Lay Động Tiếng Lòng

Chương 10


Chiều hoàng hôn, mặt trời bắt đầu lặn, ánh nắng toả sáng một vùng trời.
Vẫn như cũ, trên bàn ăn cơm chỉ có hai người.
Bao nhiêu năm qua đều như vậy cả, Kha Nhược Sơ đã quen với cảnh này rồi.
"Tuần sau, con có buổi biểu diễn đúng không? Mẹ đi cổ vũ cho con." Viên Lộ Chi cúi đầu nói, tốc độ nói rất nhanh, bởi vì do nghề nghiệp cho nên ngày thường làm việc gì cũng chú ý đến hiệu suất và tiết kiệm thời gian, hận một phút có thể bẻ đôi thành hai phút để dùng.
Trước kia ở trong trường học, Kha Nhược Sơ có đăng ký câu lạc bộ văn nghệ, ngẫu nhiên Kha Nhược Sơ và Bạch Mông sẽ cùng diễn với nhau, sau này đi làm thực tập thì không tham gia nữa, nhưng nếu như có cơ hội biểu diễn, các cô sẽ tham dự.
"Nếu mẹ bận thì không cần giành thời gian lại đó đâu." Kha Nhược Sơ bình thản nói.
"Tuần sau, mẹ có thể xin nghỉ, nói đi nói lại thì đã lâu rồi mẹ không có xem con biểu diễn." Viên Lộ Chi nói, sau đó gắp đồ ăn cho Kha Nhược Sơ, "Con ăn nhiều một chút, gần đây hình như gầy hơn, mấy hôm nay trong bệnh viện bận lắm sao?"
"Vẫn ổn ạ." Kha Nhược Sơ cúi đầu nhìn thấy rau cần trong chén, ánh mắt ảm đạm, đã nhiều năm vậy rồi, mà mẹ cô vẫn không nhớ cô không thích ăn rau cần.
Hoặc nói đúng hơn là từ trước đến nay mẹ của cô chưa hề biết cô thích cái gì.
Từ nhỏ đến lớn, thích hay không thích đều do mẹ cô định nghĩa cho cô, ví dụ như học đàn piano, mẹ cô cảm thấy con gái học đàn rất có khí chất, cho nên bắt cô học từ nhỏ.
Cho nên cô "thích" đàn piano vậy thôi.
Cơm ăn được một nửa.
"Đến đây, con nhìn xem đi."
Kha Nhược Sơ ngẩng đầu, chỉ thấy mẹ cô đưa điện thoại qua cho cô nhìn, trên màn hình điện thoại là một gương mặt của một người đàn ông xa lạ, đeo mắt kính, nhìn là biết kiểu người truyền thống.
"Lớn hơn con mấy tuổi, bây giờ đang ở Mỹ học thạc sỹ, chuyên ngành khoa thần kinh, dáng người rất cao tận 1m85, mẹ đã thấy cậu ta ở bên ngoài, đứa nhỏ này lớn lên cũng không tệ lắm...." Viên Lộ Chi không hề chú ý đến biểu cảm trên mặt Kha Nhược Sơ, chỉ là ấn định theo kế hoạch của bà mà nói, nhưng nước chảy mây trôi.
"Mẹ, mẹ có ý gì vậy?" Kha Nhược Sơ buông đôi đũa trong tay xuống, khó khăn mà cắt ngang lời nói của mẹ cô.
"Đây là con trai của viện trưởng Tống, sắp về nước rồi, hôm nào mọi người gặp nhau cùng ăn bữa cơm, con và cậu ta cứ làm quen với nhau, nếu hợp nhau thì...."
Ý này đã đủ rõ rồi.
Kha Nhược Sơ mím môi, sau một hồi, cô chịu đựng ấm ức nói, "Mẹ có thể tôn trọng ý kiến của con được không?"
"Mẹ làm sao mà không tôn trọng ý kiến của con được chứ? Bây giờ, không phải mẹ đang hỏi ý kiến của con sao? Nói hơn nữa, mẹ đây giúp con lựa chọn kỹ càng, đối tượng phải ưu tú.


Cho dù các con không kết giao với nhau, vẫn có thể làm bạn bè mà, trong tương lai nếu con có đi du học bên Mỹ, sẽ có người quen chăm sóc, như vậy không tốt sao?"
"Con đồng ý đi du học khi nào?" Nhắc tới chuyện đi du học, Kha Nhược Sơ tức nghẹn một bụng.
"Đi du học là một chuyện vô cùng tốt, năm đó mẹ muốn chuyển đến thủ đô nhưng không đủ điều kiện, con không thể hiểu được chút nổi khổ tâm của mẹ sao?" Viên Lộ Chi nói, rồi quở trách, "Còn nữa, con đi làm hay học có thể phấn đấu hơn không, biểu hiện tốt hơn nữa, mấy giảng viên của con đều là bạn học của mẹ, con đừng là làm cho mẹ mất mặt không dám ngẩng cao đầu, biết chưa?"
Lời nói này cũng không phải lần đầu tiên nghe.
Kha Nhược Sơ trầm mặc không nói.
Viên Lộ Chi thở dài, "Ăn cơm đi."
"Con ăn no rồi."
"Mới ăn mấy miếng đã no rồi sao?"
Kha Nhược Sơ khôn trả lời, đứng dậy, đi về phòng ngủ.
"Đúng là lớn rồi cũng không làm cho bớt lo được chút nào." Viên Lộ Chi ném đôi đũa lên bàn, tức giận mà oán trách, nhìn lại trên bàn đồ ăn còn thừa lại hơn một nửa, tức đến mức chả muốn ăn cái gì nữa.
Trong phòng ngủ.
Kha Nhược Sơ nằm ở trên sô pha, trong lòng ngực còn ôm cái gối, đây chính là lý do mà cô không muốn về nhà, mỗi lần về nhà đều đôi co với mẹ cô, kết cuộc luôn là tan rã không vui.
Kha Nhược Sơ kéo ra một ngăn kéo, bên trong có một tấm ảnh cũ đã phai màu.
Ảnh chụp một nhà ba người không nhiều lắm.
Kha Nhược Sơ nhìn gương mặt của đứa bé trong ảnh, ký ức về ảnh chụp cũng mơ hồ....
Khi cô học tiểu học thì cha mẹ đã ly hôn, mẹ cô làm việc gì cũng cường thế áp bức, đương nhiên bao gồm luôn cả việc giành nuôi con.

Khi còn nhỏ, Kha Nhược Sơ tưởng rằng ba cô không cần cô và mẹ nữa, cho nên vứt bỏ hai người.

Vì điều đó, mà cô so với những người bạn cùng lứa ngoan ngoãn hơn nhiều, cô không dám làm mẹ cô tức giận, cái gì cũng dạ dạ vâng vâng.

Chờ đến lúc lớn lên, hiểu chuyện rồi, Kha Nhược Sơ mới cảm thấy, chuyện ly hôn cũng không phải một mình do cha cô sai, có thể là do cha mẹ tính cách không hợp nhau mới thành ra vậy.
Đời sống hằng ngày cũng xen vào, nghề nghiệp của cô cũng muốn xen vào, bây giờ còn muốn xen vào chuyện tình cảm của cô.

Kha Nhược Sơ cũng đã đoán trước được sẽ có ngày hôm nay, nhớ đến những lời nói của mẹ trên bàn ăn cơm, thật sự đau đầu.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.
Kha Nhược Sơ nhanh tay giấu đi ảnh chụp
Đối với mẹ cô mà nói, ba cô là "kiêng kị" trong lòng bà.
Viên Lộ Chi nhìn Kha Nhược Sơ, sau đó đặt lên bàn trà một dĩa trái cây vừa mới được cắt gọt xong, không nói câu nào, xoay người đi ra phòng.
Kha Nhược Sơ cũng không nói chuyện.
Hai mẹ con không ai thèm nói với ai.
Nhìn trái cây trên bàn, Kha Nhược Sơ biết mẹ cô rất quan tâm đến cô, nhưng mà mẹ cô lại chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của cô, điều này là thật.
.....
"Sắp tan ca rồi, sao mà trên mặt còn nhăn như trái khổ qua vậy a?"
Bạch Mông bất thình lình từ sau lưng Kha Nhược Sơ hù cô một cái, Kha Nhược Sơ hết hồn, xém chút nữa đánh rơi ly cà phê trong tay.
"Mẹ mình lại nói đến chuyện đi du học."
"Chỉ chuyện này thôi sao?" Bạch Mông cảm thấy cái vấn đề này nhỏ như hạt mè, làm sao mà đáng giá để người này mặt mày ủ ê chứ, "Thì cậu cứ nói thẳng cậu không muốn đi du học, chẳng lẽ mẹ cậu lấy dây cột cậu lại à?"
Kha Nhược Sơ cười khổ.
"Bác sĩ Kha." Bạch Mông duỗi tay ôm lấy vai Kha Nhược Sơ, đột nhiên nhẹ giọng cười, "Chị họ mình gần đây có liên lạc với cậu không?"
Kha Nhược Sơ như người lạc trong sương mù, cho rằng cô nghe lầm nên hỏi lại, "Chuyện gì?"
"À...!chị mình hỏi mình phương thức liên lạc với cậu."

Kha Nhược Sơ giật mình, "Chị ấy, tại sao chị ấy lại muốn phương thức liên hệ của mình?"
Bạch Mông nhìn chằm chằm mặt Kha Nhược Sơ, có gì phải lạ chứ, "Còn tại sao gì nữa? Có thể là có hứng thú với cậu nha, có khi muốn theo đuổi cậu đó."
Nghe được "muốn theo đuổi cậu", trong đầu Kha Nhược Sơ hiện lên gương mặt của Thịnh Như Ỷ, tim bất chợp đập nhanh vài nhịp, nghĩ nghĩ rồi nói, "Cậu lại nói hươu nói vượn, làm sao có thể...."
Bạch Mông rốt cuộc cũng không nhịn được cười ha ha.
Bạch Mông cười như vậy, Kha Nhược Sơ khẳng định cô bạn này lại nói trêu cô nữa rồi, lời nói của quý cô Bạch, mười câu thì hết tám câu không thể tin được, còn hai câu kia thì thêm mắm dặm muối.
Bạch Mông trở về trạng thái bình thường, "Hình như là cậu đánh rơi đồ ở nhà chị ấy."
"Đồ gì?"
"Mình cũng có biết đâu, chắc chị ấy sẽ liên lạc với cậu thôi.

Mình đi nghe điện thoại cái...." Nói rồi Bạch Mông từ trong túi lấy điện thoại đang rung ra, nghe máy, "Vâng....!Còn ở bệnh viện...!đã tan ca rồi...!được a...!vậy đi bên kia đi...."
"Nhược Sơ, mình đi trước nha, bạn trai mình đang đợi mình."
"Ừ, biết rồi." Chờ Bạch Mông xoay người đi, Kha Nhược Sơ mới phản ứng, Bạch Mông có bạn trai mới khi nào?! Nhưng mà thôi kệ đi, Bạch Mông thay bạn trai như thay áo.
Nhìn thấy bóng dáng tự do tự tại của Bạch Mông, Kha Nhược Sơ rất hâm mộ, nếu cô có thể sống một cuộc sống như Bạch Mông, thích là gì thì làm, có thể tốt biết mấy.

Còn bây giờ phản đối cũng không dám nữa.
Đối với những người có tính cách tự do tự tại, Kha Nhược Sơ luôn có ấn tượng tốt, đại khái có thể là người ta có thể làm được điều mà cô không làm được.
Người tự do tự tại sao, bỗng nhiên Kha Nhược Sơ nhớ đến Thịnh Như Ỷ.....
Bạch Mông quả nhiên thích nói hươu nói vượn.
Bạch Mông cứ thế đi rồi, Kha Nhược Sơ đứng tại chỗ nhìn người ta mà thở dài.

