Bài viết này là ai viết, vì cái gì biết rõ chuyện của Vương Phân như thế, quả thực như là đứng ở góc nhìn của thượng đế. Theo lý, bên cạnh cô ấy hẳn là không có người sẽ biết được kỹ càng tỉ mỉ như vậy.
Người cuối cùng nói chuyện với Vương Phân là ai, là ai báo cho cô ấy chân tướng?
Thực mau, một cái tên đồng thời hiện lên trong đầu bọn họ.
“Trên mạng còn có người cung cấp manh mối khác, trong đó liền có người tỏ vẻ biết được nội tình ẩn giấu hai mươi mấy năm trước."
Nghe thấy tin này, tổ chuyên án nhanh chóng thoát ly khỏi cảm xúc mà bài viết vừa rồi mang lại, bảo đồng nghiệp này mau thu thập manh mối có giá trị, tìm hiểu nguồn gốc, thông tin liên hệ đến người biết nội tình này.
Ở trong văn phòng, chuyên viên kỹ thuật đang điều tra tên trên Weibo là trợ lí nhỏ của đại lão, lại gặp trường hợp giống với lần trước đột nhiên hệ thống nội bộ nhận được tin nhắn, cơ bản đã chứng thực được xuất xứ của tài khoản này.
Lúc này, không ai lại lắm miệng.
Trải qua sự đồng ý của cấp trên, tổ chuyên án vào ngày thứ hai một lần nữa thẩm vấn Hầu Cảnh Sơn.
Vừa vào, cảnh sát thẩm vấn liền đem một chồng ảnh chụp ném trước mặt Hầu Cảnh Sơn: “Những người này, ông còn nhận ra sao!”
Không chờ Hầu Cảnh Sơn nói chuyện, bọn họ lại ở trước mặt ông ta bật vài đoạn ghi âm. Phân biệt là của chị Bành, viên chức hai năm trước mới ra tù hiện tại lại bị mang về điều tra, lời khai của tên tay chân đi theo Hầu Cảnh Sơn hơn hai mươi năm trước.
“Đến bây giờ còn mạnh miệng sao?”
Ánh mắt của Hầu Cảnh Sơn đột biến, sự tình đều qua hơn hai mươi năm, những tên cảnh sát này vì sao còn dây dưa không bỏ! Những kẻ này theo lý đều sẽ không bao giờ lại xuất hiện, tại sao bây giờ lại xuất hiện.
Lúc mới vừa bắt được Hầu Cảnh Sơn, cảnh sát không tính toán phơi bày chứng cứ trong một lần, mà từng bước điều tra sau đó cho ông ta một kích không kịp trở tay.
Liễu Hoằng Lượng vòng qua người Hầu Cảnh Sơn, ngừng trước mặt ông ta, bỗng nhiên nói việc ngoài lề.
“Hai ngày nay Hầu tổng không thể lên mạng, nên không biết hai ngày này ông còn nổi tiếng hơn cả hầu hết các minh tinh nghệ sĩ, chỗ nào cũng có tên cùng với sự tích của ông.”
Nghe xong một loạt chứng cứ vừa mới bày ra, lại nghe người cảnh sát này mỉa mai, trong lòng Hầu Cảnh Sơn càng trầm xuống, tin tức mình bị bắt quả nhiên bị thọc ra ngoài……
Cũng không biết Uông Tịnh có tìm quan hệ……
"Doanh nhân có tinh thần công ích nhất, một trong mười nhân vật kiệt xuất nhất, doanh nhân có trách nhiệm xã hội nhất thời đại. Phi! ông cũng xứng!"
"Lúc đạt được những giải thưởng này, lúc lên đài phát biểu da mặt ông dày bao nhiêu vậy, buổi tối không bị chột dạ, ghê tởm đến không ngủ được sao!"
Bỗng nhiên, Liễu Hoằng Lượng chỉ vào cái mũi Hầu Cảnh Sơn mắng!
“Làm thương nhân, ông không thành thật không giữ chữ tín, làm giàu bằng nhiều thủ đoạn! Dùng thủ đoạn ti tiện dẫm đạp lên xương cốt đồng bọn hợp tác, giẫm đạp lên huyết lệ của người dân, lấy lợi vì trước!”
“Làm công dân, ông tội ác chồng chất, mặt người dạ thú! Cùng những tội phạm hung ác cấu kết với nhau, gian / dâm / bắt / cướp, liên lụy đến cư dân, mua bán nội tạng, hại không biết bao nhiêu sinh mệnh, huỷ hoại bao nhiêu gia đình!”
Người ở địa vị cao như Hầu Cảnh Sơn có khi nào bị người ta mắng tới tấp như vậy đâu, biểu tình trên mặt nháy mắt trở nên khó coi vô cùng.
Mà Liễu Hoằng Lượng lần thứ ba mở miệng, lời nói càng càng thêm kịch liệt, trong ánh mắt còn mang theo chút trào phúng cùng thương hại mà Hầu Cảnh Sơn xem không hiểu. Anh ta sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn chính mình!