Lại nhìn lại những con người từng làm hắn ghen ghét, Từ Thương cảm thấy cũng chỉ bình thường mà thôi! Trong tương lai, anh ta sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn so những người này, có được địa vị càng cao, trở thành nhà nhà đều biết tác giả đỉnh cấp!
Nhưng đả kích đến thật mau.
Sở dĩ những tác phẩm trước đây của Từ Thương trở nên nổi tiếng một phần là nhờ khí chất và sự chăm chỉ của bản thân anh ta, một phần khác là do thời thế lúc đó.
Đợi đến khi biết trang web và nhà xuất bản mua đứt tác phẩm của anh ta, kiếm được rất nhiều tiền, còn anh ta chỉ nhận được số tiền nhuận bút “Nhỏ bé”. Đợi đến càng ngày càng có nhiều người mới tiến vào ngành này, thiên tài, đại thần chân chính dần dần xuất hiện, tâm lý của Từ Thương lại mất cân bằng.
Anh ta thập phần nỗ lực, dường như đem toàn bộ tinh thần, sức lực đều dùng cho việc sáng tác, vắt hết đầu óc thu thập các loại tư liệu sống, tự hỏi những cốt truyện xuất sắc, cẩn trọng mà soạn thảo từ ngữ—— nhưng hiệu quả cực nhỏ.
Hoặc có thể nói tham vọng của anh ta quá lớn, trong mắt chỉ nhìn chằm chằm vị trí cao nhất, chi phí bản quyền tối cao, thành tích khá tốt cũng như rác rưởi ở trong mắt anh ta.
Nhìn thấy người mới có tài văn chương xuất sắc chỉ một lần đã nổi tiếng, nghe nói người nào đó rất có thế lực được nhà xuất bản nhìn trúng, mỗi quyển sách đều sẽ được marketing bán giá trên trời, Từ Thương nhìn lại bản thân mình đầy thương tích, không muốn viết nữa.
Tìm người viết hộ, nịnh bợ tổng gián đốc của trang web cùng nhà xuất bản, dùng thủ đoạn châm ngòi cảm xúc đọc giả đi công kích tác giả khác, dùng tài khoản clone bịa đặt tin nóng hãm hại đối thủ... Nhưng Từ Thương quên mất một điều, anh ta vốn không phải một người giỏi giao tiếp, nhìn bề ngoài anh ta có được một ít nhưng đồng thời cũng mất đi rất nhiều. Ví dụ như người đã từng chân chính thích sách của anh ta.
Trong một bữa tiệc rượu, Từ Thương gặp Diệp Càn.
“Nhìn thấy không, cậu đừng thấy người này ăn mặc bình thường, thoạt nhìn cũng đặc biệt dễ nói chuyện, gia đình người ta là như vậy!” Người bạn kia lén chỉ chỉ Diệp Càn phía xa cho Từ Thương thấy, giơ lên ngón tay cái.
“Người ở đây, không có mấy người có gia thế hơn anh ta. Người ta vô cùng khiêm tốn, quan hệ của người nhà anh ta cùng lười dùng, nhưng đến chỗ nào cũng xài được!”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Từ Thương nghe được người nọ nói sinh nhật Diệp Càn vào mùng 5 tháng sau, nếu Từ Thương có hứng thú có thể dẫn anh ta cùng đi để mở rộng tầm mắt.
Mùng 5 tháng sau, kia không phải trùng ngày sinh nhật với mình sao?
Từ Thương kinh ngạc lại hỏi tuổi tác đối phương, vậy mà cùng tuổi với anh ta!
Từ Thương nhìn bên người Diệp Càn vây quanh một đám người, trên người lộ ra sự tùy ý, tiêu sái, trong lòng khẽ động. Thật là cũng đều là người nhưng số mệnh khác nhau.
【 Woa, ký chủ, thực sự có thể mượn vận đổi mệnh sao? 】
Hệ thống trộm dùng kỹ thuật xâm lấn nào đó nghiên cứu máy tính của nhân viên khoa học, từ xa quan sát hành động của phía chính phủ, nhịn không được tò mò hỏi ký chủ, cũng có chút kỳ quái những người này hình như lâm vào tình huống khó khăn, vậy bọn họ vì sao không nhờ sự giúp đỡ của ký chủ?
Đương nhiên, nó càng tò mò vẫn là cái gọi là đổi mệnh mượn vận.
Nó vừa mới ở trên mạng tra cứu thông tin liên quan, nghe nói chỉ cần biết sinh thần bát tự của đối phương , lại lấy được tóc, vật phẩm bên người của đối phương…… Liền có thể đem vận mệnh của hai người hoàn toàn hoán đổi!?
Lâm Lạc Dao liếc phát sóng trực tiếp hệ thống cho truyền cho cô, nhìn những người đó nếm thử thông qua các loại biện pháp muốn tìm được đám người không thấy bóng dáng kia, trong lòng rõ ràng phía chính phủ vì cái gì không lập tức xin giúp đỡ từ chính mình.
Không cần biết là bất kì một quốc gia nào, cũng không thể đem toàn bộ tiền vốn đặt cược lên trên một người.
Vốn dĩ bọn họ có cơ cấu cùng cơ chế vận hành của riêng mình, trước tiên sử dụng vận dụng mới là điều bình thường. Chẳng sợ muốn thay đổi, cũng cần thiết từng bước tích lũy kinh nghiệm, tập luyện ăn ý đoàn đội chuyên nghiệp, tổng kết ra một biện pháp mới, mà không phải chỉ lựa chọn trực tiếp xin giúp đỡ một người.