Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 343

"Trần Việt, em đi cùng anh." Giang Nhung đoán, lúc Chiến Niệm Bắc gọi điện cho Trần Việt, nhất định là có liên quan đến Hứa Huệ Nhi.

Cô muốn đi cùng, xem mình có thể giúp gì không.

Trần Việt xoa xoa đầu cô: "Không cần, em về nhà với Trần Nhạc Nhung đi."

Giang Nhung không níu anh, không nói gì, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, dùng ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm anh.

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, Trần Việt hận không thể một hơi nuốt cô vào trong bụng, lúc nào có ý nghĩ này, Trần Việt cũng làm như vậy.

Anh đưa tay giữ lấy gáy cô, đẩy cô về phía mình, cúi người hôn cô, giống như thưởng thức món ngon nhất thế giới vậy, vừa chạm liền thích không thể rời.

Chẳng trách anh luôn cảm thấy cuộc hẹn hôm nay thiếu chút gì đó, hóa ra chính là thiếu nụ hôn này...

Vừa hôn triền miên một thời gian dài, Trần Việt mới chậm rãi buông cô ra, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, Trần Việt cười nhẹ nói: "Đứa bé này thật là đáng yêu."

Giang Nhung xấu hổ đỏ mặt, lẩm bẩm nói: "Đối với một đứa bé, cũng hôn được, anh không xấu hổ, không thẹn sao?"

"Ừ, đây là đứa trẻ to xác."

"Đồ tồi."

Trần Việt dắt tay cô: "Đi thôi."

Giang Nhung: "Đi đâu?"

Trần Việt: "Em đoán xem!"

Giang Nhung: "..."

Lúc bọn họ chạy đến quân khu Giang Bắc là nửa tiếng sau đó, Chiến Niệm Bắc tự mình ra đón tiếp, thấy Giang Nhung cũng ở đây, anh ta cũng không ngạc nhiên.

Với tính cưng chiều vợ của Trần Việt, Giang Nhung xuất hiện cùng nó ở bất cứ chỗ nào cũng không ngạc nhiên.

Vài ngày trước còn nghe nói tiểu tử này đem toàn bộ cổ phần công ty Thịnh Thiên trong tay nó chuyển cho Giang Nhung, cũng không biết là thật hay giả?

Chiến Niệm Bắc đang nghĩ linh tinh, liền nghe Trần Việt mở miệng nói: "Cháu nghe nói từ trước đến nay cậu ở quân khu Giang Bắc đối phó với gián điệp trải qua huấn luyện đặc biệt rất thành thạo, đối phó với một người phụ nữ chưa từng trải qua bất kỳ khóa huấn luyện đặc biệt nào, không thể không có cách."

Chiến Niệm Bắc nhún vai, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Đối phó một người, đầu tiên phải biết điểm yếu của cô ta, không ai không có điểm yếu, cơ thể lại yếu đuối, cô ấy có thể sánh ngang với tường đồng vách sắt."

Nói đến đây, Chiến Niệm Bắc quay đầu nhìn về phía người bên cạnh Trần Việt, Giang Nhung người phụ nữ này chính là điểm yếu của Trần Việt.

Giang Nhung rất yên lặng, lúc gặp và chào hỏi anh ta, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh Trần Việt, im lặng nghe bọn họ nói chuyện, không làm loạn nói chen vào một câu nào, rõ ràng rất có chừng mực.

"Không có điểm yếu, vậy thì tìm điểm yếu của cô ta." Trần Việt tin mỗi người đều có điểm yếu của riêng mình, chỉ là có người giấu quá tốt thôi.

"Cho nên cháu mới tìm đến cậu. Hứa Huệ Nhi đi theo bên cạnh cháu hơn mười năm, cháu cũng hiểu cô ta một chút." Chiến Niệm Bắc đột nhiên nở nụ cười, lại nói: "Cậu nghĩ cô ta bởi vì hận cháu, rất có thể là vì yêu sinh hận."

"Đừng nói linh tinh." Trần Việt âm trầm liếc mắt nhìn Chiến Niệm Bắc, bảo anh ta đừng nói lung tung. Giang Nhung cái bình giấm chua này còn ở đây, lát nữa lại suy nghĩ lung tung.

Quả nhiên, anh vừa quay đầu lại liền nhận được ánh mắt không hài lòng của Giang Nhung.

Đoán chừng lúc này có người thứ ba ở đây, Giang Nhung mới để cho anh một chút mặt mũi, nếu không cô sẽ trực tiếp ra tay đánh người.

"Cháu dâu, cháu ngẫm lại xem, một người phụ nữ ở bên cạnh một người đàn ông hơn mười năm. Từ lúc còn trẻ tuổi ngây thơ không biết gì, cho đến bây giờ sắp trở thành một bà cô. Nếu như không phải là vì có ý với người đàn ông này, vậy còn có thể là vì cái gì?"

Chiến Niệm Bắc người này chính là sợ thế giới không loạn, cố ý phóng đại, giống như không để cho Giang Nhung gây phiền phức cho Trần Việt, trong lòng anh ta sẽ khó chịu.

