Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 794

"Hũ giấm nhỏ, trong nhà em có chuyện gì sao?" Sau khi cúp điện thoại, Trần Nhạc Nhung không nói câu nào nữa, chị Yến có vẻ hơi lo lắng hỏi.

"Không có chuyện gì đâu ạ." Trần Nhạc Nhung chui vào trong chăn, quấn chặt mình lại, trong đầu toàn nghĩ tới những chuyện liên quan tới người Tưởng Linh Nhi này.

Anh Liệt cũng không công khai quen cô, những người biết mối quan hệ giữa cô và anh đã ít lại càng ít. Ngay cả anh Liệt cũng không biết cô đã biết thân phận của anh.

Như vậy còn ai sẽ đẩy chuyện Tưởng Linh Nhi giết người lên người cô chứ?

Bùi Huyên Trí?

Quyền Đông Minh?

Hai người này biết thân phận của cô, biết giữa cô và anh Liệt có vô số liên hệ với nhau, hơn nữa, còn nghĩ cách ngăn cản cô và anh Liệt ở cạnh nhau.

Người thao túng đứng phía sau màn của chuyện này là bọn họ ư?

Tuy bọn họ không muốn cô và anh Liệt ở bên nhau, nhưng mà bọn họ vẫn rất trung thành với anh Liệt. Chắc hẳn bọn họ sẽ không đến nỗi dùng cách ngu xuẩn như vậy để hãm hại cô.

Trần Nhạc Nhung rất nhanh loại bỏ hiềm nghi của hai người kia.

Ngoài bọn họ ra còn ai nữa đây?

Cô vẫn chưa hiểu hết những nhân vật ở xung quanh anh Liệt, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra mục đích của người tiếp theo muốn hãm hại cô.

Suy nghĩ một hồi Trần Nhạc Nhung vẫn không yên lòng, cô cầm điện thoại lên gọi cho Quyền Nam Dương, nhưng gọi mấy lần vẫn không có ai nghe máy.

Tại sao anh Liệt không nghe điện thoại của cô?

Lẽ nào anh đã xảy ra chuyện gì rồi?

Nghĩ tới đây Trần Nhạc Nhung bật dậy.

Hành động của cô dọa chị Yến giật cả mình, làm chị đang mơ mơ màng ngủ giường ngồi dậy dụi đôi mắt mông lung của mình hỏi: "Hũ giấm nhỏ, em sao thế?"

"Chị Yến, em phải trở về Lâm Hải Thành một chuyến." Không được, cô nhất định phải đi đến chỗ anh Liệt, cô phải tận mắt nhìn thấy anh không có chuyện gì, có như vậy cô mới yên tâm.

"Hũ giấm nhỏ, đã muộn như vậy rồi, bên ngoài trời đã tối mịt, hay là sáng mai em về sớm." Chị Yến lo lắng nói.

"Em nhất định phải trở về ngay bây giờ." Trần Nhạc Nhung đã vội vàng mặc áo khoác, đúng lúc này anh Liệt gọi điện thoại tới.

Nhìn thấy điện thoại của anh Liệt, cả người Trần Nhạc Nhung mềm nhũn, cô nhận cuộc gọi nói: "Anh Liệt, anh... vẫn ổn chứ?"

Cô thật sự rất sợ anh xảy ra chuyện.

"Nhung Nhung, em ra đây đi." Giọng nói của anh Liệt từ trong điện thoại truyền tới, nghe có vẻ rất gần.

"Dạ? Anh đang ở bên ngoài sao?" Cô chưa hỏi xong đã chạy lao ra khỏi lều.

Trần Nhạc Nhung ra khỏi lều vải, cô vừa ngẩng mắt lên đã nhìn thấy một người.

Anh mặc một bộ quần áo đơn giản màu trắng, đứng thẳng tắp dưới ánh trăng. Ánh trăng chiếu lên người anh kéo bóng lưng của anh như dài ra, khiến anh thoạt nhìn giống như một vị thần xuống trần thế.

"Anh Liệt..." Trần Nhạc Nhung chạy như bay về phía anh, nhào vào lòng anh. Anh giơ một cánh tay lên ôm chặt cô vào lòng.

Anh cúi đầu hôn lên trán của cô: "Nhung Nhung, em nhớ anh không?"

"Dạ, em rất nhớ, rất nhớ anh." Cô cọ tới cọ lui trong lòng anh, mềm giọng nói: "Em nhớ anh đến nỗi không thể nào ngủ được."

"Anh cũng vậy." Anh nói, giọng nói trầm thấp nghe rất êm tai.

"Đúng rồi, anh Liệt, sao anh lại có thời gian đến đây?" Tưởng Linh Nhi xảy ra chuyện lớn như vậy, anh không cần đi xử lý sao? Sao anh còn có thời gian chạy đến khu thiên tai này chứ?

"Bởi vì anh nhớ Nhung Nhung." Quả thật bên người Quyền Nam Dương có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhưng chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc mỗi ngày có thể nhìn thấy cô bình yên.

"Anh Liệt..." Trần Nhạc Nhung từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nhờ vào ánh trăng cô nhìn rõ những đường nét trên khuôn mặt anh, cô không nhịn được, nhón chân lên dựa sát vào hôn anh.

