nâu, khóe môi treo nếp cười, lại như cười mà không cười nhìn cô.

Người này mặc đồ tây nhưng không cài nút áo, áo sơ mi bên trong bộ đồ tây thì xốc xếch, tóc tai rối tung trên trán, nhìn qua giống như vừa bò ra từ trong chăn vậy. Hoặc có thể là do cá tính đặc biệt như vậy mới có thể khiến mọi người trong giới vừa nhìn là nhớ mặt anh ta.

Ivan là nhà thiết kế đại tài trong giới thiết kế, vào lúc mới hai mười mấy tuổi vào thời điểm nhiều năm trước đã nhận được giải thưởng quốc tế, không người sánh được, anh ta lại có tính ngạo mạng, không phải ai cũng có thể lọt vào tầm mắt anh ta.

“Ivan, anh tìm tôi?”

Được một nhà thiết kế nổi danh thiên tài trong giới thiết kế phục trang chỉ mặt điểm tên, Asteria thật sự cảm thấy khá kinh ngạc.

“Asteria?”

Anh ta đánh giá cô, từ trên xuống dưới, ánh mắt không thèm che giấu nhưng lại khiến người khác không thấy chán ghét.

“Cô tên là Asteria?"

Asteria gật cái đầu: “Có chuyện gì không?”

Ivan nhìn thẳng vào mắt cô, vừa đánh giá cô rất lâu lại hỏi: “Tên trong nước của cô gọi là gì?”

Asteria nói: “Tuy tôi là người châu Á, nhưng từ nhỏ lớn lên ở châu Âu nên không có tên trong nước.”

Có lẽ là cô đối với nhà thiết kế thiên tài này có sự tôn trọng, Ivan hỏi gì cô điều thành thực trả lời.

“Thì ra là lớn lên ở Châu Âu.” Ivan nhìn vào mắt cô, cười cười, lại nói tiếp: “Tiết mục kết thúc rồi cùng đi ăn bữa cơm, thấy sao?”

Asteria áy náy cười: “Sau khi kết thúc buổi diễn này thì công ty tôi có liên hoan, cho nên xin lỗi là không thể cùng anh dùng bữa được.”

“Không sao cả, tôi có thể liên hoan cùng các cô.”

Dù bị từ chối nhưng Ivan không thấy ngại ngùng gì cả, có thể là do tính cách của anh luôn thế, tự mình vui là được, việc khác thì hoàn toàn không năm trong phạm vi suy nghĩ của anh.

Asteria còn định nói thêm, Ivan đã cướp lời trước khi cô nói: “Sức ăn của tôi không lớn đâu, ăn không được nhiều nhặng gì, cho nên đừng từ chối nữa.”

Asteria: “......”

Ivan vẫy vẫy tay nói: “Tôi có việc bận đi trước, lát nữa gặp.”

Vứt ra câu nói này xong liền quay đầu bước đi. Asteria nhìn bóng lưng của anh ta mà bất đắc dĩ lắc lắc cái đầu.

Đây là lần đầu cô gặp được một người vô lí đến vậy.
Bình Luận (0)
Comment