Lấy Lại Tình Yêu - Lưu Nhiễm Dương

Chương 7

Nói xong, nó còn không quên liếc nhìn cô bé một cái giống như ba nó vừa nắm lấy tay tôi, đẩy tôi về phía ba nó.

 

Cô bé có chút lo lắng, không kìm được mà mở miệng: "Ngày mai cháu không thể đi nhảy cầu nữa sao?"

 

Mạnh Dư Nhạc ngẩn người, còn Mạnh Tề Hành cũng nhíu mày.

 

Tôi lắc đầu, bước qua Mạnh Dư Nhạc, xoa đầu cô bé để an ủi: "Được chứ, nếu nó muốn đi, chúng ta sẽ đổi bể bơi khác."

 

Nói xong, tôi đứng dậy, đẩy Mạnh Dư Nhạc về phía Mạnh Tề Hành, nói rõ ràng từng chữ một: "Tôi sẽ không đưa con đi tập nữa, cũng sẽ không quay lại. Mạnh Dư Nhạc, đừng gọi tôi là mẹ nữa, tôi đã không còn là mẹ của con rồi."

 

Mạnh Dư Nhạc lập tức bật khóc, nhưng dường như tôi không còn cảm xúc gì nữa. Tôi nhớ ngày sinh ra Mạnh Dư Nhạc, tôi gần như mất nửa cái mạng. Lúc đó nó nhỏ xíu, má nhăn nheo như một con khỉ ướt nước. Rõ ràng vừa mới khóc lớn tiếng, nhưng khi được đặt vào lòng tôi, nó bỗng im lặng, nhắm mắt nằm trong vòng tay tôi, ngủ thiếp đi.

 

Tôi ôm nó, cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Tôi ước gì có thể mang tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời dâng lên cho nó.

 

Nhưng tôi cũng nhớ trong năm nay, Mạnh Dư Nhạc không chỉ từng nói không muốn tôi làm mẹ nó, muốn Sở An làm mẹ nó mà nó còn nói: "Mẹ ơi, mẹ không đẹp bằng cô An, cũng không có học thức cao như cô ấy, cô An là nghệ sĩ, mẹ chỉ là bà nội trợ."

 

"Mẹ ơi, con nghĩ mẹ chẳng có tài cán gì, nếu không có con và bố, mẹ chẳng là gì cả. Có thể mẹ từng rất giỏi, nhưng đó chỉ là chuyện ngày xưa thôi."

 

"Mẹ ơi, bố thích nghệ thuật, không thích thể thao, con không nên học nhảy cầu, con nên học nghệ thuật. Những gì mẹ thích dường như chẳng có ích gì..."

 

Tôi nghĩ dù có yêu thương bao nhiêu thì những lời nói đau đớn đâm thẳng vào tim thế này cũng sẽ dần dần giet chet đi tình yêu ấy.

 

Tôi từng yêu nó nhiều bao nhiêu, thì vào những lúc như thế tôi lại càng đau lòng và thất vọng bấy nhiêu.

 

Vậy nên tôi không muốn yêu nó nữa…

 

Mẹ không muốn yêu con nữa.

 

11

 

Cuối cùng Mạnh Tề Hành cũng không thể giữ tôi lại. Hoặc có thể nói tôi không muốn quay về vực thẳm nữa.

 

Chiều hôm sau, tại Trung tâm huấn luyện nhảy cầu thiếu niên Kinh Châu. Khi tôi nhìn thấy hai cha con họ đứng cạnh huấn luyện viên thì không khỏi bất ngờ. Tôi cứ nghĩ những lời tôi nói tối qua đã đủ nặng nề rồi, nhưng lần này Mạnh Tề Hành đã thay đồ thể thao, Mạnh Dư Nhạc cũng mặc đồ nhảy cầu, rõ ràng đang đợi tôi.

 

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nắm tay cô bé quay người rời đi.

 

Mạnh Tề Hành bước rất nhanh. Anh gần như ngay lập tức bước đến trước mặt tôi, giọng nói có chút khẩn cầu không tự nhiên: "Mịch Thanh, con trai hôm qua khóc cả đêm, ngủ rồi mà vẫn gọi mẹ. Nó còn nhỏ quá, không thể thiếu em được, em đừng đi nữa có được không?"

 

Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, lòng không chút gợn sóng: "Mạnh Tề Hành, dùng Mạnh Dư Nhạc để cứu vãn chuyện này thật là vô nghĩa, anh biết đấy, tôi chưa bao giờ hối hận với những quyết định của mình.

 

"Khi cưới anh và sinh nó, tôi không hối hận. Và khi rời xa anh, bỏ mặc nó, tôi cũng không hối hận."

 

Nói xong, tôi bước đi, giọng Mạnh Tề Hành khàn hẳn đi, trong đó như ẩn chứa nỗi đau đớn tận cùng.

 

"Được, tôi hiểu rồi. Nhưng Mịch Thanh, em thật sự nhẫn tâm vậy sao? Dư Nhạc là con của em, em thực sự chuẩn bị không quan tâm đến nó nữa à? Nó còn nhỏ lắm, ít nhất em cũng nên cho nó chút thời gian để từ từ chấp nhận chứ. Mịch Thanh, vì con, chúng ta hãy nói chuyện thêm một lần nữa được không hả em?"

 

Ở một mức độ nào đó, cha con họ thật sự rất giống nhau. Đều giỏi chọn đúng những lời mà tôi quan tâm nhất để khiến tôi mềm lòng, nhưng khi tôi còn quan tâm, họ chưa bao giờ nói những lời này.

 

Bình Luận (0)
Comment