Chẳng lẽ, có người trốn ở phòng con gái!
“Chậm trễ mãi, tìm thấy người chưa!”
Bên ngoài truyền đến tiếng đồng đội, bọn họ đã tìm thấy người dân ở tầng ba vừa mới cũng muốn chạy ra ngoài, chuẩn bị để Tiền Tu Kiệt cùng nhau hộ tống người dân ra ngoài.
Mao Hạo Không tranh thủ thời gian mở cửa phòng đó, lại bị sợ ngây người.
Rõ ràng lửa chưa cháy đến đây, căn phòng này lại đã là một mảnh hoang tàn, nhìn đâu cũng thấy đồ đạc, đồ dùng sinh hoạt màu đen không thành hình đã trở thành than củi, điều khiến người ta đau lòng nhất vẫn là trong góc kia một bóng dáng nhỏ bé đầy máu và thịt.
Nhiệt độ của căn phòng này cao hơn bên ngoài, khói đặc và nóng bỏng khiến người ta ngạt thở, còn kèm theo tiếng lửa đang cháy rít rít.
Nhìn qua cửa thấy cảnh tượng giống như địa ngục này, mấy người phía sau cũng run rẩy, một lúc không biết chính mình đang ở đâu.
“Đứa bé này… còn sống không!”
Tiền Tu Kiệt không do dự gì liền xông vào căn phòng nóng bỏng này, trực tiếp ôm lấy bóng dáng nhỏ bé màu đen đó, mặc kệ nó kỳ quái hay không! Đứa bé còn khóc, chính mình phải đưa nó ra khỏi đám cháy!
Một nhóm “người” sắp chạy ra ngoài, cuối cùng cũng gặp được Uông Hằng ở dưới, từ trên tìm được người dân đang dẫn dắt bọn họ đi xuống cùng đồng đội gặp mặt ở cửa!
Chỉ là, trong lúc gấp gáp đi ra đám cháy lại bùng nổ một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có. Trong quá trình thoát nạn Trương Phương hung hăng nhéo lỗ tai Thai Vĩ và đánh nhau với anh ta, anh nắm tôi cào, thỉnh thoảng còn rảnh tay kéo tóc Quý Hà, chửi hai người là cẩu nam nữ, gian phu dâm phụ!
*| Gian phu dâm phụ: Người đàn ông đã có vợ và đàn bà đã có chồng nhưng lăng loàn, ngoại tình với nhau. |
Không chờ được nữa Tằng Mỹ liên tục yêu cầu đội viên phòng cháy chữa cháy phải đưa bọn họ xuống trước, không thể lại chờ người khác nữa.
Đàm Nữu Nữu nhìn thấy Lục Gia Thật lại xuất hiện đã sợ không nói nên lời, lại nhìn thấy Tạ Hào bên cạnh nhìn chằm chằm mình, cả đầu chui vào lòng Đàm An, khóc đến gần như ngất đi.
Vừa mới phát hiện tầng hai cháy, phản ứng đầu tiên là ôm cháu trai chạy lên trên bà Lương một mạch chửi ai đổ dầu ở cửa nhà mình, làm mình té một cái, suýt nữa người bị cháy chết.
“Các người im lặng cho tôi, Tu Kiệt cậu nhanh chóng đưa bọn họ ra ngoài đi!”
Phó đội trưởng Địch Chính Bình giận dữ gầm lên, anh ta cứu hoả đã hai mươi mấy năm rồi cũng hiếm khi gặp phải cảnh tượng như vậy, bọn người này còn muốn sống không!
Phía dưới, giới huyền học những người ưu tú cũng cuối cùng đuổi kịp lên đây!
Quần áo trên người đã bị cháy rách te tua, tóc cũng bị cháy xém, còn dùng không ít phù chú mới thành công lên đây, bọn họ liền nhìn thấy trong lòng người nào đó có một bóng dáng nhỏ màu đen, liền thay đổi sắc mặt, như gặp được kẻ địch!
Thậm chí có người trực tiếp rút ra kiếm sau lưng muốn đi lên đánh!
Địch Chính Bình chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, cầm lấy bộ đàm liền chửi người bên ngoài.
“Là ai để người vào đây!”
Nhưng bộ đàm chỉ phát ra một âm thanh của dòng điện, không có thanh âm nào phát ra.
Địch Chính Bình cũng không có thời gian để nghĩ những người trẻ tuổi kỳ quái chạy lên đây là làm gì, chỉ có thể đau đầu quyết định thêm một đồng đội hộ tống bọ họ ra ngoài, chính mình cùng một đồng đội khác đối với cả tòa nhà tiến hành kiểm tra lần cuối cùng.
“Ngay lập tức để cái thứ trong lòng cậu xuống! Nếu không thì ai cũng không thể ra được!”
Tử Dương Sơn đại đệ tử Trịnh Kỳ nói ra sự thật, nghe trong tai phó đội trưởng lại là đe dọa và uy hiếp!
Thật sự mở mang tầm mắt, còn dám trước mặt bọn họ bảo bọn họ để xuống đứa bé, muốn cướp người!
Người này là không biết hai chữ pháp luật viết như thế nào sao!
Vì đường dây bị cháy hỏng, cả tòa nhà đều rơi vào bóng tối, lúc này mới nhờ vào đèn pin của đội viên phòng cháy chữa cháy nhìn rõ người nọ trong lòng có một thứ nhỏ nhỏ đen đen, Tằng Mỹ phát ra một tiếng thét chói tai.
“Trời ơi! Đây là quái vật gì vậy!”
Theo tiếng kêu và hướng chỉ của cô ta, người khác cũng cuối cùng chú ý đến sự tồn tại kinh khủng đó.
“Cháy thành thế này, đã chết rồi đi!”
“Trời ơi, tôi thật sự sẽ mơ thấy ác mộng, mau đưa chúng tôi ra ngoài đi!”