Lâm Thi Tình đánh giá mọi người ở đây, trong nhất thời có một loại ảo giác. Có vẻ như các thẻ bài được phát dựa trên cá tính và đặc điểm của mọi người, ví dụ như ——
“Tôi là thân tín của quốc vương, có được quyền lực chỉ sau quốc vương, cũng là người mà quốc vương tin cậy nhất. Bất cứ lúc nào cũng có thể đoán được tâm trạng và sở thích của quốc vương. Bất cứ nan đề nào tôi cũng có thể giải quyết hoàn mỹ cho quốc vương.”
Cố Sướng vừa nói xong, “người chơi” duy nhất còn sót lại cuối cùng Lâm Lạc Dao tùy ý nói: “Tôi là quốc vương.”
Vẻ mặt Lâm Thi Tình vặn vẹo trong nháy mắt, không thể ngờ rằng người rút được lá quốc vương lại là Lâm Lạc Dao!
Điều này, không chính xác chút nào!
Những người còn lại không ngờ rằng cô gái trẻ bị khuyết tật này, có sức khỏe kém nhất lại rút được lá bài quốc vương, tuy nhiên, địa vị cao thấp của nhân vật không có ý nghĩa gì, bọn họ rất ngạc nhiên nhưng cũng không quá để tâm.
Chỉ có người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng nghe thấy chủ kênh nói chuyện, bình luận la hét trên màn hình.
【 Ha ha ha, không hổ là chủ kênh? Chơi trò chơi thôi cũng rút được thân phận cao nhất. 】
【 Cái người rút trúng lá người hầu hình như là Phùng Oánh đúng không! Tôi nhận ra rồi, chắc chắn là cô ta! Không thể sai được! 】
【 Cả nhà có phát hiện biểu cảm của vài người rất kỳ quái, cảm giác như là một số người biết nhau còn có người trông như không muốn chơi nhưng bắt buộc phải chơi vậy? 】
Bọn họ không hề hay biết, mọi cử động, thậm chí là biểu cảm nhỏ nhất của bọn họ đều bị phơi bày trước con mắt của toàn bộ khán giả trên Internet, bị họ cẩn thận phân tích. Quản gia và một số "người chơi" vẫn tiếp tục chơi "trò chơi" như cũ.
Lúc này, công ty quản lý của Phùng Oánh cũng phát hiện buổi phát sóng trực tiếp không thể hiểu được này, cấp tốc liên hệ với người đại diện của cô ta.
“Phùng Oánh làm cái gì thế! Lừa gạt công ty lén nhận tài nguyên, hiện tại mấy ngàn vạn người đều đang xem, cô ta muốn vi phạm hợp đồng sao!”
Đầu dây bên kia, ông chủ đang nổi giận đùng đùng chất vấn người đại diện, tự hỏi có phải Phùng Oánh được đến người hoặc thế lực nào làm chỗ dựa, cảm thấy bản thân đủ lông đủ cánh nên không nghe lời nhận công việc sau lưng họ.
Hoàn toàn không biết gì cả Phùng Oánh: !!! Tôi không có
Người đại diện cũng vô tội không kém, cô ta căn bản không biết vì sao Phùng Oánh sẽ đột nhiên xuất hiện trên phát sóng trực tiếp. Mấy năm nay, quả thật Phùng Oánh đã hết thời, tài nguyên do công ty cung cấp cũng càng ngày càng ít. Nhưng cũng không ngốc đến mức công khai nhận việc khác trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, hơn nữa lại là có mặt trên phát sóng trực tiếp nổi tiếng như vậy, người đại diện nhanh chóng giải thích.
“Thật sự không phải tôi lén liên hệ tài nguyên cho cô ta, cũng không nghe nói có ai muốn cướp cô ta về công ty mình. Vừa nãy tôi có gọi điện thoại cho Phùng Oánh nhưng hình như không có sóng, bây giờ tôi sẽ tiếp tục gọi, lát nữa nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích!”
Sau khi cúp máy, người đại diện lập tức liên hệ Phùng Oánh nhưng đều nhân được câu trả lời: Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau!
Nhìn phát sóng trực tiếp trước mắt, người đại diện thấy Phùng Oánh dường như không hề phát hiện có camera, còn cố gắng che che giấu giấu để không bị người khác nhận ra. Hành động lén lút của Phùng Oánh khiến người đại diện cảm thấy không đúng lắm.
Nhớ đến tin đồn được lan truyền trong giới giải trí về chủ kênh khiến người đại diện cảm thấy sợ hãi.
Phùng Oánh sẽ không bại lộ chứ!
Trong phòng khách ở biệt thự, mọi người đều nghiêm túc nhìn chăm chú vào khuôn mắt tinh xảo hơn nhiều người nổi tiếng của “cô gái khuyết tật”. Không chỉ bởi vì cô nắm giữ lá bài có thân phận tối cao mà còn bởi vì cô bỗng nhiên nói ra điều mà đa số người tạm thời không nghĩ tới hoặc không dám nói.
“Trên người mỗi nhân vật đều có bí mật, khuyến khích mọi người tìm hiểu bí mật của người khác, hai tiếng sau bầu phiếu loại một người, vậy người còn lại cuối cùng sẽ chiến thắng sao?”
“Lang thang tìm chứng cứ mà không rõ mục tiêu, người may mắn không bị phát hiện chứng cứ sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng?”
Lâm Lạc Dao tùy ý đùa nghịch lá bài trên tay, không như những người khác cẩn thận giấu bài không để bị ai nhìn thấy, cô liền không sợ gì cả mà thản nhiên cầm bài trong tay, khiến mọi người ngồi ở đây phải duỗi dài cổ ra muốn xem những gì được viết trên đó.