Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 945

Chính vì biết được đây là cơ hội cuối cùng để anh ta ngồi lên vị trí tổng thống nên Quyền Đông Minh mới sốt sắng như vậy.

Dục tốc bất đạt, chỉ cần gấp gáp sẽ dễ kích động, kích động thì mọi chuyện đều không thể kiềm chế được nữa, vậy nên anh ta mới ngu xuẩn nói hết kế hoạch của mình ra.

Nói anh ta cũng không nghe, Thái Yên Chi không muốn phí lời với Quyền Đông Minh nữa. Nếu cứ để anh ta ba hoa, sợ là bản thân bà ta cũng bị kéo vào đó.

Bốp!

Thái Yên Chi tát Quyền Đông Minh một cái, mạnh đến mức má anh ta hằn dấu năm ngón tay.

Lập tức Quyền Đông Minh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhìn Thái Yên Chi vẻ như đã hiểu ra, anh ta muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.

Tục ngữ nói đánh con thì mẹ đau, tát Quyền Đông Minh, nhưng người đau đớn thật sự lại là Thái Yên Chi.

Bà mang thai mười tháng sinh ra anh ta, trước giờ đều không nỡ đánh anh ta, hôm nay trước bao nhiêu con mắt đang nhìn, bà lại đánh anh ta mạnh như thế.

Cái tát này, bà sẽ tính lên người Quyền Nam Dương.

Có điều rất nhanh, Thái Yên Chi đã che giấu được cảm xúc thật sự của mình, ngoảnh đầu lại nhìn thủ hạ đứng bên cạnh: “Hồ Thanh Bình, gần đây tinh thần ngài Quyền Đông Minh không tốt, hay nói năng linh tinh, cậu đưa ngài về nghỉ ngơi trước đi, rồi mời bác sĩ đến xem xem sao.”

Người đàn Bà Thái Yên Chi này thông minh giảo hoạt, trong thời gian ngắn như vậy đã nghĩ ra cách để cứu Quyền Đông Minh.

Mượn cớ tinh thần của Quyền Đông Minh có vấn đề, nên ban nãy chỉ là anh ta nói năng vớ vẩn, không thể làm ra chuyện sai người động tay động chân đến máy bay của Quyền Nam Dương được.

“Vâng. Tôi sẽ đưa ngài Quyền Đông Minh về trước.” Hồ Thanh Bình nhận lệnh, lập tức ra dìu Quyền Đông Minh.

Phản ứng của Thái Yên Chi nhanh, phản ứng của Lâm Thành Thiên cũng không chậm, anh ta bước lên ngăn cản Quyền Đông Minh: “Đây là phòng công bố thông tin của Bắc Cung, không phải cái chợ mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

Hồ Thanh Bình có chút sốt ruột: “Anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì à?” Lâm Thành Thiên cười khẩy, chặn Hồ Thanh Bình và Quyền Đông Minh lại, vẫy tay, lập tức có vài nhân viên cảnh vệ bước ra phía trước, anh phân phó: “Quyền Đông Minh vừa mới thừa nhận động tay động chân vào máy bay của ngài tổng thống, vậy thì mời anh đi theo chúng tôi để tiếp nhận điều tra.”

“Đúng vậy, chính là tao, là tao sai người động tay chân vào máy bay mà Quyền Nam Dương ngồi, nhưng thế thì sao? Chứng cứ đâu? Bọn mày lấy chứng cứ ra để chứng minh tao là kẻ chủ mưu phía sau đi.” Nói xong, Quyền Đông Minh ngửa mặt lên trời cười lớn, cười nghiêng ngả.

“Ngài Quyền Đông Minh, tôi nghĩ là ngài đã quên rồi, có rất nhiều máy quay đang hướng vào ngài, mỗi một chữ ngài vừa nói đều được nhân dân cả nước nghe thấy, họ đều có khả năng trở thành nhân chứng cho việc giết người của ngài.” Lâm Thành Thiên không nhanh không chậm nói, rồi cười, lùi về hai bước: “Đưa anh Quyền Đông Minh xuống dưới lấy khẩu cung.”

“Vớ vẩn! Chúng mày động vào tao thử xem!” Quyền Đông Minh cho rằng cảnh vệ không dám động vào anh ta, bước lên phía trước: “Tôi nói cho các anh biết, vị trí này vốn dĩ thuộc về tôi, tôi mới là tổng thống của mọi người, các anh ngoan ngoãn nghe lệnh của tôi thì tôi sẽ tha mạng cho mấy anh.”

Cảnh vệ trung thành với Quyền Nam Dương không thèm đếm xỉa đến việc Quyền Đông Minh là ai, chỉ cần một ánh mắt của chủ nhân là họ đã biết phải làm gì.

Hai cảnh vệ bước lên phía trước, một người vặn ngược cánh tay của Quyền Đông Minh ra phía sau, lập tức hắn ta kêu la thảm thiết: “Buông tay! Chúng mày buông tay!”

“Đưa xuống.” Lâm Thành Thiên thay Quyền Nam Dương phân phó, cảnh vệ nhận lệnh, một khắc cũng không dám chậm trễ, đưa Quyền Đông Minh đi.

