Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 2

Lại học B, lớp Tài chính đang học môn Toán cao cấp. Lâm Thiển ngồi bàn trên, chăm chú nhìn bảng đen,

mắt dõi theo thầy giáo, tay cầm bút thỉnh thoảng ngoáy vài chữ, làm như nghe hiểu bài.

“Tính ra hết chưa?” Thầy Cao nhìn xuống, “Lâm Thiên, đáp án là bao nhiêu?”

Lâm Thiển không nghe thấy, vẫn ngây người ngồi im.

Bên dưới vang lên tiếng cười của bạn học, thẩy Cao gọi to hơn, “Lâm Thiển, Lâm Thiển!”

“Dạ!” Lâm Thiển cuống quýt đứng lên.

“Đáp số là bao nhiêu?”

Lâm Thiển cúi đầu nhìn xuống vở chép bài chi chít chữ “Ngốc xít”, không cách nào đành phải liếc mắt sang bên cạnh. Sở Mặc Phong đáng chết lại không cho cô nhìn.

Thầy Cao đẩy gọng kính trên mũi, nghiêm mặt nói: “Không được nhìn láo liên, nhìn đáp án của mình đi”

Lâm Thiển ngẩng đầu dõng dạc nói: “Thưa thầy Cao, em không biết!”

“Không biết? Vừa rồi thầy giảng kĩ như vậy, em không nghe sao?”

“Nghe không hiểu”

“Nghe không hiểu? Khó đến thế à? Đều là những kiến thức cơ bản nhất, thấy cũng giảng nhiều lần rồi.”

Lâm Thiển trừng mắt với thầy Cao: “Em chỉ biết là thầy sắp nghỉ việc thôi.”

Cả lớp cười rộ lên.

Thầy Cao không nhịn được nữa, đập bàn cái rầm, “Lâm Thiển, học hành thế này thì làm sao thi đủ điểm? Mấy ngày nữa là thi rồi, em còn mơ mộng?”.

Lâm Thiển bỗng dưng chừng chân trái, nhón nhón chân phải, thọc tay vào túi, “Thái độ của em như thế đấy, em ngủ suốt ngày cũng không đến lượt thấy quản!”

Dù nói chuyện xấc xược nhưng bộ dạng của cô lại rất thanh tú, so với Sở Mặc Phong đẹp trai nhất trường cũng không hề kém cạnh.

“Ha ha ha...” Cả lớp vừa hò hét vừa vỗ bàn khiến thầy Cao giận tím mặt.

“Đừng có hỗn, em...” Thấy chỉ vào Lâm Thiển, “Hết giờ học mời phụ huynh đến đây!”

“Không rảnh!”

“Không đến không được về nhà”

“Vậy tốt, cảm ơn thầy Cao cho chỗ trú ngụ”

“Ha ha ha...” Cả lớp lại cười rộ lên.

Hết giờ học, Lâm Thiển bị gọi lên phòng giáo viên. Là sinh viên, bị mời phụ huynh đã là xấu hổ lắm rồi, huống chi cổ còn không có phụ huynh để mời.

Ở trường học, cái tên “Cậu Thiển” nổi danh như cồn, học hành lười biếng, nghịch ngợm gây sự, dối trên lừa dưới, chuyện xấu gì cũng làm. Có đúng là kiểu học trò làm giáo viên đau đầu nhất, đã không ngoan lại còn ảnh hưởng đến người khác.

Nếu không phải vì người cha chưa bao giờ gặp mặt tặng nhà trường cả sân vận động thì cô hoàn toàn không có tư cách vào trường đại học này.

Chủ nhiệm lớp vừa thấy cô đã đau đầu, “Đứng thẳng cho cô, tháo hoa tai xuống”

Lâm Thiển đổi chân đứng nghiêng sang bên khác, “Không được, em thích thế”

“Em nhìn lại bộ dáng của mình xem, nam không ra nam, nữ không ra nữ”

Lâm Thiển mặc áo sơ mi ca-rô màu lam, quần dài ống đứng, tóc ngắn, nhìn từ xa không khác nam sinh là mấy, lại gần, cổ đậm vẻ lưu manh, vẫn chả khác gì nam sinh.

“Em là con gái đấy, đàng hoàng chút được không? Đứng thẳng lên!”

Lâm Thiển vẫn rung rung chấn, làm ra vẻ “Em cứ thế đấy, cô làm gì được em”, trông vừa xấc lại vừa soái.

“Số điện thoại của ba em là bao nhiêu?”

“Không biết”

“Không biết? Số điện thoại của ba cũng không biết?”

“Ha, cô ơi, ba em là ai em còn không biết nữa kìa.”

Chủ nhiệm vừa tức vừa đau lòng, đứa bé này càng ngày càng khó quản, “Vậy mẹ em đâu?”

“Cũng không biết.”

