Trong phòng bệnh, Cố Sướng đang thông qua camera theo dõi trực tiếp quan sát tình huống hiện trường, đẩy kính mắt lên, ngón tay của anh nhanh chóng gõ trên bàn phím, rất nhanh liền tìm ra nội dung anh muốn.
Sau khi nhìn thấy tư liệu liên quan, Cố Sướng lâm vào trầm tư.
Lâm Lạc Dao biết ở thế giới này những nhân sĩ huyền học không giỏi cho lắm, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ phát ra cảm thán: "Chẳng lẽ, còn muốn tôi tận tay làm lại một lần giáo viên sao?"
“ Thật sự là có chút phiền toái.”
Cố Sướng: "Có thứ có thể dạy, nhưng đầu óc có vấn đề, dạy là dạy không nổi."
Khuôn mặt lãnh đạm nói lời cay nghiệt, Cố Sướng thật lòng cho rằng đám đệ tử tinh anh huyền học này phần lớn đều ngu ngốc.
Cố Sướng không có bất kỳ bản lĩnh huyền học nào, cũng chưa bao giờ chuyên nghiệp học qua tri thức liên quan, nhưng bất cứ chuyện gì cũng chỉ là một quá trình đơn giản nhất là phát hiện vấn đề, đưa ra vấn đề, phân tích vấn đề, giải quyết vấn đề.
Tại sao tòa nhà này lại có quỷ quái quấy phá?
Bản thân quỷ được sinh ra như thế nào, ẩn núp ở đây bao lâu, vật gì nuôi dưỡng nó, tại sao sự kiện hôm nay lại bùng nổ...
Đám người này chỉ biết đơn giản thô bạo tiêu trừ âm khí, phân biệt người quỷ sau đó đánh giết, ngồi chờ kết quả, quả nhiên là không hề có trí thông minh.
Như thế nào những người này sẽ được gọi là tinh anh, mà chính mình không hề có linh khí đâu?
Cố Sướng có chút nghĩ không thông, còn có chút chấp niệm, trong cuộc đời của anh chưa từng lĩnh hội qua chuyện mình không làm được.
Lâm Lạc Dao chống cằm, cô biết rất nhiều người đều đang chờ cô ra tay, nhưng chuyện này cũng thật sự là quá đơn giản, tùy tiện tới người đều có thể giải quyết.
Ngay lúc cô nghĩ như vậy, một người quen cũ tên là Hồ Chí Vĩ mang theo tư liệu trước đây của tòa nhà này chạy tới hiện trường.
Cách đây 10 năm, ngay tại toàn dân cư này, một đám cháy đã thiêu chết một cậu bé 5 tuổi.
Lúc đó, bởi vì hộ gia đình trong tòa nhà ích kỷ yêu cầu đội phòng cháy chữa cháy cứu mình trước, xuất phát từ đủ loại ý nghĩ những người gặp nạn lúc đó nói không chính xác, hơn nữa lúc xe cứu hỏa chạy tới lửa đã rất lớn, cuối cùng không thể cứu được một người ở trong phòng chơi đùa Lục Gia Thật.
Đúng vậy, người gặp nạn năm đó chính là con quỷ nhỏ này —— Lục Gia Thật.
“Cho nên, chấp niệm của cậu bé không phải là được người cứu ra sao? Sao còn không tiêu tan?”
Nghe được những lời đội trưởng Hồ nói, Trịnh Kỳ lại thông qua cách làm xác minh, rốt cục hiểu được con quỷ nhỏ này vì sao lại xuất hiện.
Mười năm trước, tòa nhà này từng xảy ra hỏa hoạn, thiêu chết Lục Gia Thật lúc đó mới năm tuổi, trải nghiệm bị người quên lãng mà bị thiêu sống, hàng xóm độc ác ngày qua ngày sinh ra ác ý khiến linh hồn đã chết của cậu bé dần dần chuyển biến thành con quỷ nhỏ, vây ở trong tòa dân cư này.
Vừa rồi, bọn họ nhìn thấy một phần "người" cùng cảnh tượng kỳ thật là Lục Gia Thật trong trí nhớ mười năm trước hàng xóm, mười năm trước đám cháy.
Sau đó, có mấy hộ gia đình dọn đi, hộ gia đình mới dọn vào, mà đám người nhà họ Lương và nhà họ Tạ vẫn ở chỗ này.
Sau lại, có mấy hộ nhà dọn đi rồi, tân hộ gia đình dọn nhập, mà Lương gia, Tạ gia đám người vẫn như cũ ở chỗ này ở.
Cho nên xuất hiện một số người không nhận biết "hàng xóm", nhưng đều kiên trì nói mình mới là hộ gia đình ở đây, mà một số người cũng thấy được chính mình trong trí nhớ của Lục Gia Thật.
Nói cho cùng, con quỷ nhỏ này hôm nay có thể hiện hình, lẫn lộn nghe nhìn bọn họ cũng "Nhờ có" mâu thuẫn, ác niệm tẩm bổ tích lũy của các hộ gia đình trong tòa dân cư này mấy chục năm.
Lục Gia Thật mới năm tuổi, ngoại trừ bị lửa thiêu chết có thể làm cho cậu bé không cam lòng rời đi, còn có cái gì duy trì cậu bé vẫn không rời đi.
Theo lý thuyết, quỷ đều sẽ sợ hãi thứ hại chết mình.