“Mẹ, mẹ… cứu con! Cứu con! Mẹ không thể để đám người này đưa con đi, không thể, tuyệt đối không thể! Bọn họ đưa con đi rồi, mẹ sẽ không thể gặp con nữa đâu!” Quyền Đông Minh giãy giụa gào thét, nhưng vẫn không thoát được việc bị cảnh vệ đưa đi.

“…”

Thái Yên Chi khẽ mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không thể phát ra âm thanh nào, chỉ đành trơ mắt nhìn Quyền Đông Minh bị cảnh vệ đưa đi mà không thể làm gì.

Bà ta muốn cứu Quyền Đông Minh, muốn nói ra thân thế của anh ta, nhưng bà ta biết đây không phải lúc, vẫn còn phải đợi thời cơ thích hợp.

Vì vậy, bà cố gắng kiềm chế mọi sự kích động của mình.

Lúc này, đại khái bà ta đã đoán được rồi, kế hoạch lần này của Quyền Nam Dương là dụ rắn khỏi hang, muốn bắt toàn bộ họ lại.

Rõ ràng đã biết được kế hoạch của Quyền Nam Dương, nhưng bà ta cũng biết, với sức lực của một mình bà ta thì không ngăn cản được điều gì, vì vậy bà ta không gấp.

Bà nghiến răng, nén lại mọi đau khổ trong lòng.

Quyền Nam Dương đứng ở đó, chẳng nói nhiều lời, thủ hạ của anh đã giúp anh làm hết những việc anh muốn làm.

Sau khi Quyền Đông Minh bị đưa đi, Lâm Thành Thiên tiếp tục thay tổng thống của họ phát biểu: “Xin mọi người đừng lo lắng, chúng tôi tuyệt đối không tha cho bất cứ kẻ nào có ý định mưu hại ngài tổng thống. Người muốn phá hoại sự ổn định, giàu mạnh của nước ta, chúng tôi càng không thể dung tha. Bây giờ mọi người giải tán đi, sau này việc gì nên làm thì làm.”

Lâm Thành Thiên phát biểu xong, giải tán kí giả và dân chúng có mặt ở hiện trường.

Lúc này phòng công bố thông tin rộng lớn chỉ còn lại bốn người là Quyền Nam Dương, Lâm Thành Thiên, Thái Yên Chi và Quyền Lập Chí.

Quyền Nam Dương lùi lại, quay mình bước đi, Thái Yên Chi gọi anh lại: “Ngài tổng thống, xin dừng bước.”

Quyền Nam Dương dừng lại, quay đầu nhìn Thái Yên Chi, hỏi: “Bà Thái tìm tôi có việc gì?”

Thái Yên Chi nói: “Tôi muốn làm một giao dịch với cậu.”

Quyền Nam Dương nhìn bà hỏi: “Bà lấy cái gì giao dịch với tôi?”

Thái Yên Chi nói: “Cậu trả Quyền Đông Minh lại cho tôi, tôi sẽ đưa cậu thứ cậu muốn.”

Quyền Nam Dương cười nói: “Bà Thái, bà vốn dĩ cũng chỉ là một con chó tang, bà cảm thấy bà còn có gì đổi chác lấy Quyền Đông Minh với tôi?”

“Là con bé họ Trần kia.” Thái Yên Chi khẽ nói, bà ta hiểu rất rõ con bé đó quan trọng với Quyền Nam Dương như thế nào, vì vậy bà đã sớm sắp xếp xong rồi.

Nghe Thái Yên Chi lấy Trần Nhạc Nhung ra để uy hiếp mình, Quyền Nam Dương khẽ cười, trong mắt có sát ý, anh không đếm xỉa đến Thái Yên Chi nữa, mà lập tức gọi vào số của Trần Nhạc Nhung.

Anh vừa gọi, tích tắc sau, Trần Nhạc Nhung đã bắt máy, giọng nói gấp gáp: “Anh Liệt…”

Chỉ là gọi tên anh, mà Trần Nhạc Nhung đã nghẹn ngào nói không lên lời.

“Nhung Nhung, em đang ở nhà à? Thường Lịch có ở đó không? Quân trưởng Chiến có đó không?” Quyền Nam Dương không để ý đến cảm xúc của Trần Nhạc Nhung, vừa mở miệng đã hỏi Trần Nhạc Nhung một tràng.

“Anh Liệt, em ở nhà, bọn họ cũng đang ở đây, em không có chuyện gì đâu, anh làm việc của anh trước đi, em sẽ ở nhà đợi anh.” Trần Nhạc Nhung chu đáo nói.

Lo lắng cho an nguy của Quyền Nam Dương một ngày một đêm, lúc nhìn thấy anh xuất hiện trên TV, Trần Nhạc Nhung kích động đến sắp điên rồi, hận không thể bay đến bên cạnh anh, nhưng cô đã kìm chế được, vì anh Liệt bây giờ có chuyện quan trọng cần phải xử lí.
Bình Luận (0)
Comment