Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 967

Anh nói chỉ càn cô tiếp nhận chiếc nhận này thì cả đời này sẽ không được rời xa anh nữa!

Nghe câu này, Trần Nhạc Nhung vô cùng kích động: “Liệt, anh Liệt, anh là đang cầu hôn với em sao?”

Quyền Nam Dương cũng căng thẳng giống cô, chỉ là anh không biểu lộ ra ngoài, anh ổn định lại tinh thần, nói: “Anh là mời em làm nữ chủ nhân nước A, em nguyện ý không?”

Nguyện ý!

Đương nhiên nguyện ý!

Cô vô cùng nguyện ý!

Cô là con gái, lẽ ra phải kiềm chế một chút, nhưng cô căn bản là không thể khống chế nổi, những lời trong lòng đều bị cô nói ra hết rồi.

“Ừ, anh biết rồi!” Quyền Nam Dương cười nhẹ, nhanh gọn đeo chiếc nhẫn vào tay cô: “Nhung Nhung, em đeo chiếc nhẫn này đồng nghĩa với việc gì, em biết chứ?”

“Em biết.” Anh vừa mới nói xong, cô còn nhớ rất rõ.

“Đeo chiếc nhẫn này Trần Nhạc Nhung em chính là vị hôn thê của Quyền Nam Dương anh rồi.” Quyền Nam Dương nhìn cô nhẫn mạnh từng chữ một.

Vị hôn thê?

Thân phận này, Trần Nhạc Nhung đã đợi từ rất lâu rồi.

Cô luôn muốn trở thành vị hôn thê của anh, tiến thêm một bước là sẽ trở thành vợ của anh, ở bên cạnh anh mãi mãi.

Hôm nay rốt cục cũng đã đợi được rồi, Trần Nhạc Nhung hạnh phúc không nói nên lời, bởi vậy cô nhìn anh rất lâu mà không thốt ra câu nào.

“Nhung Nhung...” Quyền Nam Dương xoa xoa đầu cô, nha đầu này không nói gì rốt cuộc là có ý gì?

“Anh Liệt, em đợi ngày này đã đợi từ rất rất lâu rồi....” Có lẽ là vì quá kích động, Trần Nhạc Nhung không kìm chế được mà nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống khiến cô không cách nào nói hết câu còn đang dang dở.

“Nhung Nhung, xin lỗi! Nếu em vẫn chưa chuẩn bị xong, anh có thể đợi.” Nếu cô không đồng ý, anh sẽ rất buồn, nhưng anh cũng không muốn khiến cô rơi nước mắt cũng không nguyện ý để cô buồn.

“Anh Liệt, em không có ý này, em là vì quá vui mừng.” Trần Nhạc Nhung lại nhào vào lòng anh, lau hết nước mắt nước mũi vào áo sơ mi của anh.

“Nha đầu ngốc, vui mà cũng khóc!”

Quyền Nam Dương vỗ vai cô, nhất thời cũng không biết phải an ủi cô như thế nào.

Sau khi khóc xong, Trần Nhạc Nhung xoa xoa đôi mắt đỏ hổng của mình: “Anh Liệt, anh quay mặt đi, không cho phép được nhìn em.”

Bộ dạng của cô hiện tại chắc chắn rất khó nhìn, cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng cô khóc lóc, cô cũng không muốn để lại ấn tượng không tốt cho anh.

“Được, anh không nhìn.” Anh nói không nhìn, nhưng ánh mắt anh lại không nỡ di rời, không nhịn đươc đưa tay lên lau đi giọt nước mắt vương lại trên khuân mặt cô: “Nhung Nhung, trong lòng anh, cho dù em có như thế nào vẫn luôn là đẹp nhất.”

“Anh thật biết cách làm em vui.” Cô không biết trong lòng anh nghĩ gì, nhưng lời anh nói ra khiến người ta cảm thấy rất vui.

Trong thư phòng, hình ảnh Quyền Nam Dương và Trần Nhạc Nhung bên cạnh nhau ấm áp khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Ngoài thư phòng, không khí trong phòng khách vô cùng cứng ngắc.

Không, không phải là cứng ngắc.

Mà là không khí giương cung bạt kiếm.

Trần Tiểu Bích và Chiến Niệm Bắc mắt to trừng mắt nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, giống như sắp xảy ra một cuộc đại chiến.

Chiến Lý Mặc đứng bên cạnh nhìn bọn họ, nhìn đến lúc mắt đều sắp sập xuốc rồi, bọn họ vẫn không có động tĩnh gì, cậu không tự chủ được có chút thất vọng: “Ba, mẹ, hai người rốt cuộc có đánh nhau hay không thế? Không đánh thì nói một câu, con buòn ngủ quá rồi, con muốn đi ngủ.”