Giang Nhung quay lại cho cho Chiến Niệm Bắc một nụ cười thỏa đáng: "Cậu út, chuyện cậu nói chắc chắn là có khả năng. Đừng nói phụ nữ đi theo Trần Việt hơn chục năm, ngay cả bọn cháu ra ngoài ăn cơm gặp phải phụ nữ, các cô ấy dám chắc cũng có ý với cháu trai cậu. Nhưng không sao, cháu trai cậu là người có gia đình rồi. Hơn nữa cháu cũng tin tưởng anh ấy."

Nhìn đi, Giang Nhung khéo léo nói bao nhiêu lời này, nói rộng lượng bao nhiêu, nhưng Trần Việt rất ấm ức, sao cô phải lặng lẽ véo anh?

"Nếu như mọi phụ nữ đều hiểu chuyện như cháu, vậy thì là tin vui với đàn ông trên đời này rồi." Hai người này không đứng dậy đánh nhau, Chiến Niệm Bắc có chút mất hứng.

Nói chuyện một lát, bọn họ liền đi đến chỗ giam giữ Hứa Huệ Nhi.

Đối với người trung thành với mình, từ trước đến nay Trần Việt đều không bạc đãi bọn họ.

Đương nhiên, đối với người phản bội mình, từ trước đến nay Trần Việt cũng sẽ không nhân từ nương tay.

Chiến Niệm Bắc dẫn Trần Việt và Giang Nhung đi đến phòng giám sát và điều khiển, chỉ vào người phụ nữ trên màn hình: "Sau khi bắt vào đây, cô ta chỉ ngồi ở góc phòng đó, không di chuyển một bước. Đương nhiên, ngoại trừ lúc người của cậu hỏi cô ta."

Trần Việt nhìn Hứa Huệ Nhi trên màn hình, hỏi: "Người của cậu hỏi cái gì?"

Chiến Niệm Bắc thở dài một tiếng: "Hai ngày trước cô ta không nói một câu nào. Hôm nay cô ta chỉ nói một câu nói, đó chính là muốn gặp cháu."

Trần Việt nhướn mày, lại hỏi: "Điều tra được thân phận thật sự của cô ta rồi?"

"Là người nước A." Chiến Niệm Bắc nhìn về phía Trần Việt, mới nói: "Bên cạnh ông cụ nhà cháu, lại là một người nước A. Nếu không phải ông ta là ông ruột cháu, cậu đã nghi ngờ thân phận của ông ta rồi."

Nghe được lời này của Chiến Niệm Bắc, Giang Nhung cảm thấy cảm giác lạnh lẽo trong nháy mắt từ lòng bàn chân xông thẳng lên gáy, lòng kinh sợ đến mức cả người đều tê dại.

Theo bản ghi không đầy đủ nghe được, bây giờ người đứng đầu nhà họ Trần không phải là ông nội ruột của Trần Việt, vậy cái người giả mạo này thực sự là người ở nước A sao?

Ông ta lẻn vào nhà họ Trần, thay thế ông nội Trần, rốt cuộc là muốn làm gì?

Cướp Thịnh Thiên của nhà họ Trần sao?

Hay còn có nguyên nhân gì khác?

Không được không được, cô không thể lừa dối Trần Việt nữa, chờ lúc về nhà cô sẽ đưa bản ghi âm cho Trần Việt, không thể để anh gặp nguy hiểm, cũng không thể để người nhà họ Trần gặp nguy hiểm.

Ba Trần, mẹ Trần, còn Trần Tiểu Bích, bọn họ đều rất hiếu thuận với ông nội Trần, rất dễ bị lừa dối.

"Bởi vì ông ấy là ông nội ruột cháu..." Nếu không phải là ông nội ruột anh, thủ đoạn Trần Việt dùng tuyệt đối không phải là cầm chân đơn giản như vậy.

Chính vì anh nhớ tới tình thân, nhớ tới công ơn nuôi dưỡng của ông ấy, nhớ tới ông nội Trần là người lớn tuổi được kính trọng của nhà họ Trần, cho nên trước mỗi việc Trần Việt đang làm, đều cho đối phương một con đường sống.

Nếu ông cụ chịu dừng tay lại, nếu như ông ấy bằng lòng để mọi chuyện lên bàn, nếu như ông cụ biết ăn năn, vậy thì Trần Việt vẫn sẽ đưa ông ấy quay về Mỹ dưỡng già.

Chiến Niệm Bắc còn nói: "Hứa Huệ Nhi này rất kín miệng, cậu lại không nỡ ra tay với phụ nữ, cho nên các cháu đi làm đi. Ai sẽ đi lấy lời của cô ta?"

Giang Nhung bước về phía trước một bước: "Cháu đi."

Trần Việt níu cô lại, có hơi bất mãn: "Đừng làm loạn, em ở đây chờ anh là được rồi."

Giang Nhung kiên định nói: "Bọn em đều là phụ nữ, dù sao phụ nữ vẫn hiểu phụ nữ hơn, để em đi nói không chừng có thể hỏi ra được đáp án không ngờ tới."
Bình Luận (0)
Comment