Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 348

“Trần Việt”.

Giang Nhung kéo Trần Việt đang muốn xoay người rời đi:

"Chính miệng anh đã nói với em, mặc kệ gặp phải chuyện gì, vợ chồng chúng ta cũng cùng nhau gánh vác."

"Ừm."

Trần Việt xoa xoa đầu của cô, cười nhẹ nhàng:

"Em đi nghỉ trước đi."

"Trần Việt…"

Giang Nhung còn muốn nói điều gì, thế nhưng khi đối mặt với ánh mắt đen láy của Trần Việt, cô lại nuốt hết những lời muốn nói vào trong.

Đối với Trần Việt mà nói, bị ông nội ruột thương tổn rất là đau đớn.

Ông nội ruột từng thương yêu mình như vậy bị người xa lạ lặng lẽ thay thế hai mươi mấy năm, bọn họ lại không hề phát hiện ra chút nào, hiện tại sống hay chết cũng không thể xác định.

Nếu như ông nội ruột còn sống, vậy hai mươi mấy năm qua ông sống như thế nào.

Nếu như chết rồi... Vậy hai mươi mấy năm qua Trần Việt gọi kẻ thù là ông nội, liệu ông nội ruột mà chính mình thương yêu ở dưới cửu tuyền có đau lòng tức giận hay không.

Cho dù là Giang Nhung hay bản thân anh nghĩ như vậy cũng đều cảm thấy trong lòng đau nhức, cơn đau này, mang theo sự xấu hổ cùng tức giận, giống như rắn độc từng tấc từng tấc gặm nhấm tâm can.

Cô còn khó chịu như thế huống chi là Trần Việt.

...

Sau khi đưa đoạn ghi âm kiểm tra ông cụ Trần cho Trần Việt, Giang Nhung cũng không có vì vậy mà thoải mái, trái lại càng lo lắng đề phòng, đứng ngồi không yên.

Tối hôm qua, Trần Việt lấy được máy ghi âm liền đi tới phòng đọc sách, cũng không biết anh ấy đã làm những gì, nhưng rất lâu sau mới trở về phòng, sáng sớm hôm nay lại đi ra ngoài rồi.

Giang Nhung nhìn tiểu Nhung Nhung đang cầm bút chăm chú vẽ vẽ ở trước mắt, bèn đưa tay bóp bóp hai cái má, ôn nhu nói:

“Bảo bối Nhung Nhung, mẹ muốn ôm con."

Có lẽ ôm tiểu Nhung Nhung một cái, cảm giác bé con yên bình ở trong ngực của cô, sẽ làm cho cô không cảm thấy lo lắng và bất an nữa.

tiểu Nhung Nhung để bút vẽ xuống, nhào vào trong lồng ngực của mẹ khoe tài, dùng giọng nói vừa mềm lại vừa ngọt nói:

“Mẹ, Nhung Nhung vẽ ba, vẽ mẹ, vẽ anh Liệt, vẽ em gái...”

Hóa ra con bé thật sự muốn vẽ, nó muốn vẽ những người khác trong nhà, vẽ anh Liệt cùng em Miên Miên, thế nhưng bức vẽ kia quá trừu tượng rồi, lung tung nguệch ngoạc, làm gì nhìn thấy anh Liệt cùng em gái Miên Miên.

Nhưng khi dạy trẻ con quan trọng nhất là khiến cho bé tự tin.

Cho dù tiểu Nhung Nhung vẽ không giống, thế nhưng Giang Nhung vẫn gật đầu một cái, giơ ngón tay cái lên khen tiểu Nhung Nhung:

"Bảo bối Nhung Nhung của chúng ta giỏi quá! Vẽ thật là đẹp!"

"Mẹ ơi, Nhung Nhung muốn tặng cho anh Liệt!"

tiểu Nhung Nhung cầm lấy tờ giấy mình vừa vẽ nháp, rõ ràng là loạn xì ngầu, nhưng sau khi được mẹ khẳng định thì cảm thấy cực kỳ thoả mãn, giống như mình đã vẽ ra bức tranh đẹp nhất trên thế giới này.

"Nhung Nhung yêu thích anh Liệt, cho nên muốn đưa cho anh Liệt sao?"

Giang Nhung liếc nhìn Liệt đang đứng như pho tượng ở một bên, hỏi lại tiểu Nhung Nhung.

tiểu Nhung Nhung dùng sức gật gật đầu, cái đầu nhỏ gật như đánh trống, dùng âm thanh nhỏ nhẹ nói ra:

"Anh Liệt, Nhung Nhung tặng anh cái này."

tiểu Nhung Nhung cầm lấy tờ giấy nháp mình vừa vẽ lung tung lên, đi tới chỗ anh Liệt đang giang tay đón, cậu ta khẽ mỉm cười với tiểu Nhung Nhung, xoa xoa đầu của cô bé, sau đó lại lặng yên không một tiếng động lui xuống.

Giang Nhung nhìn thấy đôi mắt nhỏ của tiểu Nhung Nhung di động theo Liệt là biết tiểu Nhung Nhung muốn cùng chơi đùa với anh Liệt.

Con gái lớn không giữ được!

Cô giúp tiểu Nhung Nhung sửa sang lại quần áo, hôn nhẹ tiểu Nhung Nhung:

"Đi tìm anh Liệt chơi đi."

"Vâng."

Được mẹ cho phép, tiểu Nhung Nhung lập tức chạy về phía anh Liệt của cô bé.

Giang Nhung nhìn tiểu Nhung Nhung cùng bóng lưng của Liệt, không khỏi cười một tiếng, mình làm sao vậy, tiểu Nhung Nhung còn nhỏ như vậy, cô đã bắt đầu bận tâm đến chuyện cả đời tiểu Nhung Nhung rồi.

tiểu Nhung Nhung là con gái Trần Việt, cô chủ nhỏ của Thịnh Thiên, đoán chừng có rất nhiều người thèm nhỏ dãi thân phận của nó, nhưng để tìm được một người thật tâm đối tốt với nó cũng không phải dễ dàng như vậy.

Giang Nhung hy vọng Liệt có thể bảo vệ tiểu Nhung Nhung cả đời, dành hết thương yêu cùng bảo vệ cho nó.

Âm thanh tin nhắn điện thoại đã cắt đứt suy nghĩ của Giang Nhung, cô cầm điện thoại di động lên nhìn, điện thoại nhận được một tấm hình, một bức ảnh của Lương Thu Ngân.

Trong bức ảnh, Lương Thu Ngân nở nụ cười rất tươi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút bất an...

Giang Nhung lập tức gọi điện thoại cho Lương Thu Ngân, bên kia truyền đến giọng nói đàn ông quen thuộc: "Cô Giang, Xin chào!"

Giang Nhung vừa nghe thấy giọng nói đàn ông quen thuộc đến mức làm cô buồn nôn này, cô lập tức phát điên, gần như hét lên:

"Họ Hà kia, anh đã làm gì cô ấy, nếu như anh dám động đến cô ấy tôi sẽ khiến cho anh chết không có chỗ chôn."

"…"

Giang Nhung còn chưa nói hết, liền nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lương Thu Ngân.

"Các người đừng đụng đến cô ấy, các người muốn cái gì đều được!"

Lương Thu Ngân ở trong tay bọn họ, Giang Nhung đành phải kìm nén lại.

Trợ lý Hà vẫn dùng giọng nói trầm thấp của anh ta nói:

"Bây giờ biết nói lời dễ nghe rồi sao, lời nói cảnh cáo vừa rồi đâu, cô gái uy phong lẫm lẫm đi đâu rồi chẳng lẽ là tôi bị ảo giác nghe lầm hay sao?”

"Là tôi sai rồi, là tôi không đúng, đồ các ngươi mong muốn tôi giao cho các ngươi, chỉ cần các ngươi đừng đụng đến cô ấy."

Lương Thu Ngân đã từng vì cô mà bị thương tổn một lần, Giang Nhung không thể để cho cô ấy lại vì mình mà bị thương tổn.

"…"

Tiếng kêu thảm thiết của Lương Thu Ngân từ trong điện thoại lại truyền tới tai Giang Nhung một lần nữa, khiến cô đau lòng đến mức tâm gần như chết lặng, hoảng loạn.

"Thu Ngân..."

Giang Nhung cắn môi, nắm chặt nắm đấm quát:

"Họ Hà, ngươi không được động đến cô ấy, tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng. Nếu cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ lôi kéo theo các ngươi cùng chết."

"Cô Giang thực sự là một người trọng tình cảm!"

Trợ lý Hà cười nham hiểm:

"Hiện nay cô Lương vẫn rất tốt, chúng tôi chỉ tát mấy cái, chưa có làm gì khác."

"Đồ vật các ngươi muốn, tôi cho các ngươi… "

"Cô Giang, lúc cô mang đồ vật giao cho Trần Việt đã định sẵn có bi kịch sắp xảy ra."

Giang Nhung nghe thấy lời trợ lý Hà nói, lại cảm thấy trên lưng bị người giội cho một chậu nước đá, lạnh đến mức cả người run rẩy.

Tối ngày hôm qua cô mới giao đọan ghi âm cho Trần Việt, sáng sớm hôm nay trợ lý Hà đã biết rồi, như vậy đã chứng minh bên người Trần Việt còn có người của ông nội giả.

Nếu như có người này sẽ là ai?

Lời nói của trợ lý Hà truyền đến lần nữa:

"Nhưng tâm trạng hôm nay của tôi cũng không tệ lắm, tôi không muốn thương tổn cô ta, bây giờ bạn của cô ngoại trừ mặt hơi sưng ra, cũng không hề có chuyện gì."

Giang Nhung cắn răng nói:

"Anh muốn cái gì?"

"Tôi muốn cái gì ư, cô để cho tôi suy nghĩ thật kỹ đã."

Trợ lý Hà kéo dài âm cuối:

"Tôi muốn cô mang con gái của cô đến đổi người."

"Anh, đừng hòng..."

Trợ lý Hà lại cười:

"Cô Giang làm như thế, cô Lương và đứa bé trong bụng cô ấy sẽ như thế nào, tôi cũng không dám bảo đảm."

Trước khi nghe thấy phần ghi âm này, Trần Việt đã suy đoán qua thế nhưng cái kia chỉ là anh tự suy đoán, căn bản không có khẳng định, mà bây giờ những chứng cớ này lại nhắm thẳng vào ông lão không phải ông nội ruột anh.

Nói cách khác ông nội ruột của anh đã bị thay thế từ hai mươi năm trước, thế nhưng anh là cháu trai ông nội thương yêu nhất lại không hay biết chút nào.

Giang Nhung cẩn thận giật giật góc áo Trần Việt, nói:

“Trần Việt, phần ghi âm này không trọn vẹn, còn thiếu sót một số chỗ, có lẽ đó chính là chỗ quan trọng nhất.”

Trần Việt nắm chặt nắm đấm, đè nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng, cười cười với Giang Nhung:

“Cái này giao cho anh xử lý, em đừng suy nghĩ quá nhiều. Thời gian không còn sớm, em đi nghỉ trước đi.”
Bình Luận (0)
Comment