Nhưng những lời nói này có một nửa thật, một nửa giả, đợi khi cô ta đem toàn bộ câu chuyện nói ra hết, câu chuyện này cũng thay đổi hoàn toàn.
“Bà ta biết hết việc ông ta làm với tôi, chỉ là làm bộ như không biết mà thôi. Tôi lấy hết can đảm nói với bà ta, bà ta nói đây đều là phán đoán của tôi bởi vì trong nhà không cho tôi tiền khiến tôi ghi hận trong lòng, như vậy mới bôi nhọ ba ruột..... xâm hại chính mình.”
Từ ngữ không hề được trau chuốt, không đề cập một chút nào đến tâm trạng của mình lúc đó, chỉ bằng lời miêu tả vô cùng đơn giản lại khiến trái tim của cảnh sát ở đây run rẩy.
Bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng được một Ôn Tư Hàm luôn xinh đẹp dịu dàng, trên màn ảnh, trên mặt lúc nào cũng tươi cười, lại trải qua quá khứ bi thảm như vậy.
Ôn Tư Hàm rũ đầu xuống, tiếp tục xé mở vết thương đã từng chảy máu đầm đìa mà đến nay vẫn còn lưu lại vết sẹo xấu xí.
“Lúc sau, tôi mới biết được người đàn ông kia căn bản không phải là ba ruột của tôi, bất quá chỉ là tình nhân của bà ta.”
Cho nên, từ lúc Ôn Tư Hàm còn nhỏ ông ta đã dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá cũng như làm chuyện kỳ kỳ quái quái với cô ta.
Nhưng ngược lại tin tức này đối với Ôn Tư Hàm sau khi lớn lên lại là chuyện không thể tốt hơn, ông ta cùng cô ta không có quan hệ huyết thống, như vậy cô ta sẽ không ô uế như vậy.
“Trong trường học, những người đó không chỉ là xé bài tập của tôi, để đồ vật dọa người dưới hộc bàn học, bọn họ còn làm rất nhiều chuyện mà mọi người không thể tưởng tượng được. Khiến tôi tỉnh ngộ ra, thì ra không chỉ là người trưởng thành có thể ghê tởm, ác độc như vậy, người tuổi còn nhỏ càng là trò giỏi hơn thầy.”
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn cảnh sát lại như là xuyên thấu qua bọn họ nhìn đến những người đã từng thương tổn cô ta, nhìn thế giới này, mang theo oán hận cùng vô hạn khó hiểu.
“Sau đó, tôi học cách thông minh hơn.”
Rồi sau đó, Ôn Tư Hàm hơi mỉm cười, nụ cười kia ngây thơ mà tàn nhẫn, còn mang theo một loại cảm giác may mắn tự đắc nào đó.
“Tôi học cách nói dối, học xong cách lén lút sau lưng ngáng chân bọn họ, mặt ngoài giả vờ vô tội, cố tình sai khiến những kẻ ham muốn sắc đẹp của tôi cũng đi bắt nạt bọn họ, lại vô tình mà tiết lộ mọi chuyện cho giáo viên và trường học, bọn họ đều không có kết cục tốt, mà tay của tôi lại sạch sẽ.”
Cô ta nhìn đôi tay của chính mình, thoạt nhìn trắng nõn sạch sẽ, trên thực tế đã ô uế từ lâu rồi.
Như cảm nhận được sự đồng tình cùng thương hại không cẩn thận lộ ra trong ánh mắt của những người cảnh sát ở đây, Ôn Tư Hàm mất tự nhiên mà lại uống mấy ngụm nước.
Các cảnh sát cũng không có lập tức đặt câu hỏi mà để lại cho Ôn Tư Hàm một chút thời gian giảm sốc.
Trong đầu của Ôn Tư Hàm hiện lên rất nhiều thứ, có hồi ức thời đã qua, có khung cảnh sau này, đột nhiên lại nghĩ đến bản thân từng thấy qua vị chủ kênh kia nghe đồn là thiên kim tiểu thư bị ôm nhầm, cuộc sống trước đây cũng vô cùng gian khổ, lòng tràn đầy phức tạp.
Có phải phụ nữ trên đời này đều đáng thương giống các cô hay không?
Nếu không, thì làm sao bọn họ có thể giống nhau đến vậy?
Ngay sau đó, trên mặt cô ta lộ ra vẻ tự giễu, chính cô ta sao có thể so bì được với người ta.
Tuy bị người cùng giới ức hiếp, tổn thương nhưng Ôn Tư Hàm không hề có ác ý với tất cả phụ nữ trên đời, trong suy nghĩ của cô ta có một ít phụ nữ phi thường ghê tởm, nhưng đàn ông lại càng ghê tởm hơn.
“Kiếm tiền nuôi sống bản thân nào có dễ dàng như vậy, muốn sinh hoạt, muốn đi học, những người đó cho tôi công việc bất quá là muốn đổi lấy điều họ muốn từ tôi.”
Ánh mắt của Ôn Tư Hàm càng hiện lên sự chán ghét, nhớ tới những người đó cô ta chỉ cảm thấy buồn nôn.