Lấy Mạng Huyền Học Ốm Yếu Đại Lão Bạo Hồng Toàn Võng (Dịch Full)

Chương 197

Unknown Chương 197

“Quả nhiên là rất kiêu ngạo.”

“Dựa vào tự học các quyển sách gia truyền, cô độc tu luyện đến ngày hôm nay, có thể dựa vào sức mạnh của bản thân giết chết đại đa số quỷ quái, quyết định số phận của phi nhân giả. Hôm nay, cùng anh ở bên nhau người hầu như đều xuất thân từ thế gia, đầu tư rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng ra người xuất sắc nhất, nhưng cũng chỉ có thực lực như anh, anh tự nhiên không coi bọn họ ra gì.”

| Thế gia: Một gia tộc có nhiều đời vinh hiển. |

Trong bộ đàm, Lâm Lạc Dao đột nhiên cười, cô cười tự nhiên, ngôn ngữ ở trong lời nói của cô như là đối với Thiệu Hoa Thanh, hoặc là nói loại người này vô cùng của quen thuộc.

Thiệu Hoa Thanh không nghĩ tới Lâm Lạc Dao thật sự chỉ bằng một lời nói đã nói toạc ra lai lịch của anh ta, càng là nói ra ý nghĩ từ sâu trong nội tâm của anh ta, ánh mắt càng thêm kinh hãi!

Ngay cả mặt của anh ta cô cũng chưa nhìn thấy, làm sao biết được quá khứ của anh ta, lại là làm sao thông qua một cái nho nhỏ bộ đàm phảng phất như tận mắt nhìn thấy bọn họ vậy!

“Nhưng anh đã từng gặp qua chân chính thiên tài sao?”

Lâm Lạc Dao ngồi ở trên giường bệnh, nhàn nhã đong đưa chân, lơ đãng hỏi một cái vấn đề.

Người này làm cô nhớ tới trước đây gặp qua một số người, còn có bạn của cô.

Thiên tài chuyện xưa bất kể ở cái thế giới nào, cái niên đại nào đều không hiếm thấy, vô số thần đồng, vô số người kinh tài tuyệt diễm

, nhưng cuối cùng có thể thật sự lưu lại tên tuổi người lại không nhiều lắm.

| Kinh tài tuyệt diễm: tài năng đến mức khiến người khác phải kinh ngạc. |

Thiên tài chân chính, trong mắt xem, trong đầu nghĩ từ trước tới nay đều cùng người cùng tuổi, cùng là người đều không giống nhau, ở như vậy thiên tài nhân vật sinh ra sau kéo dài vô tận thời gian, vô số người đều chỉ có thể ngước nhìn, cân nhắc, phá giải thiên tài để lại bảo tàng, cố gắng truy tìm thiên tài đi qua đường.

Ánh sáng của đom đóm, rốt cuộc không thể cùng trăng sáng tranh nhau phát sáng.

Không chờ Thiệu Hoa Thanh hỏi cô thiên tài chân chính là cái dạng gì, thực ra chỉ là tùy tiện phát tán ra một chút tư duy, Lâm Lạc Dao lại hỏi hai cái vấn đề thú vị.

“Anh đã từng nghĩ qua, có lẽ bản thân sau khi chết cũng sẽ biến thành quỷ sao?”

“Lúc đó, anh có thể thản nhiên chấp nhận bị người khác tùy ý xử quyết số phận sao?”

Nhìn thấy số phân của người khác, tự mình động thủ tác động, thay đổi số phận của người khác, cảm giác không như mọi người tưởng tượng tuyệt mỹ. Vô số đường phân nhánh tương lai, vô cùng vô tận khả năng, tình cảm của loài người phong phú mà phức tạp, các loại cao thượng, bỉ ổi ý nghĩ đều sẽ ở kia một khắc cùng nhau tiến lên thay sửa lại đại não của người, xâm nhập linh hồn.

Rất nhiều thiên tài vì cái này mà phát điên, ẩn lui, thậm chí tự tử.

Lâm Lạc Dao tiếp thu năng lực của bản thân, tiếp thu thế giới này, cô chỉ là muốn nói cho mấy người trẻ tuổi mới nhập môn: Suy bụng ta ra bụng người.

Thiệu Hoa Thanh nghe những lời cô nói, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là: Anh ta tuyệt đối không thể chấp nhận bị người khác xử quyết số phận mình!

Anh ta —— làm sao có thể cùng loại này hại người con quỷ nhỏ đặt ở bên nhau, so sánh?

Nhưng thật ra có vài người nghe những lời cô nói, như là suy nghĩ đến cái gì.

Nhìn như dài dòng tâm lý hoạt động và đối thoại, hiện thực chẳng qua chi mới đi qua một hai phút, nhưng ở ngọn lửa sắp sửa đem tất cả mọi người nuốt chửng, một hai phút cũng thật sự có vẻ lâu.

“Lại không đi thì thật sự sẽ không kịp nữa rồi.”

Lâm Lạc Dao lại một lần nữa đem bọn họ kéo trở về hiện thực, chỉ dẫn bọn họ thoát khỏi khốn cảnh.

Nghe tới đây, trên người Tiền Tu Kiệt đột nhiên liền dâng lên một cổ lực lượng, không chỉ để anh ta một lần nữa đốt cháy lên hy vọng, cũng làm cho cơ thể nguyên bản mệt mỏi trở nên nhẹ nhàng.


Bình Luận (0)
Comment