Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 388

“Nếu như anh lại dọa em, em sẽ không để ý đến anh đâu.” Giang Nhung hung dữ nói với Trần Việt, thế nhưng ánh mắt nhìn anh lại vô cùng dịu dàng.

Cô lẳng lặng nhìn kỹ đường nét ngũ quan rõ ràng của Trần Việt, cô biết anh cũng đã nhiều năm, chung chăn chung gối với anh cũng lâu nhưng mỗi sáng sớm lúc mở mắt ra nhìn thấy anh, nhìn thấy khuôn mặt tinh tế như khắc kia của anh vẫn sẽ khiến cô cảm thấy kinh diễm.

Trên thế giới này không thiếu đàn ông đẹp, thế nhưng đàn ông đẹp lại có khí chất còn dịu dàng săn sóc như Trần Việt đúng là tìm không được mấy người.

Có phải là bởi vì dáng vẻ anh quá đẹp, bởi vì anh xuất thân từ nhà họ Trần giàu có, vì vậy ông trời mới sắp xếp cho anh gặp quá nhiều đau khổ hay không?

Ông nội ruột của anh bị người khác thay thế. Anh lại gọi kẻ giết hại ông nội mình bằng ông nội hai mươi mấy năm.

Người giả làm ông nội anh còn ẩn nấp bên người anh nhiều năm như vậy, lặng lẽ hạ độc anh, khiến anh hôn mê hai lần, thị lực trở nên rất tệ, vẫn chưa biết có thể trị khỏi hẳn hay không?

Vẫn còn chưa hết, nội tâm của người đàn ông này đúng là mạnh mẽ. Lúc này đã không nhìn thấy rõ ràng mọi thứ rồi, nhưng căn bản không nhìn thấy một tia hoảng hốt nào từ ánh mắt của anh. Dáng vẻ của anh vẫn là ôn hòa, bình tĩnh giống như những chuyện này đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện to tát gì.

Giang Nhung không hề biết đối với Trần Việt mà nói, đôi mắt không nhìn thấy có thể trị hết, thật sự không phải là chuyện lớn, thứ có thể khiến anh để ý đó chính là cô có ở bên cạnh anh không.

Trần Việt đã sống hai, ba mươi năm, anh chỉ trải qua tâm trạng sụp đổ một lần. Đpó chính là mấy năm trước sau khi anh đi công tác về thì Giang Nhung đã không còn.

Không còn Giang Nhung thế giới của anh cũng sụp đổ.

Bây giờ Giang Nhung trở lại bên cạnh Trần Việt, anh vẫn cứ không dám tưởng tượng anh làm thế nào để vượt qua mấy năm không có cô kia.

“Híc...”

Nghe được Trần Việt hít sâu một hơi, đầu óc của Giang Nhung vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô đã vọt tới bên cạnh giường bệnh của Trần Việt, lo lắng hỏi: “Trần Việt, anh sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?”

Trần Việt một phát bắt được tay Giang Nhung, khẽ cười nói:“Rốt cuộc em cũng chịu để ý đến anh rồi?”

“Trần Việt, anh là kẻ khốn kiếp!” Giang Nhung cho rằng đụng tới vết thương của anh, cô bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, mà người đàn ông ấu trĩ kia lại đang trêu chọc kia.

Cô tức giận gạt tay anh qua một bên, lần này bởi vì không chú ý đến sức lực, đụng tới vết thương của Trần Việt, một lần nữa đau đến anh phải rên lên.

“Anh...” Giang Nhung vừa tức lại đau lòng, cô vừa định làm chút gì đó, lại bị sức lực lớn của Trần Việt kéo một cái, cả người cô đều ghé lên người anh.

Tay lớn của Trần Việt giương lên, một phát khóa chặt gáy cô, đè đầu cô vào lòng, mạnh mẽ hôn cô.

Giang Nhung lo lắng đè lên vết thương của Trần Việt, cô sợ đến chẳng dám cử động, chỉ có thể lớn tiếng kêu la: “Trần Việt, anh điên rồi phải không?”

Người đàn ông này, lẽ nào anh không biết nếu vết thương bị toác miệng thì nguy hiểm đến cỡ nào hay sao?

Trần Việt mỉm cười nói: “Anh không điên, anh chỉ là muốn cho em biết anh không yếu ớt như em tưởng tượng đâu, đừng lo lắng cho anh em phải thả lỏng đi.”

Giang Nhung tức giận cắn môi, ai oán trừng mắt nhìn anh. Anh muốn nói cho cô biết thì có thể nói đàng hoàng, sao lại dùng cách thô bạo như vậy chứ?

“Ba...”

Bỗng nhiên tiếng nói mang theo giọng mũi nồng đậm của Tiểu Nhung Nhung truyền đến, Trần Việt và Giang Nhung đồng thời nghe theo tiếng kêu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung đang được ông nội ôm đi tới.

Hai mắt của cô bé khóc đỏ ngầu, cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng giật giật, xem ra trước đây không lâu chắc chắn cô bé đã khóc rất đau lòng.

“Ba!” Trần Việt và Giang Nhung không hẹn mà cùng hô lên.

Trước khi đến bệnh viện, bác sĩ đã gọi điện thoại cho ba Trần, báo cho ông biết Trần Việt đã tỉnh lại, vì vậy lúc này ba Trần nhìn thấy Trần Việt đã tỉnh ông hoàn toàn không bất ngờ chút nào.

