Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 35

- Tiểu thư mỏi chân quá, chúng ta đi đâu vậy chứ?

- Em nói ít thôi!

Xe ngựa ngồi thoải mái không muốn trốn vào rừng đi bộ đau hết cả chân, Ngọc Nhi đương nhiên than vãn rồi. Chỉ là tiểu thư muốn đi đâu nàng sẽ theo sát gót điều này là chân lý không đổi rồi.

- Tiểu thư có tiếng thác nước chảy thì phải? Tốt quá chúng ta có thể tắm suối được rồi!

Linh Nhiên không nói gì cũng chẳng hưởng ứng sự háo hức của Ngọc Nhi, nàng chỉ tùy tiện bước chân hướng về phía phát ra tiếng nước ào ào kia. Quả nhiên là một dòng thác lớn đứng từ dưới nhìn lên quanh cảnh thật hùng vĩ.

- Em muốn tắm!

- Dừng lại!

Nha đầu này thật không có nửa điểm cảnh giác còn chưa quan sát xung quanh đã muốn thoát váy lột áo. Đành rằng nơi này núi thẳm rừng sâu thường không có người nhưng thỉnh thoảng vẫn có ngoại lệ.

- Sao vậy tiểu thư?

- Nhìn lên trên đỉnh thác kìa!

Ngồi nhàn nhã ngắm đất nhìn trời trên kia có một thân ảnh nam tử. Hắn căn bản ngồi đó trước khi chủ tớ hai người họ tiến đến. Người này võ công rất cao dù rằng hắn đã phong bế rất khá, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ nhìn nhận không ra.

- Uy, mất hứng quá hắn ngồi đó thì em còn làm ăn cái gì được nữa!

- Thích thì cứ tắm đi ai thèm nhìn chứ!

- Cô thật là…

- Có người đến!

“Không nhanh vậy chứ” Linh Nhiên nghĩ thầm. Nàng ngay lập tức kéo Ngọc Nhi nấp vào một bụi cây rậm rạp bên cạnh. Tên ác ma đó có tài đánh hơi truy dấu vết khá vậy ư, nàng đã rất cẩn thận xóa sổ vết tích rồi mà.

- Làm sao bây giờ tiểu thư?

- Chuyện thiên hạ!

Đám người vừa đến là địch nhân của tên hắc y nam tử nhàn rỗi. Náo nhiệt quá, hôm nay nàng thật có phúc coi người đánh chém lẫn nhau. Mười tên kia vừa xuất hiện liền vây quanh nam tử bày trận, hắn cũng chẳng buồn đứng dậy.

- Quỷ Ảnh kiếm khách, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi rồi!

- Phải không?

Hắn lười biếng cất giọng lạnh lẽo trong chớp mắt với tốc độ nhanh hơn sấm sét tuốt kiếm khỏi vỏ xông lên. Kiếm quang chớp lóe liên tục trong vòng năm chiêu Linh Nhiên đã thấy hắn rút khăn tay lau máu trên kiếm rồi tra vào vỏ. Mười cái mạng quèn hắn đoạt trong nháy mắt, chiêu thứ nhất quét qua ba tên bị cắt cổ rơi xuống thác, chiêu thứ hai chém tới một tên bay đầu một tên đứt ngang thân. Chiêu thứ ba vung lên là hư chiêu nhưng cũng khiến cho một tên đối thủ bị lừa loạng quạng té ngã chết bởi chính đao của mình. Chiêu thứ tư là một chưởng nội lực hạ gục bốn tên ói máu chết tại chỗ, chiêu thứ năm là hắn chém gió chắc là tiện tay vung vẩy.

- Đáng chết mấy tên này làm ô nhiễm hết cả nguồn nước rồi!

- Hảo kiếm pháp!

- Kiếm pháp tốt nhưng cũng đừng hất cái bọn ô hợp này xuống nước chứ còn gì là nguồn nước trong lành.

Ngọc Nhi đau khổ nhìn nguồn nước lúc này bị nhiễm máu đỏ hồng cả một khoảng dậm chân bất mãn kêu lên. Nàng phóng cho tên nam nhân lạ mặt kia tia nhìn phật ý, hắn nhàn nhạt trừng mắt nhìn lại rồi xoay lưng quay đi.

- Nam nhân đó thật lãnh đạm mà!

- Đừng có kêu nữa, hắn đứng ở trên đỉnh thác em ở dưới chân thác em làm gì được hắn?

- Hứ, tức quá!

Linh Nhiên đảo tròng mắt bó tay với nha hoàn của mình, thật không biết tốt xấu mà. Tên kia võ công cao như vậy chọc vào hắn làm gì muốn hắn một kiếm chẻm làm hai nửa chắc?

