Nữu Nữu khao khát nhìn ra ngoài, rồi nhanh chóng rút đầu lại như là nhớ ra cái gì, tức giận nói.
“Mình không bao giờ chơi với Tạ Hào nữa, cậu ta chỉ biết bắt nạt mình thôi!”
“Cha mẹ còn không tin mình! Đều không đi đánh cậu ta!”
Nữu Nữu nói to, nói đến nửa chừng lại sợ hãi nhỏ giọng, cô bé sợ nếu bị Tạ Hào nghe thấy, lại bắt cô bé đi, bắt nạt cô bé.
“Lục Gia Thật, mình sợ cậu ta lắm, sức lực của cậu ta rất mạnh, chạy rất nhanh, còn bắt được mình bắt nạt.”
Nữu Nữu nhớ lại cảnh Tạ Hào bắt nạt mình trước đây, cơ thể có chút run rẩy, cô bé không muốn nhìn thấy Tạ Hào nữa! Ghét cậu bé nhất trên đời!
“Cậu nói xem, chúng ta có thể khiến cậu ta chuyển nhà không?”
Nghĩ đến việc phải làm vào tối nay, Đàm Nữu Nữu lập tức lại trở nên hào hứng, trong lòng mặc dù cảm thấy việc này có lẽ là không đúng, nhưng ý định muốn đuổi đi gia đình Tạ Hào đã hoàn toàn chiếm lấy cái đầu không to của cô bé.
Lục Gia Thật cũng chỉ mới năm tuổi, đâu có hiểu được nhiều. Cậu bé mơ hồ nghĩ đến khi nhà cậu bé xảy ra chuyện, cha mẹ cậu bé đã chuyển đi.
Gia đình cậu bé bắt nạt Nữu Nữu ấy chắc cũng sẽ chuyển đi thôi?
“Có lẽ là được đi?”
Nếu lúc này Đàm An bước ra khỏi cửa phòng, anh ta sẽ nghe thấy con gái mình một mình đang trò chuyện với một thứ gì đó, nhưng anh ta lại không bước ra khỏi cửa phòng cho đến khi đồ ăn được giao đến.
Đương nhiên, ngay cả khi anh ta đột nhiên bước ra, anh ta cũng không thể nhìn thấy cậu bé toàn thân cháy đen, da thịt đều có mảnh vụn than cháy, khuôn mặt cũng không thể nhìn rõ.
Cơ thể nhỏ bé, không có một chỗ nào là nguyên vẹn, là vết bỏng kinh khủng nhất. Có lẽ là vì phần lớn da thịt đã bị thiêu hủy, cơ thể cậu bé trông càng gầy nhom, kết hợp với đôi mắt gần như bình thường chỉ cảm thấy càng u ám đáng sợ.
Nhưng Nữu Nữu lại như là không nhìn thấy, thậm chí đã coi cậu bé là bạn.
Hiện tại, trong mắt cô bé thế giới này người đáng sợ, đáng ghét nhất chính là Tạ Hào! Không ai có thể xấu hơn Tạ Hào!
Nhìn cô bé đã bị mình nói động, khuôn mặt nhỏ đã quyết tâm, ánh mắy của Lục Gia Thật lóe lên một chút gì đó, không nói gì thêm nữa.
“Nhà họ Lương thật là càng ngày càng quá đáng, đã bao nhiêu năm rồi! Mỗi lần đều nói để vài ngày nữa để vài ngày nữa, xuống cầu thang còn không có phương tiện! Cảnh sát phòng cháy chữa cháy, cảnh sát khu phố, trưởng ban đều gọi đến bảo ông ta dọn đi, nhưng ông ta miệng thì đồng ý, qua vài ngày lại vẫn như cũ!”
Tào Đào Vũ than phiền với chồng về cặp vợ chồng già họ Lương ở tầng hai.
“Em cẩn thận một chút không phải là được sao?”
Chồng cô ta Cù Quang Lượng chơi điện thoại, thờ ơ trả lời. Theo như anh ta, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần làm mất lòng hàng xóm.
“Lần trước em từ siêu thị về, đồ vật đã nhiều. Đồ phế liệu của ông ta còn chất đầy, em còn phải xách một túi một túi vòng qua phế liệu của ông ta mới mang lên được!”
“Còn có lần trước, có người ở tầng trên cũng nói bị đống rác vướng ngã, chân còn rách da!”
Tào Đào Vũ không vui nhìn về phía chồng, thấy chồng thờ ơ chơi điện thoại, cô ta liền dứt khoát tắt đèn, lấy chăn trùm đầu, tự mình giận dỗi đi ngủ.
Cù Quang Lượng vốn dĩ còn muốn tiếp tục xem điện thoại, nhưng vì thấy vợ mình không kiên nhẫn nói anh xem điện thoại em không ngủ được, cũng chỉ có thể đi ngủ sớm.
Vừa mới bị bà Lương chê là luôn im lặng như là người xấu nhất, chàng trai độc thân Dư Tinh Hải, lúc này lại thật sự ở trong phòng mình nghĩ cách trừng phạt cặp vợ chồng già họ Lương.
Anh ta nghĩ đến mỗi tối ông Lương khoảng mười giờ mới đóng cửa sạp báo trở về lầu hai, tòa nhà của bọn họ đèn là loại đèn cảm ứng âm thanh, khi nhạy khi không, thỉnh thoảng sẽ đứt cầu dao.
Dư Tinh Hải quyết tâm, đợi không có ai anh ta giả vờ đi ra ngoài, rồi tắt van điều khiển đèn hành lang ở tầng một, rồi đổ dầu ra sàn, cũng để ông Lương nếm thử mùi vị té ngã.
Đúng vậy, người ở tầng trên ngã vì đồ của ông Lương trong lời nói của Tào Đào Vũ chính là Dư Tinh Hải!
Anh ta vì đồ của ông Lương mà vô tình ngã bị thương. Đối phương không chỉ không bồi thường một xu, còn la lớn nói là anh ta không chú ý, thanh niên trai tráng như vậy mà còn bị mấy tờ báo cũ, bao tải làm ngã, thể lực cũng quá tệ!