Ba Trần giao Tiểu Nhung Nhung cho Giang Nhung, ông nói: “Khi trời vừa sáng, cô nhóc đã tỉnh lại. Vừa mở mắt đã tìm ba, khi không tìm thấy ba cô bé đau lòng khóc lớn lên, ba mẹ không ai khuyên được con bé, nên ôm con bé đến đây.”

“Ba, đã gây thêm phiền phức cho ba rồi.” Giang Nhung ôm Tiểu Nhung Nhung, hôn lên khuôn mặt non mềm của cô bé.

“Ba là ông nội của Tiểu Nhung Nhung, nói phiền phức gì với ba chứ.” Ba Trần nhìn Trần Việt, ngừng một lát lại nói: “Trần Việt, con yên tâm dưỡng bệnh ở bệnh viện, những chuyện khác ba sẽ xử lý.”

“Ba, có một số chuyện con nhất định phải tự mình xử lý.” Trần Việt không nói rõ ràng, nhưng ba Trần biết anh muốn nói gì.

“Được.” Ba Trần gật đầu, lại nói: “Một nhà ba người các con cứ từ từ tán gẫu, ba còn có chút chuyện phải làm, ba đi trước đây.”

Ánh mắt Giang Nhung nhìn theo ba Trần rời đi, sau đó mới thu hồi tầm mắt lại, lúc này cô mới chú ý đến vết thương giống như dấu ấn hoa mai trên trán của Tiểu Nhung Nhung, nhìn thấy nó cô cực kỳ đau lòng.

“Cục cưng Nhung Nhung, con còn đau không?” Giang Nhung hỏi nhỏ bên tai Tiểu Nhung Nhung, cô không muốn Trần Việt đau lòng.

“Nhung Nhung không đau, Nhung Nhung muốn ba ôm một cái.” Ở trong lòng Tiểu Nhung Nhung, cô bé vẫn cảm thấy ba chính là người thân nhất của bé.

Mẹ là người mới đến, tuy cô bé rất thích mẹ, nhưng đối với cô bé mà nói mẹ không thân như ba.

Chỉ có ba vẫn luôn ở bên cạnh cô bé, từ lúc cô bé còn rất nhỏ, ba đã ở bên cạnh cô bé, vì vậy ba vẫn là người thân nhất.

Cô bé còn nhỏ tuổi nên không hề biết, mẹ chính là mẹ ruột của cô bé, nếu như không có mẹ thì cũng sẽ không có cô bé.

“Được, Nhung Nhung lại đây, ba ôm một cái.” Trần Việt rất muốn ngồi dậy ôm con gái một cái, thế nhưng vừa mới miệng vết thương đã phản đối, anh không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.

Giang Nhung sờ đầu Tiểu Nhung Nhung, kiên nhẫn giải thích cho cô bé: “ Nhung Nhung, ba đang bị thương, bây giờ không ôm con được, con có thể dựa sát vào người ba, nhưng đừng đụng vết thương của ba, con biết không?”

“Ba bị thương? Ba sẽ rất đau phải không?” Nghe thấy ba bị thương, Tiểu Nhung Nhung đau lòng, miệng nhỏ trề ra, dáng vẻ giống như sắp khóc nữa rồi.

“Nhung Nhung dựa sát vào người ba, thì ba sẽ không đau.” Hai tay Trần Việt chống lên giường, cố gắng di dộng về bên cạnh một chút để chừa một chỗ trống cho Tiểu Nhung Nhung.

“Vẫn là để em ôm Tiểu Nhung Nhung thôi" Giang Nhung hơi lo lắng, cô sợ Tiểu Nhung Nhung còn nhỏ tuổi không biết nặng nhẹ. Nếu để cô bế bên cạnh anh, lỡ như đụng đến vết thương thì phải làm sao?

“Thả con bé bên cạnh anh đi.” Nhưng Trần Việt lại không hề lo lắng, đứa bé tự tay anh nuôi lớn, cô hiểu chuyện cỡ nào đương nhiên anh là người biết rõ nhất.

Tiểu Nhung Nhung ngồi bên cạnh Trần Việt, cô bé nhìn thấy sắc mặt của ba trắng bệch, cô đau lòng ghé sát mặt vào mặt ba bẹp một cái nói: “Ba, Nhung Nhung hôn một cái sẽ không đau nữa.”

Trước đây cô bé bị ngã, ba hôn cô bé một cái thì không đau nữa, vì vậy cô bé cũng dùng cách này để giúp đỡ ba mình.

“Ừm, thật thần kỳ, Nhung Nhung hôn nhẹ ba, vết thương của ba hoàn toàn không đau.” Trần Việt phối hợp Tiểu Nhung Nhung, nói vô cùng khuếch đại.

Ba nói hôn một cái sẽ không đau, Tiểu Nhung Nhung lại ôm mặt ba “bẹp” mấy cái, khiến khuôn mặt của ba lưu lãi mấy vết nước miếng thơm mùi sữa của cô bé.

Sau khi hôn ba xong, Tiểu Nhung Nhung nằm bên cạnh ba, nói chuyện với ba, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Bởi vì có Tiểu Nhung Nhung làm bạn, tinh thần của Trần Việt cũng tốt hơn nhiều, ba và con gái mỗi người một câu, tán gẫu đến cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn quên mất Giang Nhung đang ở bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment