Lấy Lại Tình Yêu - Lưu Nhiễm Dương

Chương 2

Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, Sở An mở lời giải thích rất đúng lúc: "Tất cả là lỗi của em, hôm nay là ngày cuối của triển lãm này. Đáng lẽ em nên nói trước với sư huynh, như vậy sẽ không bỏ lỡ kỷ niệm ngày cưới của hai người."

 

Tôi nhìn chằm chằm vào Mạnh Tề Hành, anh ta vẫn bình tĩnh, dường như chẳng có vấn đề gì. Hóa ra không phải là anh quên. Chỉ là anh cảm thấy, không quan trọng mà thôi.

 

2

 

Tiếng chuông lưng keng vang lên kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng, tôi không trả lời câu hỏi của Mạnh Tề Hành mà chỉ nhắc anh xem lại phần phân chia tài sản trong hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì hãy ký sớm.

 

Nói xong tôi xách túi lên và đi ra ngoài.

 

"Đợi đã." Mạnh Tề Hành trầm giọng nói: "Em chỉ mang theo mấy cái huy chương của mình thôi sao?" Anh lật vài trang giấy rồi hỏi, khuôn mặt có vẻ không vui.

 

Tôi ừ một tiếng, tùy tiện giải thích: "Khi tôi lấy anh cũng chỉ có vài chiếc huy chương làm của hồi môn. Giờ ly hôn, tôi cũng chỉ mang mỗi chúng đi." Những thứ khác bao gồm cả cha con nhà họ Mạnh, tôi đều không cần nữa.

 

Có lẽ anh đã hiểu rằng tôi sẽ không quay đầu lại, một lúc lâu sau anh mới chậm rãi mở miệng: "Giang Mịch Thanh, dù em nghĩ thế nào thì em vẫn là vợ tôi và là mẹ của Mạnh Dư Nhạc.”

 

"Vì vậy những gì thuộc về em, tôi sẽ không thiếu. Căn nhà này tôi sẽ để lại cho em, nếu em muốn thì vẫn có thể tiếp tục ở đây. Dĩ nhiên..." Anh dừng lại một chút, để cho tôi một đường lui: "Nếu em không muốn, căn biệt thự lớn hai tầng vài ngày nữa sẽ được sang tên cho em. Còn về tiền, mỗi tháng tôi sẽ đúng hạn gửi..."

 

"Tùy anh, anh muốn cho bao nhiêu là việc của anh. Giờ tôi có thể đi chưa?"

 

Ánh mắt tôi thoáng thấy Mạnh Dư Nhạc đang trốn sau góc tường, nó đứng thẳng người, khuôn mặt nhỏ giống hệt Mạnh Tề Hành, tràn đầy đủ loại cảm xúc, rõ ràng nhất là sự phấn khích.

 

Tôi thấy Mạnh Tề Hành không có ý định nói thêm gì nữa, bèn phẩy tay rồi bước về phía cửa. Vừa mở cửa, tôi nghe thấy tiếng Mạnh Dư Nhạc chạy tới, nó vui vẻ hỏi: "Ba ơi, sau khi mẹ đi, ba có đón cô An về nhà không? Con không muốn luyện nhảy cầu* nữa, mệt lắm. Con muốn ở với cô An có được không?"

 

* Nhảy cầu trong bộ môn bơi lội, không phải nhảy cầu tutu.

 

Bước chân tôi khựng lại một chút, rồi tôi càng đẩy mạnh cửa ra, không quay đầu mà bước đi.

 

3

 

/Giang Thành, Trung tâm nhảy cầu quốc tế./

 

Rời xa cha con nhà họ Mạnh, tôi bay thẳng về thành phố nơi tôi từng chiến đấu, đã bảy năm không về rồi, quãng thời gian này đủ để mọi thứ thay đổi hoàn toàn.

 

"Xin lỗi, cô có việc gì không? Nơi này không mở cửa cho người ngoài."

 

Một giọng nói lạ vang lên, chặn bước chân tôi vào trong. Tôi cười ngượng ngùng, hỏi: "Xin hỏi, cô Lâm Ngọc, huấn luyện viên Lâm còn ở đây không?"

 

"Ồ, huấn luyện viên Lâm đã về hưu nội bộ hai năm trước rồi. Cô tìm cô ấy có việc gì không?"

 

Tôi ngẩn ra vài giây, không nhịn được hỏi lại: "Không đúng, huấn luyện viên Lâm mới hơn bốn mươi, sao lại về hưu sớm vậy?"

 

Người đó đoán tôi quen biết huấn luyện viên Lâm, bèn giải thích ngắn gọn: "Bị bệnh nên về hưu, cộng thêm mấy năm trước các vận động viên cô ấy dẫn dắt đã giải nghệ, không có người kế thừa, nên cô ấy về hưu luôn."

 

Tôi khựng lại, nhớ về chuyện năm đó, khi tôi giải nghệ, huấn luyện viên Lâm đã rất giận. Với thể trạng của tôi lúc ấy, hoàn toàn có thể thi đấu thêm một kỳ Olympic nữa mà không gặp vấn đề gì, nhưng tôi lại đâm đầu vào vực sâu mang tên Mạnh Tề Hành.

 

Ngày tôi kết hôn, huấn luyện viên Lâm chỉ gửi tiền mừng và một tờ giấy nhỏ. Trên đó viết rằng: "Ngọn lửa của đỉnh Olympia sẽ không cháy mãi mãi."

 

Tôi cười cay đắng. Quả nhiên, chỉ khi boomerang quay về và đâm vào mình, mới thấy đau.

 

Bình Luận (0)
Comment