- Đi thôi!

Cả hai quay bước đi ngược hướng với tên kiếm khách kia, bọn họ không biết rằng tên đó đột nhiên lộn ngược đường trở lại. Hắn đứng trên đỉnh thác ánh mắt dõi theo thân ảnh của hai chủ tớ bỗng lấp lánh hiện lên một tia sáng lạ lùng.

- Tiểu thư, em đói bụng chết được!

- Muốn gì?

- Cô bắt con gì nướng ăn đi.

- Chim thú ở đâu ra cho chúng ta bắt dễ dàng vậy hả?

- Đây là rừng rậm mà phải có chứ!

- Em giỏi thì tự bắt đi.

Đêm xuống lạnh lẽo âm u còn đi vòng vèo trong rừng nếu là nữ tử bình thường hẳn là sợ run rẩy đi. Chỉ là với hai nữ tử này công phu “mặt thì đơ tim đông đá” định lực cao cấp rồi không sợ trời không sợ đất chỉ sợ không có gì ăn.

- Tiểu thư ơi!

- Ta bắt đầu băn khoăn hai chúng ta ai mới là chủ tử!

- Đương nhiên cô là chủ em là nha hoàn nhưng mà tiểu thư cô không đói sao?

- Nhẫn nại chút, đi lên phía trước sẽ có đồ ăn.

- Thật sao?

Ngọc Nhi cao hứng chạy vọt lên phía trước, tiểu thư nói là ông trời nói nha kiểu gì cũng sẽ có đạo lý. Thực tế chứng minh nàng ấy lại một lần nữa nói đúng xa xa quả nhiên có ánh lửa.

- Tiểu thư nếu lỡ là địch nhân thì sao?

- Họ có đồ ăn đó.

- Vậy thì đằng nào phải xông lên thôi! Giết người cướp đồ ăn!

Linh Nhiên nàng bái phục bản thân quá độ quả thật là “danh sư xuất cao đồ” nha đầu này bây giờ hảo tàn nhẫn không nghi ngờ gì chuyện nàng ta chẳng mấy chốc sẽ vượt qua chủ tử về độ nhẫn tâm.

Ánh lửa chập chờn, ngồi bên cạnh đống lửa đó là một mỹ nam tử, nói chính xác là cái tên kiếm khách cao siêu bên thác nước kia. Bọn họ rõ ràng là xuất phát đi về hai hướng đối nghịch, tại sao hắn lại xuất hiện đón đường nàng được nhỉ?

- Công tử lại hạnh ngộ rồi!

Ngọc Nhi nhanh nhảu chào hỏi ánh mắt không quên liếc nhìn con gà nướng sắp chín thơm lừng. Đồ ăn trước mặt lại là của người ta cứ ra tay trước nịnh nọt thể nào cũng kiếm chác được tí chút.

- Công tử cho phép chúng tôi ngồi đây sưởi ấm với được chứ?

- Ngươi không phải đã ngồi rồi sao?

- Vậy là công tử đồng ý rồi nha, công tử ngồi xuống đi thôi!

Công tác ngoại giao xong xuôi Ngọc Nhi kéo tay Linh Nhiên ngồi xuống bên cạnh mình nửa điểm khách khí cũng không thấy. Nam tử kia đúng lúc ngước mắt lên cả hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa phản chiếu nhảy múa trong mắt đối phương trông thật đẹp. Ánh mắt giao nhau quên cả chớp mắt lâu hơn bình thường rất nhiều đến khi Ngọc Nhi cười khúc khích họ mới chột dạ thu hồi.

- Vị công tử này xin hỏi quý tính đại danh?

- Họ Đông Phương!

- Hóa ra là Đông Phương công tử, ta mạn phép tự giới thiệu công tử nhà ta họ Gia Đằng còn ta là thư đồng hầu hạ ngài.

Nam tử liếc Linh Nhiên một cái sau đó chắp hai tay chào có ý kính cẩn khách sáo.

- Hạnh ngộ Gia Đằng công tử!

- Hạnh ngộ Đông Phương công tử!

Linh Nhiên chắp tay đáp lễ giọng điệu nhàn nhạt cất lên. Bọn họ giữa đường tương ngộ coi như là có duyên, nàng lại mặt dày tới xin sưởi ấm sắp tới là xin ăn nói kiểu gì cũng nên thân thiện một chút.

Rừng sâu núi thẳm một đống lửa ba người ngồi, hai kẻ miệng ngậm chặt như bị dán keo một người khác nói liên tiếp không ngừng nghỉ.
Bình Luận (0)
Comment