Cậu ta bĩu môi rồi cười , thật mê hoặc lòng người tim tôi có chút rung động nhưng không thể tránh khỏi được vì Tô Minh quá nỗi đẹp trai.
Chỉ một giây, tôi tỉnh táo lại
"Anh, anh có thể bỏ tôi ra không?"
"Bỏ em ra? Có thể!"
Cái gì tôi có nghe nhầm không? Không ngờ cậu ta lại đồng ý nhanh đến như vậy
"Nhưng em phải hôn ta một cái và đồng ý với ta một điều kiện"
Tôi mím chặt môi " Hôn cậu ta? Không thể nào! Còn đồng ý với cậu ta một điều kiện cơ mà nhìn điệu cười đểu của cậu ta lúc này tôi cũng biết là không phải thứ tốt lành rồi
Nhưng nếu không đồng ý thì tôi thoát thân bằng cách nào đây?
Cậu ta bế tôi lên giường chỉ ngồi bên cạnh vuốt v e mái tóc tôi, lúc này tôi chẳng khác gì một con mèo con được cưng chiều. Cả trái tim tôi đập càng lúc càng nhanh khi cậu ta ghé mặt xuống gần tôi . Muốn chạy cũng không dám vì dù gì giờ cậu ta cũng là quỷ
"Em nghĩ xong chưa?"
Tô Minh dơ tay lướt qua quần áo tôi toàn bộ cúc áo đều tự động cởi ra
"Em có cần ta giúp xoa bóp không? Cảm giác chắc chắn không tệ đâu!"
Mặt cậu ta cười tươi mắt híp cả lại
"Không cần, đồ bi3n thái!"
Tôi dùng lực định cầm lấy tay cậu ta để cậu ta không chạm vào người mình nhưng chẳng biết từ lúc nào bàn tay đó đã đặt sẵn trên ngực tôi
"Câu trả lời của em là?"
"Anh là quỷ, anh muốn tôi làm chuyện gì ?" Tôi ấp a ấp úng nói
" Không đúng! Tôi thì làm gì có thể giúp anh gì chứ? Anh chiếm lấy th@n thể Tô Minh rốt cuộc có mục đích gì?"
"Mục đích?"
Gương mặt Tô Minh xuất hiện một luồng khí đen u ám đôi mắt đen sâu thẳm không biết có phải vì con quỷ đang chiếm giữ cơ thể cậu ta nên khi tôi nhìn vào đôi mắt ấy giống như nhìn vào địa ngục không thấy lối thoát
"Chẳng phải là vì em sao?"
"thật sự là vì tôi?"
Vẻ mặt cậu ta nghiêm túc gật đầu rồi đôi mắt lại cong lên cười
"Bởi vì em là vợ ta ! Sau khi em hoàn thành xong ước nguyện của ta , em sẽ đi cùng ta xuống địa phủ mãi mãi vì vậy bây giờ ta sẽ sống cùng em."
Mắt tôi mở to hoảng hốt...thì ra là vì mục đích này..
Nhưng khi cậu ta nhắc đến chuyện xuống địa phủ thì ánh mắt lại phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm vẻ mặt mang đầy đau thương
"Không! Tôi không muốn! Tại sao tôi lại phải lấy anh? Tại sao tôi phải cùng anh chết? Tôi không muốn như vậy , tôi muốn có một cuộc sống thật tốt rồi từ từ già đi."
"Không thể!" điện thoại của Tô Minh reo lên nhưng cậu ta cau mày lại rồi nói tiếp:
"Cả đời này, em chỉ có thể là của ta."
Nói xong anh ta buông tôi ra cầm chiếc điện thoại ,đi qua một góc để nói chuyện, có vẻ như thật sự anh ta rất tức giận, tôi ngồi dậy nhìn chằm chằm vào tấm lưng mảnh khảnh kia
"Tô Minh, tôi sẽ không cùng anh xuống âm phủ đâu, không muốn!"
Cầm chiếc gối lên rồi ném vào người anh ta nhưng anh ta giống như có mắt đằng sau vậy , bắt chiếc gối đó bằng một tay mà không cần quay đầu nhìn lại . Anh ta cúp máy rồi đi thẳng về phía tôi, tôi lùi về sau cảnh giác
"Anh muốn gì?"
Tô Minh tới gần tôi hơn, dùng một tay nhấc nhẹ cằm tôi lên rồi lại nheo mắt cười kỳ lạ
"Sau này hãy gọi ta là Dương Khải , em biết rồi đấy! Ta không phải Tô Minh."
Tôi sợ muốn ngất anh ta buông tay ra khỏi cằm rồi nhẹ nhàng đưa lên xoa tóc tôi
"Trong mấy ngày tới ta có việc cần đi vì vậy em hãy ngoan ngoãn ở đây dù gì em cũng chạy không thoát. Linh Nhi đúng là một người bạn tốt đấy."
Tên quỷ Dương Khải đó nói xong liền vội vàng đi, lần trước anh ta đã dùng Linh Nhi đe doạ tôi lần này lại vậy, anh ta biết chắc chắn tôi không thể phản kháng lại.
Nước mắt tôi bắt đầu rơi xuống, dù biết rằng không nên khóc nhưng nếu không khóc thì còn biết làm gì đây?
Khóc lóc một hồi rồi ngủ thiếp đi ,nửa đêm khi thức dậy bụng tôi đói cồn cào liền đi xuống bếp kiếm gì đó để ăn ,khi đi qua chiếc gương hình như tôi lại nhìn thấy người phụ nữ mặc váy trắng đó đứng đằng sau mình nhưng khi tôi quay lại thì lại chẳng thấy gì .Tự nhủ là do mệt quá nên hoa mắt thôi tôi tiếp tục đi xuống bếp lấy đồ ăn sau đó đi ngủ