Trên màn hình điện thoại, là tin nhắn mà mẹ cô gửi đến chiều nay [Tám giờ tối nay, hẹn chú Tống và con của chú cùng ăn bữa cơm, ở khách sạn S.]
Không nghĩ tới việc đi gặp mặt lại nhanh như vậy.
Thật ra Kha Nhược Sơ định hẹn Bạch Mông đi ăn tối, tìm cái lý do để tránh cái kiếp nạn này.
Ai mà biết được, đêm nay Bạch Mông có hẹn hò.

Kha Nhược Sơ đang cố gắng tìm một cái lý do để không đi, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trên màn hình hiển thị một số điện thoại lạ.
Không phải là....
Bởi vì vừa rồi Bạch Mông có nhắc đế Thịnh Như Ỷ, cho nên phản ứng của Kha Nhược Sơ đầu tiên là nhớ đến Thịnh Như Ỷ, chần chờ một lát sau, "Xin chào."
Đầu điện thoại bên kia vang lên một tiếng cười khẽ rất dễ nghe, "Là chị...."
Đúng thật là chị ấy.
Mặc dù đối phương chỉ có nói hai chữ, nhưng cái giọng nói cùng với giọng điệu này, Kha Nhược Sơ vừa nghe đã nhận ra là ai, hơn nữa bất giác tim lại đập nhanh, "Chị."
Thịnh Như Ỷ ngồi ở trong văn phòng gọi điện thoại, chỉ là lời chưa nói xong đã nghe đối phương gọi cô một tiếng chị.
Giọng nói mềm mại, vẫn là cái cảm giác quen thuộc.
Thịnh Như Ỷ nhướng mày, ngạc nhiên, cô cười hỏi, "Vẫn nhớ chị sao?"
"Vâng...." Tự dưng Kha Nhược Sơ khẩn trương, chửi thầm, làm sao mà không nhớ rõ, nụ hôn đầu cũng đem cho người ta rồi, chắc có lẽ cả đời này cô sẽ nhớ rất rõ.
"Chị lấy số điện thoại của em từ Bạch Mông."
"Mông Mông có nói với em rồi."
"Em có rơi sợi dây chuyền nào không?"
Dây chuyền sao? Thịnh Như Ỷ vừa nhắc thì Kha Nhược Sơ cũng nhớ đến, cô tính lấy cái sợi dây kia đi vứt nhưng tìm lại không thấy, dù sao Kha Nhược Sơ cũng không muốn giữ nó nữa, tìm không thấy thì coi như không thấy vậy, không nghĩ tới là lại rơi ở nhà Thịnh Như Ỷ, "Đúng là có làm rơi một cái...."
"Rơi ở nhà chị." Thịnh Như Ỷ dựa vào ghế, xoay qua xoay lại, suy tư một lát lại hỏi, "Khi nào em rảnh? Lần trước để em chịu ấm ức rồi, chị mời em đi ăn cơm, sẵn tiện đưa dây chuyền cho em."
Vừa nghe thấy đi ăn cơm, Kha Nhược Sơ giống như đã tìm được cứu tinh, không cần nghĩ ngợi liền trả lời, "Bây giờ, có rảnh."
Sau khi nói xong, Kha Nhược Sơ cảm thấy bản thân quá tuỳ hứng, nhưng mà cô lại không muốn đến bữa cơm do mẹ cô sắp đặt.

Đi xem mắt mà có mẹ cô ở kế bên, không cần nghĩ cũng cảm thấy đáng sợ rồi.
"Chị." Kha Nhược Sơ thử hỏi lại, "Tối nay có thể không ạ?"
Gấp không chờ nổi sao? Thịnh Như Ỷ sửng sốt, xem ra thỏ con này hình như rất thích dây dưa không rõ ràng với cô, cô suy tư gì đó rồi nở nụ cười, "Được a, vậy tối nay đi.".

Bình Luận (0)
Comment