"Nhung Nhung..." Cảm xúc Quyền Nam Dương dập dờn, ôm chặt eo cô mạnh mẽ hôn đáp lại.

Nụ hôn này kéo dài thật lâu.

Quyền Nam Dương nhìn cánh môi đỏ thắm của cô, nhịn không được lại cúi đầu hôn chụt vào môi cô, sau đó lại ôm cô vào lòng thì thầm gọi tên cô: "Nhung Nhung."

"Anh Liệt..."

"Sao em?"

"Em thích một người." Cô nói rất nhỏ, lại còn có chút do dự.

Cơ thể Quyền Nam Dương cứng ngắc: "Nhung Nhung, anh không cho phép, anh không muốn nghe."

Anh không muốn nghe từ trong miệng cô nói ra cô thích người khác, cho dù người kia là thân phận Quyền Nam Dương của anh cũng không được.

Cô là của anh.

Anh ở trước mặt cô là anh Liệt của cô, chứ không phải là Quyền Nam Dương.

"Anh không muốn biết người em yêu là ai sao?" Anh Liệt đang sợ điều gì? Lẽ nào anh cho rằng cô sẽ thích người khác sao?

"Không muốn." Quyền Nam Dương gằn giọng nói.

"Nhưng em muốn nói cho anh nghe." Cô chớp chớp mắt, dưới ánh trăng đôi mắt cô long lanh sáng giống như lấp đầy ánh sao.

Quyền Nam Dương: "..."

Trong lúc anh còn đang sững sờ, cô đã nói: "Em thích ngài tổng thống của các anh. Người đàn ông tên là Quyền Nam Dương."

Quyền Nam Dương: "..."

Anh cảm thấy như có một tảng đá lớn đè lên người mình, đè nặng đến nỗi anh gần như mất đi năng lực suy nghĩ. Tay anh không tự chủ được bóp chặt cánh tay của Nhung Nhung.

"Anh Liệt, anh bóp tay em đau quá." Cô đã nói tới rõ ràng như vậy rồi, lẽ nào anh còn không bằng lòng thẳng thắn với cô sao?

Anh Liệt, anh hãy thẳng thắn với em. Anh hãy cho em biết anh chính là Quyền Nam Dương đi, để cho em cùng với anh đi xử lý hết những kẻ mơ mộng hão huyền muốn tổn thương anh kia đi.

Trong lòng cô đang kêu gào.

Cô đang chờ anh nói cho cô biết.

Nhưng lần này cô vẫn không đợi được.

Anh chậm rãi buông tay cô ra, lui về sau một bước, bỗng nhiên nở nụ cười: "Xin lỗi! Là anh đã thất lễ."

"Anh nói cái gì? Anh có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa xem." Quả thực Trần Nhạc Nhung không thể tin vào tai mình. Nếu anh còn dám nói bậy như vậy thì cả đời này cô cũng không muốn để ý đến anh nữa.

"Em trở về nghỉ ngơi sớm đi." Anh xoay người muốn đi.

"Anh Liệt... À, không đúng, em phải gọi anh một tiếng ngài tổng thống mới đúng." Trần Nhạc Nhung cắn môi, oan ức lại quật cường nói: "Quyền Nam Dương, em thích anh, em muốn gả cho anh, lần này anh rõ chưa?"

Quyền Nam Dương quay đầu lại, khó tin nhìn cô.

Cô lại nói: "Anh cho rằng em vẫn là đứa bé bốn tuổi kia sao? Anh cho rằng em không có khả năng suy nghĩ của mình hay sao? Anh cho rằng ngay cả anh Liệt của mình em cũng không nhận ra được hay sao?"

"Em cho anh biết, em đã không còn là đứa bé không hiểu chuyện năm đó nữa rồi. Em đã lớn rồi. Em ngàn dặm xa xôi đến tìm anh Liệt của mình, anh cho rằng em không nhận ra anh sao?"

"Ngay cả Bùi Huyên Trí cũng đã biết em nhận ra anh từ lâu rồi? Tại sao anh ngốc như vậy? Quyền Nam Dương, trí thông minh của anh bị chó ăn rồi à?"

"Anh cho rằng ngày nào em cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm mới chạy tới khu thiên tai sao? Anh cho rằng em ăn no rửng mỡ nên mới chạy tới khu chi viện sao? Em cho anh biết nếu không phải là vì anh, em còn lâu mới đến."

"Em nói cho anh biết, em làm hết thảy những chuyện này là vì anh. Em yêu bọn nhỏ ở nơi này bởi vì bọn nhỏ đều là dân chúng của anh."

Thật sự tức chết cô rồi. Tức đến nỗi hại cô một hơi nói nhiều như vậy.

Cô nghĩ nếu như cô không đâm thủng tấm màng ngăn cách này, có phải anh sẽ dự định gạt cô, giấu cô đến chết già hay không?

Cô không hiểu, để cho cô biết thân phận của anh, để cô giúp anh cùng nhau đối đầu với kẻ địch lẽ nào không tốt sao?
Bình Luận (0)
Comment