“Chiến Lý Mặc!”

Lời của Chiến Lý Mặc thành công thu hút hai người bọn họ, cậu tự hủ không xong rồi, nhấc chân chạy, nhanh chóng trốn vào trong phòng.

Phòng khách lại lần nữa chỉ còn lại Chiến Niệm Bắc và Trần Tiểu Bích, hai người bọn họ vẫn mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu xuống nước.

“Chiến Niệm Bắc, anh không phải đàn ông. Tôi vì anh sinh con, vì anh nấu cơm, hầu hạ anh đủ thứ trên đời, vậy mà anh còn tức giận với tôi!” Bà không đánh lại nổi ông, nếu có thể đánh lại nổi ông bà đã sớm ra tay rồi.

Chiến Niệm Bắc vốn dĩ đã đang như có lửa trong người, nghe Trần Tiểu Bích nói ông liền đứng lên, quát: “Trần Tiểu Bích, em nói xem em có chút gì giống nữ nhân không?”

Trần Tiểu Bích cũng tức giận nhảy lên: “Chiến Niệm Bắc, anh nói cái gì? Anh dám nói tôi không giống nữ nhân, anh thử nói lại lần nữa xem.”

bà không giống nữ nhân, thế là bao năm nay ông ta ôm nam nhân ngủ chắc? Hay là ông ôm bà nhưng lại nghĩ đến người phụ nữ khác?

Chiến Niệm Bắc tức không chịu nổi, liền quát: “Sinh con nhưng không biết nuôi, không biết giặt giũ nấu cơm, còn muốn tôi hầu hạ em, em còn mặt dày nói em hầu hạ tôi à”

Con mẹ nó, người phụ nữ mặt dày Trần Tiểu Bích này nói ra khiến ông không thể kiềm chế được phẫn nộ.

Nếu không phải ông nhìn bà vẫn còn mấy phần tư sắc, ông khẳng định đã vứt bà tờ giấy bỏ bà rồi, để bà từ đâu đến thì cút về nơi đó.

Hai người bọn họ cãi vã, rốt cuộc ai mới là người nói đúng sự thật?

Sự thật....

Trần Tiểu Bích: “....”

Hình như lời Chiến Niệm Bắc nói càng sát với sự thật hơn, bà là nói linh tinh, nghĩ ra cái gì liền nói ra cái ấy, căn bản không quan tâm có phải là sự thật hay không.

Trần Tiểu Bích há mồm, định phản bác lại, nhưng lại không cách nào phản bác được, bởi vì những gì mà tên chết tiệt Chiến Niệm Bắc nói đều là sự thật.

Lẽ nào bà phải nhận thua như vậy?

Hôm nay bà đã thua một lần, nếu lại thua tiếp lần nữa có lẽ tên chết tiệt Chiến Niệm Bắc sau này sẽ cứ hai ba ngày lại đến tìm phiền phức với bà.

Không được!

bà tuyệt đối không thể nhường ông lần nữa, tuyệt đối không thể để ông trèo lên đầu bà.

Thế là, Trần Tiểu Bích liền tìm một lí do khác: “Chiến Niệm Bắc, tôi vì Chiến gia các người hi sinh sắc đẹp để sinh con nối dõi tông đường, lẽ nào như vậy anh không nên hầu hạ tôi sao?”

Ừ, lí do này, Trần Tiểu Bích vô cùng hài lòng.

bà nghênh đầu, có chút đắc ý nhìn Chiến Bắc, bà dùng lí do này, để xem Chiến Niệm Bắc có còn gì để nói không.

“Vì Chiến gia sinh con nối dõi tông đường? Em là đang nói đến tên tiểu thử thối Chiến Lý Mặc? Nếu sớm biết nó luôn đối đầu với anh, khi đó anh đã không đồng ý để em sinh nó ra.” Lời này, Chiến Niệm Bắc hoàn tàn chỉ có ý công kích Trần Tiểu Bích, chứ trong lòng không hề có ý nghĩ không cần con trai.

Chiến Lý Mặc trốn đằng sau nghe trộm nghe thất câu này không tự chủ được, thút thít: “ba mẹ cãi nhau thì cãi nhau là được rồi, định đánh nhau thì đánh đi, việc gì mà phải lôi con vào?”

Nó mới chỉ là đửa trẻ 7, 8 tuổi, hà cơ gì hai người bọn họ mỗi lần cãi nhau người chịu tổn thương luôn là nó cơ chứ?

Lẽ nào phải nhìn thấy nó khóc trước mặt hai người bọn họ thì bọn họ mới hiểu ra sao?
Bình Luận (0)
Comment