Chủ nhiệm không đành lòng truy vấn, thật sự sợ phải hỏi tiếp, cô nàng lại sẽ trả lời: “Em không cha không mẹ, không ai quản” Chủ nhiệm mềm lòng, thở dài nói, “Thật tình, Lâm Thiển à, em nói cô phải làm thế nào đây? Em nhìn thành tích của em đi, không muốn tốt nghiệp sao? Xem ra cái sân vận động kia đã quyên góp uổng phí rồi”

Đại học B rất nghiêm, không cần biết thi vào được bằng cách nào, chỉ cần phạm lỗi nghiêm trọng hay thành tích học tập quá kém thì đều bị đuổi học. Với Lâm Thiển, chủ nhiệm lớp thật sự bất lực.

Đúng lúc này, Sở Mặc Phong cầm xấp tài liệu đi vào. Cậu ta vốn là Phó chủ tịch Hội sinh viên, là học sinh ba tốt trong mắt mọi người, học giỏi, đẹp trai, gia thế tốt.

Lâm Thiển trừng mắt nhìn cậu ta, thấy chết không cứu, thật không nghĩa khí! Cô cà lơ phất phơ nói: “Thưa cô, không cần phải cho em ăn súp gà nữa, cô muốn nói gì em biết cả rồi. Lần sau em sẽ không tranh cãi với thầy Cao nữa, cứ đến giờ của thầy thì em ngủ, được chưa?”

Chủ nhiệm lớp thật sự hết cách, gia đình bỏ bê, bản thân cũng bất cần, cô bé này nổi loạn quá mức rồi. “Em còn như vậy thì thấy cô không cách nào quản em nổi”

“Tuyệt, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai quản em được” Cô bĩu môi nói, ngửa đầu thổi phù phù tóc mái trên trán. Thiên hạ không ai quản được bà đây, các người cũng đừng hòng!

Ra khỏi phòng chủ nhiệm lớp, Lâm Thiển đuổi theo Sở Mặc Phong phía trước.

Hoàng hôn buông xuống sân trường, Lâm Thiển đeo túi sau lưng, giẫm lên lá rụng đuổi kịp rồi đập lên vai Sở Mặc Phong một cái, lớn tiếng oán giận, “Sở Mặc Phong, đồ thiếu nghĩa khí, không cho tôi nhìn đáp án!”

Sở Mặc Phong cao 1m80, hơn hẳn có một cái đầu, thế nhưng không cúi đầu, chỉ liếc nhìn xuống, khinh thường hỏi: “Sao phải cho cậu xem?”

“Mịa, muốn làm phản?!” Lâm Thiển ném túi xuống, chân giẫm lên bậc thang ven đường, hai tay dang ra, tung người nhảy lên lưng Sở Mặc Phong.

“Xuống mau!” Sở Mặc Phong bực bội quát lớn. Tiếc rằng cô nàng như bạch tuộc ôm lấy cậu, không bút ra được, “Lâm Thiển, cậu là thuốc cao dán hả?”

“Đúng vậy, còn là loại dính nhất”

Lâm Thiển và Sở Mặc Phong là bạn học, tuy chướng mắt nhau nhưng vẫn chơi chung được khá lâu.

Sở Mặc Phong là soái ca sân trường, mỗi ngày đều nhận được thư tình của nữ sinh.

Đại học và phổ thông trung học không giống nhau. Đại học chính là xã hội thu nhỏ, không cùng khoa như người trên núi kẻ dưới biển nên rất nhiều người cho rằng “Cậu Thiển” là nam sinh, Lâm Thiển cũng không thèm đính chính.

Lâm Thiển cũng nhận được nhiều thư tình, chỉ khác là có cả của nam lẫn nữ. Như cổ tự nói, sức quyến rũ của cậu Thiển khiến nam nữ đều si mê.

Sở Mặc Phong cũng không muốn ném cô xuống chứ muốn thì đã dễ như trở bàn tay. Cậu ta khom người, giậm chân, ảo não nói: “Lâm Thiên, đừng chọc tức tôi”

“Chọc cậu thì sao hả?” Cổ siết chặt hai chân quanh eo cậu ta, tay với về phía trước túm lấy cổ áo, má ép sát vào tai, dán lên mặt cậu ta, nói, “Ha ha ha. Sở Mặc Phong, nói xem nào, làm cậu bực lên rồi sẽ thế nào?”

Sở Mặc Phong đột nhiên dừng lại, cầm tay cô muốn giựt ra nhưng cũng đỡ để cô không ngã xuống. Cậu ta cúi đầu, đôi mắt dài hẹp nhìn thẳng vào mắt cô, “Chọc tôi tức lên, tôi...”

“Lâm Thiển, cậu leo xuống cho tôi!” Sở Mặc Phong còn chưa dứt lời, đột nhiên một giọng con gái chát chúa vang lên muốn thủng màng nhĩ. Cậu quay đầu nhìn lại, thấy Nam m đứng chắn trước mặt nhìn chằm chằm. Phía sau cô ta còn có đám tùy tùng cả nam lẫn nữ.
Bình Luận (0)
Comment